What's new

Khâu Qua, Nậm Dài-Nơi tôi đã bỏ cuộc

Khâu Qua, Nặm Dài-Nơi tôi đã bỏ cuộc

Dear cả nhà,,

Tớ vừa về đến nhà và chén tạm bát mì sau chuyến xe khách từ lúc 4h30am đến 11h30am từ chợ Rã-Ba Bể về đến bến xe Gia Lâm. Nên gọi chuyến đi về này là chuyến xe bão táp, nó kéo dài với nhiều mệt mỏi, 1 vụ tai nạn ngay trước đầu xe của mình khi một bác vượt đèn đỏ bị xe khách đằng sau xe tớ vượt lên đâm phải, về đến Thái Nguyên thì chúng tớ trải qua khoảng 30km đi với tốc độ rùa bò vì không dám vượt xe của một tay xã hội đen, có một cuộc va chạm nhỏ giữa 2 xe và sau đó là những cuộc điện thoại tập hợp đội hình để nói chuyện phải quấy tại bến xe Gia Lâm.

Tạm gác chuyện đó lại, quay trở lại với vấn đề chính là chuyến đi của chúng ta, về sơ bộ lịch trình thực tế như này ạ:

1.Ngày 1 (Thứ 6): Xuất phát lúc 8ham và đến Nam Mẫu khoảng 5hpm, dỡ đồ xuống và vận chuyển vào điểm trước chính, 8hpm cả đoàn bắt đầu dùng cơm. Tổng số thành viên tham gia: 25 (cả nhóc Minh mèo nhà anh Sơn và nhóc nhà anh Kiên)

2.Ngày 2 (Thứ 7): thuê thuyền tham qua hồ Ba Bể, hang Puông, thác Đầu Đẳng, ao Tiên...Cảnh vật quá đẹp, nhưng có lẽ đáng nhớ nhất là cả đoàn phải phi vào bếp "tranh nhau" đồ ăn sống của các đoàn khác và tự tay mình nấu; còn buổi chiều cả đoàn được ngụp lặn trong làn nước trong vắt của Hồ, ngay cả những thành viên không biết bơi cũng mặc áo phao và phi xuống.

3.Ngày 3 (CN): Đoàn lang thang đi chợ Phiên Nam Cường chỉ họp 2 ngày/tuần, thú thực là không còn nhiều nét độc đáo của các phiên chợ vùng cao nữa. Nhưng đáng nhớ nhất trong ngày có lẽ là bữa cơm giao lưu với các thầy của trường Nam Mẫu: Rượu và tình cảm con người thì có bao giờ thiếu nhỉ?

Buổi chiều, chỉ còn 6 thành viên ở lại, còn lại lên xe về Hà Nội. Những thành viên ở lại có lẽ sẽ không tiếc nuối khi ngắm dòng Thác Bạc ở Hoàng Trĩ chảy từ độ cao khoảng 10m, hoàng sơ và hoang dại...Nhưng để cho những dòng nước rơi từ độ cao ấy xuống như những mũi tên bắn vào người có lẽ là điều chúng tôi chưa từng được trải qua.

Có lẽ điều điên rồ nhất chúng tôi làm trong đời là tắt đèn pha xe máy, dò dẫm trong ánh trăng mờ ảo lúc 8h tối sau khi chia tay thầy giáo Trinh, lúc đồ đèo trên con đường trở về nhà sàn, cố gắng tránh những viên sỏi nằm la liệt trên con đường bê tông mới làm.


4. Ngày 4 (T2): Tham gia khai giảng với nhà trường tại điểm trường chính, phát quà tượng trưng cho nhà trường, có một buổi trò chuyện nhỏ nhỏ với các em học sinh ở đây. Cảm giác vẫn giống như lúc chúng tôi đi học: không một chút hào hứng, vì dường như quá ít hoạt động lấy trẻ em làm trung tâm. Làm sao một đứa nhóc cấp 1, cấp 2 có thể hào hứng được với các nghị quyết, với các cam kết giáo dục, với kinh tế và chính trị,....

5. Ngày 5 (T3)
Tôi đã ngạc nhiên về chính bản thân mình vì những ngày qua tôi uống không biết say, tôi nói với các thầy là chưa điều gì làm tôi nhớ Ba Bể, ý tôi muốn nói mọi người hãy mời tôi thật nhiều rượu (tôi thành thật với điều này); Nhưng có lẽ tôi đã có điều để nhớ về hồ nước mênh mông này, đó là buổi sáng chúng tôi vượt qua 2 đỉnh núi trong 3h đồng hồ để lên thăm điểm trường Khâu Qua. Giờ tôi hiểu tại sao thầy Trinh cố đi tìm mượn xe máy, còn tôi thì nhất quyết đòi đi bộ. Có lẽ tôi quá phấn khích và thường nó dẫn đến sự nông nổi, như lúc chúng tôi ngẩnn ngơ nhìn dòng nước cuồn cuộn điên cuồng chảy ở dưới thác Đầu Đẳng, tôi đã nghĩ mình có thể chiến thắng được dòng nước ấy.

