Bản Gà - Đồng Cao - Có một cao nguyên đầy trăng, sao, nắng và gió...
Ngồi lặng lẽ trong căn phòng nhỏ trên gác 3, nơi góc làm việc đầy các thứ giấy tờ này, ngoài cửa sổ những cơn mưa đầu đông đã về. Gió lạnh lùa qua từng kẻ hở nhỏ nhất của căn phòng, ùa vào như thể chứng minh cho mọi người mùa đông đã về. Sáng ngủ dậy, mở cửa ra thấy gió ùa về từ bao giờ mang theo những heo may của lạnh, như thể như trở mình vậy, như thể lúc mở tủ lạnh và cái hơi lạnh ấy phả ra. Để sáng nay tỉnh giấc, thấy gió, thấy mưa phùn bay, và thấy mùa đông về. Ngổn ngang những xúc cảm, đâu đó có ai reo hò trên facebook, lạnh thích quá, rằng mùa đông đã về, rằng nhớ mùa thu Hà nội, rằng cốm đã xanh, rằng sấu đã đổ lá, rằng đã run run trong giá lạnh…Thêm một chút mùi hương trầm nữa, sẽ là Tết phải không?
Mưa, thường thì khi gió mùa về Hà nội ít khi mưa lắm, chỉ heo heo lạnh thôi, mưa dồn hết về miền Trung, là vậy mà, hanh khô và réo rắt, vậy mà dăm bữa nay trời lại mưa. Những cơn mưa rả rích, lùn phùn như thể trời không muốn trút hết nước mà muốn thả từng hạt bay bay xuống vậy, mưa lay bay trong buổi sáng lạnh, mưa như thể kéo ai đó về lại hiện tại, mưa như dồn ký ức về miền xa xăm. Có ai đó run rẩy trong gió lạnh, có ai đó che tay vội vã chiếc áo mưa khỏi ướt, có ai đó ngồi café một mình ngắm mưa và tận hưởng cái lạnh đầu đông này. Và đâu đó có bạn nữ đã lục đục đi mua len để đan những chiếc khăn cho người mình yêu thương, những chiếc khăn ấm áp trong mùa đông lạnh...
Lại cái cảm giác nhớ đường, nhớ đèo, nhớ những cơn gió rít lên trong sương nơi miền biên ải, nhớ lắm, như là kẻ nghiện vậy. Một tháng mà không đi đâu được chỉ loanh quanh luẩn quẩn ở cái HN này chắc chân mình thối ra mất, chắc là ngây ngây dại dại. Một buổi trà đá bên bờ Hồ Gươm trong cái tiết trời lành lạnh. Một chút ngẫu hứng, vậy là quyết định đi. Đồng Cao, một cái nơi xa xôi và khó khăn nhất của tỉnh Bắc Giang. Nếu Thạch Sơn là xã nghèo nhất tỉnh thì Đồng Cao là bản nghèo nhất cái xã ấy, thuộc huyện Sơn Động - Bắc Giang. Vậy là đi thôi, đi cho thỏa nỗi cuồng chân, đi cho thỏa nỗi nhớ rừng, nhớ núi, nhớ bản làng, nhớ các em nhỏ trong trẻo...
Có ai đó gọi những điều như thế này là : Người tình...
Có một cao nguyên đầy nắng và gió...
Bình minh nơi ấy...
Ngồi lặng lẽ trong căn phòng nhỏ trên gác 3, nơi góc làm việc đầy các thứ giấy tờ này, ngoài cửa sổ những cơn mưa đầu đông đã về. Gió lạnh lùa qua từng kẻ hở nhỏ nhất của căn phòng, ùa vào như thể chứng minh cho mọi người mùa đông đã về. Sáng ngủ dậy, mở cửa ra thấy gió ùa về từ bao giờ mang theo những heo may của lạnh, như thể như trở mình vậy, như thể lúc mở tủ lạnh và cái hơi lạnh ấy phả ra. Để sáng nay tỉnh giấc, thấy gió, thấy mưa phùn bay, và thấy mùa đông về. Ngổn ngang những xúc cảm, đâu đó có ai reo hò trên facebook, lạnh thích quá, rằng mùa đông đã về, rằng nhớ mùa thu Hà nội, rằng cốm đã xanh, rằng sấu đã đổ lá, rằng đã run run trong giá lạnh…Thêm một chút mùi hương trầm nữa, sẽ là Tết phải không?
Mưa, thường thì khi gió mùa về Hà nội ít khi mưa lắm, chỉ heo heo lạnh thôi, mưa dồn hết về miền Trung, là vậy mà, hanh khô và réo rắt, vậy mà dăm bữa nay trời lại mưa. Những cơn mưa rả rích, lùn phùn như thể trời không muốn trút hết nước mà muốn thả từng hạt bay bay xuống vậy, mưa lay bay trong buổi sáng lạnh, mưa như thể kéo ai đó về lại hiện tại, mưa như dồn ký ức về miền xa xăm. Có ai đó run rẩy trong gió lạnh, có ai đó che tay vội vã chiếc áo mưa khỏi ướt, có ai đó ngồi café một mình ngắm mưa và tận hưởng cái lạnh đầu đông này. Và đâu đó có bạn nữ đã lục đục đi mua len để đan những chiếc khăn cho người mình yêu thương, những chiếc khăn ấm áp trong mùa đông lạnh...
Lại cái cảm giác nhớ đường, nhớ đèo, nhớ những cơn gió rít lên trong sương nơi miền biên ải, nhớ lắm, như là kẻ nghiện vậy. Một tháng mà không đi đâu được chỉ loanh quanh luẩn quẩn ở cái HN này chắc chân mình thối ra mất, chắc là ngây ngây dại dại. Một buổi trà đá bên bờ Hồ Gươm trong cái tiết trời lành lạnh. Một chút ngẫu hứng, vậy là quyết định đi. Đồng Cao, một cái nơi xa xôi và khó khăn nhất của tỉnh Bắc Giang. Nếu Thạch Sơn là xã nghèo nhất tỉnh thì Đồng Cao là bản nghèo nhất cái xã ấy, thuộc huyện Sơn Động - Bắc Giang. Vậy là đi thôi, đi cho thỏa nỗi cuồng chân, đi cho thỏa nỗi nhớ rừng, nhớ núi, nhớ bản làng, nhớ các em nhỏ trong trẻo...
Có ai đó gọi những điều như thế này là : Người tình...
Có một cao nguyên đầy nắng và gió...
Bình minh nơi ấy...
Last edited: