... Sự hưng phấn do gặp thời tiết đẹp được duy trì trong khoảng 1 tiếng, nhưng trời có đẹp lên thì con đường cũng ko dễ đi hơn chút nào, vì "lên dốc có cái khổ của lên dốc, xuống dốc có cái nhục của xuống dốc" - buổi sáng đã phải xoạc chân trèo lên cỡ nào thì buổi chiều bị hụt chân xuống từng đấy. Lên dốc nhiều thì bị căng cơ, còn xuống dốc liên tục dễ bị chùng đầu gối, chưa kể đá ẩm ướt trơn nhẫy làm cho cả hội thừa ếch để buổi tối nấu lẩu :-D Theo kinh nghiệm cá nhân, khi xuống dốc mà bị trượt chân thì tuyệt đối ko đc chống tay xuống, dễ bị sái hoặc gãy tay, cứ phải để mông dện xuống trước rồi đỡ nửa thân trên bằng cả cườm tay, bị trôi người đi thì mới dùng tay bám víu xung quanh. Em cũng bị vồ ếch vài ba phát, tím hết cả mông gần tuần sau mới tan
)
Sườn bên này có vẻ nhiều nắng hơn Lào Cai, nên cây cối rậm rạp che khuất hết cả đường đá, lại lặp lại điệp khúc vừa đi vừa dò dẫm
Theo lịch trình của nhà Long Nhong, đi đến gần tối sẽ gặp 1 cái nương nhỏ bên đường, nơi đoàn có thể hạ trại. Thế nên ngoài ngắm cây ngắm cảnh ngắm trời ngắm núi, cả bọn còn dáo dác tìm địa điểm đẹp để thỏa mãn cái thú của mình, nhưng nơi thì nhỏ quá, nơi thì dốc quá, nơi um tùm quá, cũng có nơi tạm ổn thì lại ko gần suối. Thỉnh thoảng lại gặp dấu bếp mới toanh ở đường, chứng tỏ quanh đây vẫn có người đi qua. Nhưng thấy vẫn còn quá sớm để cắm trại, nên cả bọn quyết định cứ tiếp tục tiến lên. Lúc đó đã có 1 số người hơi bấn loạn vì mệt và khát, liên tục đòi hạ trại ngủ đêm trong rừng. Đây cũng là tâm trạng thường thấy khi ở trong rừng quá lâu & phải đi bộ dài, nhưng ko còn cách nào khác là vẫn phải bước tới trước vì nước cũng đã sắp cạn, ko thể tìm đc con suối nào quanh đấy. Thế là cố gắng động viên nhau men theo con đường đá để đến đc bản Sàng Mà Pho của người Mông để ngủ đêm là tốt nhất, vì ai cũng mệt mỏi sau 1 ngày trèo đèo lội suối rồi, nếu cắm trại sẽ bất tiện cho việc ăn ngủ sinh hoạt. Sau những đoạn đường đá cực kỳ khúc khuỷu khó đi, dương xỉ phủ đầy, cả lũ đã thoát ra đc 1 đoạn đường đá bằng phẳng hơn, mà như 1 đồng chí miêu tả là ''bước ra ngoài ánh sáng''. Lúc đó là chừng 4h chiều. Đi đc 1 quãng thấy có phân dê và mấy vạt vườn 2 bên đường, có vẻ như có bàn tay của con người, cả bọn mừng húm, ai cũng nghĩ sắp đến bản đến nơi rồi, và những bước chân như đc tiếp thêm sức mạnh, lại rảo bước cùng 1 niềm tin sắt đá.