Lúc đầu, tôi chỉ định đi người không cho nó nhàn cái thân, nhưng rồi tôi quyết mang một balo quà lên để trao tượng trưng, cũng như tôi thật lòng muốn hiểu cuộc sống của các em, các thầy cô ở đây như thế nào. Và tôi đã bỏ cuộc khi kết thúc đỉnh núi thứ nhất, tôi phải chuyển balo cho thầy Trinh ở đỉnh thứ 2, người tôi cảm thấy nôn nao dưới cái nắng gay gắt giữa trưa.

Nơi đây cũng như rất nhiều nơi khác: không điện, không sóng điện thoại, không internet, để thết chúng tôi bữa cơm trưa các thầy đã phải rất vất vả đi mua đồ ăn.

Buổi chiều, chúng tôi đi xe máy từ Khâu Qua lên Nậm Dài. Mùa đông ở đây có thể lạnh đến 3 độ, cây cối chết hết và quần áo phơi cả tuần không khô; thức ăn các thầy mua cho cả tuần và đồ ăn tươi là một thứ xa xỉ. Và thầy chỉ cho chúng tôi về nguồn nước bắt nguồn từ ngọn núi đá vôi ngay trước mặt ngôi trường, những cặn đá vôi nắng lại trong nồi và nó dường như là con đường ngắn nhất dẫn đến sỏi thận.

Có lẽ tôi chưa đi con đường nào như vậy, nó chỉ rộng khoảng 0,5m, và ở đây, một bên bao giờ cũng là vực, một bên là núi hoặc nương ngô.

Cả bản có 11 hộ dân, cả trường có 10 em học sinh, chia làm 5 lớp, từ 1 đến 5, trong đó có một em trong độ tuổi mẫu giáo cho ngồi chung với lớp 1 vì ko có giáo viên mầm non. Trong đó, 1 phòng học có 3 bảng để làm 3 hướng để 1 thầy dạy 3 lớp,....

Còn cảm xúc gì nữa khi nhìn những lớp học bị thủng mái,

Còn cảm xúc gì nữa khi bóng chiều đang đổ xuống, những thầy cô giáo còn rất trẻ ngồi trong im lặng, nhìn xuống phía dưới là những ruộng lúa bậc thang, nghe tuổi thanh xuân của mình đang trôi đi và bị thế giới bỏ lại phía đằng sau. Có thầy còn nói với bạn "Ở đây tao còn đọc cả báo nhân dân!". Và tôi tự hỏi: "Ai trong chúng ta đã đọc tờ báo này nhỉ?"....


Có rất nhiều thứ tôi muốn kể, sẽ là trong một ngày gần nhất khi tôi có thời gian rảnh.

Tôi chỉ muốn dành điều này, những thông tin, hình ảnh và cảm xúc của mình một cách trân thực nhất, cho những người muốn biết một ngóc ngách nhỏ bé của thế giới này như thế nào.

Để chúng ta có cái nhìn thiện cảm hơn với cuộc sống. Hãy thử đặt mình vào nơi đó và suy ngẫm: "Chúng ta sẽ ra sao nếu ở đó?"

Trong thư trước tôi đã gửi lời cảm ơn tất cả các bạn, tôi sẽ không lặp lại điều này nữa, vì đó là tình cảm hiển nhiên của tôi, là lòng biết ơn của tôi dành cho tất cả các bạn.

Thân ái,
--
Duong Xuan Cuong
Email: [email protected]
 
Last edited:
Tôi chạy mãi trên con đường dài như đi thẳng vào tim trong buổi chiều ngày Thứ 5, qua cầu Cúc phương rồi vòng qua một vách núi. Cả một ngày trời chạy dười trời mưa và nắng thất thường, đôi chân ngâm trong đôi giầy ẩm ướt khó chịu. Quá mệt mỏi, tôi dừng lại, ngồi tựa lưng vào lan can đường Hồ Chí Minh, ngắm nhìn ánh hoàng hôn đang hắt xuống bản làng phía xa kia. Khung cảnh hết sức bình dị và dịu dàng: những ngồi nhà sàn nằm ở phía lưng trừng đồi, trước mặt là ruộng lúa và nương ngô, ngay gần đường là một dòng sông uốn lượn và nước cuộn chảy, những con trâu đang khoan thai gặm cỏ, còn cô gái Thái ngồi nhìn tôi từ rất xa, tôi không nhìn rõ vì quá xa...

