... Đi sâu vào trong rừng già một đoạn, trời vẫn mưa khá nặng hạt, bọn em gặp một con suối khá rộng, nước ko sâu nhưng chảy khá xiết, có thể do mưa mấy ngày liền
Phải miêu tả kĩ con suối này, vì mọi người trong đoàn quyết định trèo qua mấy hòn đá to bên phía trái ảnh để qua bờ bên kia, trong khi em thấy mấy hòn đá này có vẻ chênh vênh nên quyết định đi ngược lên phía đầu nguồn 1 chút để lội qua suối cho nhanh, cậy có ủng nilon hịn bọc ngoài giày mà. Và đây cũng là sai lầm của em. Trong khi mấy zai mấy gái kia cầm tay ôm eo kéo nhau qua chỗ mấy hòn đá, em lầm lũi kiếm đc 1 chỗ nước nông mà bước 6, 7 bước là có thể sang đc bên kia suối. Nước tuy ko sâu nhưng chảy khá mạnh, đá lại trơn, cộng thêm đế ủng ko bám chắc như đế giày, thế là tùm 1 cái, chân bị trượt ngang, ướt đến tận bụng. Máy ảnh & điện thoại theo thói quen vẫn để ở túi quần hộp cũng bị dính nước. Ngã ngồi nên nước chảy hết vào cổ giày, bên trong ướt hết sạch. Nhưng vẫn may chân cẳng ko bị trẹo đi tí nào, nên chỉ thông báo sợ qua về chuyện bị ngã & ướt máy ảnh, ko dám thông báo mình đang buồn rười rượi sợ ảnh hưởng đến tinh thần của mọi người
Vì quần & giày ướt hết nên em cũng ko dám đi bít tất mới, chỉ tròng 1 đôi ủng nilon mỏng vào chân rồi đi giày bộ đội (ướt) vào luôn. Đây cũng là 1 sai lầm khác của em, vì bị lạnh chân và đi khập khiễng do ủng nilon ko ma sát với giày, ko đi nhanh đc, hậu quả là cuối ngày rộp hết cả lòng bàn chân. Đúng là ngu ko đỡ đc nhỉ :T Cảm giác lúc đó nản khủng khiếp, chân nặng như chì, xuống sức liên tục. Thế mới biết, trong mỗi chuyến đi tâm lý là cực kỳ quan trọng, nếu đã có cảm giác chán nản thì sức lực cũng tiêu tan bằng sạch, và càng nguy hiểm hơn nữa nếu các thành viên khác cũng bị truyền tâm trạng ấy. Em toàn phải tụt xuống cuối đoàn, thỉnh thoảng đứng lại nghỉ đôi phút rồi lại lúp xúp chạy theo, ko đc để cho mọi người biết mình mệt. Nếu đi giữa đoàn mà dừng lại nghỉ thì tự khắc những người đi sau cũng sẽ nghỉ theo, và như thế thì đến tối cũng ko đến đc điểm dừng chân.
Bài học ở đây là: 1, Ko nên tách đoàn vì bất kỳ lí do gì, trừ lúc đi WC
) và 2, Kiểu gì cũng ko đc làm ảnh hưởng đến tâm lý chung.
Qua suối nhanh nhưng lại bị ướt trước - lúc này mọi người mới lục tục bắt đầu trèo qua
Toàn cảnh con suối
Quả thật thời tiết ở trong rừng ko biết đằng nào mà lần, thoắt mưa thoắt nắng, thoắt mây mù thoắt lại âm u, áo mưa cứ mặc vào lại cởi ra liên tục, mà khổ nỗi, tròng cái áo mưa vào thì có sung sướng gì đâu, bên ngoài thì ướt lướt xướt mà trong mồ hôi toát ra đầm đìa. Trong đoàn cũng đã có vài người thấm mệt, dừng lại nghỉ liên tục, thế nên tốc độ cũng ko đc nhanh lắm. Giày ướt, đường trơn, đá thì to, dốc thì ngược, mang tiếng đi trên con đưòng đá mà chỉ dám dẫm vào đá đc có mấy lần, chẳng may oạch 1 cái sái chân thì chết cả mình lẫn đồng đội. Thế nên cứ phải quay ngang mũi giày, chậm rãi lựa vào khe đất giữa 2 hòn đá mà bước lên. Sau đoạn đường đá xinh đẹp bằng phẳng demo lúc đầu, bây giờ vẫn là đường nhưng đá lổn nhổn, ko có hàng lối đội ngũ gì cả, kiểu như các bác làm đường vác đá vào rừng mệt quá cứ lẳng xừ ra đấy, kiểu gì nó chả thành đường. Tuy đường xấu là vậy, nhưng mỗi lần ngước mắt lên là ko thể ko mê mẩn xuýt xoa trước vẻ đẹp của rừng già - thật bí ẩn song cũng thật hùng vĩ. Những thân cây cao, xù xì vươn thẳng lên trên đón nắng, ích kỷ hứng hết ánh sáng của tầng bên dưới. Dây leo toàn to bằng bắp tay ngoằn ngoèo uốn lượn nhìn như những con trăn rắn khổng lồ mốc thếch. Mấy lần giật hết cả nẩy vì có đoạn dây leo thò ra giữa đường, rung rinh uốn lượn như rắn bò. Tầng dưới toàn dương xỉ, cây dại, rêu mốc chen hết cả lối người đi. Mà còn chưa kể thỉnh thoảng gặp 1 vạt rừng toàn tre hay vầu gì đó xanh ngát như trong Thập diện mai phục. Tường thuật lại thì thơ mộng quyến rũ thế thôi, chứ thực ra lúc đấy cả hội mệt thở ra đằng tai, thỉnh thoảng giờ máy lên bấm 1 kiểu theo bản năng, chứ thưởng thức cảnh đẹp đc rất ít vì cứ phải cúi gằm mặt xuống dò dẫm tìm đường đi. Âu cũng là điều đáng tiếc!
Thế nhưng cũng chẳng tiếc đc lâu. Đến 1 vạt rừng thưa, mặt trời lại ló ra rực rỡ. Cả bọn quyết định dừng lại ăn trưa mặc dù mới khoảng 10 rưỡi. Ai cũng đói, cũng mệt, nên xử lý đống bánh mì đồ hộp 1 cách nhanh chóng. Đặc biệt, ai cũng mang đồ mình (phải) xách ra mời mọi người, để mong balo mình nhẹ đc tí nào hay tí đấy
Rốt cục nó vào bụng rồi thì cũng nặng như nhau, nhất là ngồi ăn trong tình cảnh đường dốc, ngồi xuôi cũng khó mà ngồi ngược ăn cũng khổ, bánh mì lăn vào bụng thôi mà nó cũng lục cục phản đối. Bỗng nhiên gặp 4 bác người Mông dắt ngựa đi bộ từ Phong Thổ sang, qua chỗ cả lũ đang ngồi ăn. Mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng các bác vẫn hỏi han thân tình, chả bù cho con ngựa, hình như chưa gặp người lạ trên con đường này hay sao mà giật mình, cứ hí lên như... ngựa. Hỏi đường, các bác bảo: Cũng sắp lên đến đỉnh rồi, sang đc bản gần nhất cũng nhanh thôi mà!! Chả ai chả biết cái ''sắp'' với cái ''nhanh'' của mấy bác là thế nào, nhưng cũng có đứa tin sái cổ, kiểu đang chết đuối vớ đc cây chuối, lúc sau đi cứ than ''Sao mấy bác lúc nãy bảo nhanh lắm cơ mờ'' ...