Nhưng lại 1 lần nữa rơi vào tâm trạng mệt mỏi bấn loạn, vì đi mãi đi mãi vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng hay dấu hiệu nào của người dân. Thời gian dừng lại nghỉ ngày càng nhiều, đã có lúc cả lũ rẽ sai đường vì ko nhìn thấy đá ở dưới chân đâu, chỉ dừng lại khi bị kịch đường. Quay lại 1 đoạn thì thấy có lối rẽ dốc xuống toàn bằng đá, thế nên nhận ra ngay, may mà chưa bị "ma rừng" dẫn lối :-D Mặt trời đang ngả về tây, làm chói mắt những kẻ đang đi trên sườn núi, tìm kiếm vô vọng 1 nóc nhà. Đến đây con đường đá hầu như bị che khuất bởi cây bụi, lại thêm rất nhiều ngã rẽ đường mòn lên nương rẫy của người ta nên rất dễ đi nhầm. Có những đoạn người đi sau phải gọi mãi người đi trước mới quay lại dẫn cho đúng đường. Thế mới có chuyện lúc ngồi nghỉ, 2 anh chị quy ước với nhau ''lúc nào em hú, thì anh phải hí ngay biết chưa, chúng mình phải hú hí liên tục thế mới ko lạc đường đc''
)
Lại qua 1 vạt cây nữa, ko rõ có phải nương hay vườn của người Mông ko, nhưng toàn là ngải cứu cao vật vã. Thèm rau xanh, bèn rủ nhau vơ 1 bó tướng định bụng tối về rán 1 chảo trứng ngải cứu ăn cho đã đời. À nhân nói đến trứng ngải cứu, lệch ra ngoài lề chút. Đoàn có 2 bạn nữ nên chuẩn bị rất chu đáo, nào là từ bánh mì, ruốc, mì tôm, rồi trứng tươi, kèm hơn chục lon cá hộp thịt hộp... đến cả mắm, muối, dầu ăn, tăm, nước rửa bát, sữa rửa mặt, sữa rửa tay :shrug: Tối hôm đầu tiên em phát choáng, tỉa đểu thủ quỹ 1 câu: ''Thế có mang chai sữa tắm nào ko?'' Thủ quỹ hồn nhiên: ''Ko, chỉ có sữa tắm gói thôi'' =)) Thế nên khi buổi tối rán trứng ngải cứu ở nhà bác trưởng bản Sàng Mà Pho, bác ấy rất ngạc nhiên (vì người Mông ít ăn trứng), cả bọn bảo: Món này là đặc sản ở HN đấy anh ơi, ăn thử đi! Bác ấy ề à: Thế cơ à, ở đây cái rau này chỉ cho lợn ăn thôi
)
Đang dở chuyện hái cải cúc, hái xong bèn giao cho 2 bác to khỏe của đoàn vác, cả hội lại lầm lũi nối đuôi nhau trên con đường đá ko biết đến bao giờ mới kết thúc - sang tít bên này vẫn là đường đá nhé, cứ đi theo nó thôi. Chả biết bao nhiêu lâu sau, khi bàn chân chỉ bước theo phản xạ, đặt vào đúng vết chân của người đi trước, thì nghe thấy porter hò reo ''Đến bản rồi''. Nhìn thấy 1 cái mái tôn đỏ bầm ở đằng xa, mừng lắm rồi nhưng ko sao thể hiện đc, nhưng biết là điểm đến đã ở trước mặt. Cả đội chân to đã hoàn thành vượt chỉ tiêu đề ra - theo lịch trình thì gần trưa hôm sau mới đến đc bản. Mặc dù nhìn thấy nóc nhà ở trước mặt, nhưng cũng phải lòng vòng nửa tiếng nữa mới đến đc tới nơi. Mừng lắm, chinh phục được con đường rừng gian khó chỉ trong 1 ngày, nhưng khi bước qua cửa rừng vào địa phận bản Sàng Mà Pho, ko đứa nào còn sức để mà reo hò ăn mừng nữa. Cả lũ nhếch nhác, tóc tai xơ xác, mặt mũi xuệch xoạc, bà con Mông thấy lạ kéo nhau ra xem như xem xiếc thú :-D Cả bọn ngồi tận hưởng cái cảm giác chiến thắng râm ran 1 lúc lâu thật lâu, rồi cùng nhau chia sẻ những giây phút phù du khi ngắm mặt trời lặn qua đỉnh núi, và chụp lại những gương mặt thân thương của đồng đội mình sau khi đã kề vai sát cánh trong suốt quãng đường khó khăn nhưng nhiều cảm xúc vừa qua...