Tôi lôi chiếc bánh mì ra vừa ăn vừa ngắm khung cảnh tuyệt vời ấy, tôi vẫn hạnh phúc với chiếc bánh mì nhuốm đầy bụi đường và khói xe...5h chiều, tôi quá mệt và tôi nằm lăn ra bờ cỏ bên đường ngủ thiếp đi...Tôi đang ở một thế giới hoàn toàn khác, đó là một thế giới hoàn toàn khác..Để tôi kể đôi điều về nó.
 
Chúng tôi đã cùng lên kế hoạch huy động, thu nhận, phân loại, đóng gói trong hơn một tháng để đạt được hơn 300 xuất quà dành tặng cho hơn 300 em học sinh tại xã Nam Mẫu, Huyện Ba Bể, Bắc Cạn.

Dưới đây là một số thông tin về xã Nam Mẫu:

"Xã Nam Mẫu của huyện Ba Bể tỉnh Bắc Kạn nằm trong vùng lõi của Vườn Quốc Gia Ba Bể, cư dân ở đây chủ yếu là dân tộc ít người. trong đó dân tộc Mông chiêm khoảng 1/3 dân số. Họ sống rải rác trên vùng núi cao của địa bàn xã Nam Mẫu. Người Mông sống dựa vào nông nghiệp nhưng đất canh tác lại quá ít mà họ lại không có một nguồn thu nhập nào khác ngoài những sản phẩm nông nghiệp ít ỏi mà họ tự làm ra. Vì vậy thoát nghèo đối với đồng bào ở đây thật sự rất khó khăn.

Ở đây tôi muốn nói đến các em học sinh người Mông, vì nhà nghèo nên việc đến trường của các em cũng không hề dễ dàng vì mùa đông ở nơi này rất lạnh mà các em lại không đủ quần áo để mặc, đặc biệt là áo ấm.

Trường PTCS Nam Mẫu gồm có 4 điểm trường lẻ ( Khâu Qua, Nặm Dài, Nà Nghè, Đán Mẩy ) tại 4 thôn vùng cao đặc biệt khó khăn trong đó có 3 thôn 100% là đồng bào dân tộc Mông. Hiện tại số trẻ em là con em của hộ nghèo đang trong độ tuổi đi học là 300 em. Do bây giờ đang là mùa mưa nên để đi đến các điểm trường trên phải đi rất xa ( khoảng 30km ) và đi bằng xe máy. Dự tính thời gian để đi hết các điểm trường là khoảng một ngày."

Đây là các thông tin thầy giáo Trinh dạy tại trường cung cấp.
 
MỘT SỐ HÌNH ẢNH BUỔI ĐÓNG GÓI QUÀ
IMG_7174.jpg


IMG_7175.jpg


IMG_7179.jpg


t_thi_n003.jpg


t_thi_n005.jpg
 
t_thi_n008.jpg


t_thi_n001.jpg


Một thùng quà chỉ kịp ghi lại địa chỉ email, tôi còn không kịp hỏi tên, hoặc người quyên góp không muốn nêu tên của mình.
IMG_7173.jpg
 
MỘT SỐ HÌNH ẢNH NGÀY ĐẦU TIÊN VẬN CHUYỂN ĐẾN TRUNG TÂM XÃ NAM MẪU [NGÀY THỨ 6-02/09/2011]

Hơn 300 xuất quà đồ dùng học tập bao gồm 10 quyển vở, hộp bút, 03 bút chì, 01 tẩy, 01 gọt bút chì, 02 bánh xà phòng; và hơn 300 gói quần áo ấm được vận chuyển bằng xe tải lên đây

_DSC8749.jpg


Mọi người hăng say vận chuyển xuống khỏi xe và bỏ vào các bao tải [Cảm ơn bạn Mạnh-SV trường ĐH Kiến trúc đã cung cấp cho đoàn rất nhiều bao, nếu không có nó sẽ vô cùng vận chuyển các gói quà nhỏ]
_DSC8751NEF.jpg


_DSC8753.jpg
 
Cả đoàn trải qua 9h đồng hồ trên đường, bao gồm cả nghỉ giữa đường, tất cả đều rất mệt, nhưng vẫn luôn duyên dáng trước ống kính máy ảnh. [Bạn Duyên Mit]
_DSC8757.jpg


Phong, Lệ, Yến, Liên
_DSC8760.jpg


_DSC8765.jpg
 
_DSC8785.jpg


May có xe của anh Kiên vận chuyển vào trong trường [vì Kiểm lâm làm các barier để chắn không cho xe lớn vào]
_DSC8791.jpg


_DSC8792.jpg


_DSC8812.jpg


Thủy, Sơn Đỗ
_DSC8813.jpg


Kết thúc ngày đầu tiên bằng việc chơi bài:)
_DSC8846.jpg
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,669
Bài viết
1,171,086
Members
192,337
Latest member
inhopcartong
Back
Top