Những ngày khó quên của nhóm THÍCH LÊN ĐỈNH gồm 22 thành viên.
Dàn hàng (thiếu 2 mem đang xếp đồ là Chính và a Sinh) (NO)
Ngồi chờ thủ tục với các chú kiểm lâm
Khởi hành ,bác Tùng mặt phúc hậu nhá )
Cây cầu đầu tuyến
Last edited:
Thank Hachi8; ảnh mình được lên đầu mới oai chứ. Nghĩ lại thấy mình về "chốt" đến tận 3 lần ở 6 lần hành quân, buồn và xấu hổ thật; nhưng dù sao đi nữa thì mình vẫn thật là phục mình: tôi đã bò lên đỉnh Fan. Hôm nay buổi trưa về đến nhà thấy đàn my ở nhà với em "my" mang đi vẫn còn hót được mới mừng chứ, không em nào bị đứt cả.
Quên mất, khi lên đỉnh nhớ rằng sẽ hỏi "khi giấc mơ thành hiện thực rồi sẽ làm gì tiếp?"; chắc là vừa mệt vừa sướng quên mất việc cần nhất phải làm. Tiếc vì biết chắc là một đi không trở lại, có trở lại sẽ không còn như xưa. Thế là đã sáu năm rồi vẫn một câu hỏi một câu trả lời. Đúng rồi vẫn là vòng lặp rồi, vòng lặp của giấc mơ, khát vọng, hiện thực, hối tiếc, rồi lại ... Điên cụ mất rồi.
Ở đoạn xuống mình mới thực sự hiểu được khi khát vọng, ý trí và quyết tâm đã hết thì lúc đó cần đến cái gì. Thời điểm đen tối nhất lại là thời điểm trước lúc bình minh mới đau chứ. Ôi đúng là cái miệng làm tội cái thân, cái thân làm tội cái chân. Gần đến tuổi băm rồi thế là đã làm được hai việc có ý nghĩa cho bản thân mình là hiến máu và leo fan; ít thật dù sao vẫn còn hơn không.
Dù sao cũng đã nhớ kỷ niệm một lần đi. Đã Hữu duyên vô thực Thôi thì chỉ cần là cơn gió thoảng qua để có nhớ chút ít rồi quên còn hơn không là gì. Cảm ơn chuyến đi này thật nhiều để làm nguồn gọi giấc mơ về. Điên điên một tí cho đỡ mệt thôi, chúc mọi người và gia đình sức khỏe, hạnh phúc và an lành.