Mọi việc theo trí nhớ mình thì như vầy, có gì sai sót mọi người bổ sung nhé.
2/6
2:00 –5:30 Cầu Sài Gòn – Chân núi
5:30 – 6:40: ăn uống
6:40 – 7:10 gửi xe
7:10 – 7:30 đi bộ đến chân núi
7:30 -11:00 leo núi đến đỉnh
11:00 – 3:00 ( sang 3/6): tắm rửa, ăn uống, ca hát.
3/6
7:30 – 9:00 ăn sang + chụp hình
9:00 – 11:00 leo xuống núi, lạc đường và quay về đỉnh
11:30 – 3:00 xuống đến chùa.
3:00 – 4:00 xuống quán ăn, ăn uống + ngủ
4:00 – 5:30 leo xuống chân núi.
5:30 – 10:00 về nhà + ăn tối.
Trở về sau chuyến đi tuyệt với. Thỏa mãn với 1 chuyến trekking đúng chất : 32h rời xa SG – 200 km xe máy – 4 km lên núi – 11km xuống núi – 10h cùng núi rừng – 10+ lần tắm mưa miễn phí – 10 đầu ngón chân đều bị dập hoặc đá phải gai, tre, trúc vì cái tội mang dép - 2 lần vọp bẻ và 1 đống lần xém vọp bẻ.
Đường lên núi là mệt nhất. Diễn biến tâm trạng thì cứ như biểu đồ Sin:
- 15%: Bắt đầu mệt rồi, mà cũng bình thường thôi, chắc đi cũng dc khá xa rồi, tưởng tượng cảnh liên hoan tưng bừng trên núi đêm nay -> nhìn lại đồng hồ, clgt mới có hơn 30 phút là sao ?!? -> It seem easy
- 30%: Cơ thể rã rời, máu và oxy không chuyển đến não và cơ bắp kịp; ko phân biệt được trời và đất, tình trạng đi bằng 2 chân + 2 tay; mồ hôi ra như mưa, uống nước hơi nhiều, shock nước và mắc ói. Dừng lại nghĩ thì 2 mắt không thể mở ra nổi, miệng không nói được tiếng nào, chỉ biết thở. Bắt đầu muốn bỏ cuộc, tưởng tượng về cảnh yên bình: ngồi ở SG và chơi LOL, liên tục đặt câu hỏi tại sao mình lại join vào cái địa ngục này !!! -> I can’t do it
- 40%: trời mưa, vừa mặc áo mưa vào đi 2 bước thì vợp bẻ, té ngang giữa đường (hậu quả của việc mang dép leo núi, và 2 tháng phế như con dế =((, hận người bán mình đôi giày) Cám giác vô cùng hỗn loạn: ngồi giữa núi rừng, dầm mưa, thoa salonpas, 2 chân thì đau nhức liên hồi và mắt thì không thể nào mở nổi. Cám ơn anh Sơn và mọi nhiều, ko có mọi người chắc là còn ngồi ở đó thêm 1 lúc lâu nữa rồi. -> wth I am doing, I want to come back with my laptop

(
- 60%: chân vẫn nhức nhối sau mỗi bước đi, mỗi lần nhón chân lên thì gân lại căng ra và như sắp vợt bẻ nhưng đã không còn thấy mệt; áo mưa 5k đã bị rách nát và rơi ra từ khi nào không hay, bao quanh cơ thể giờ là hỗn hợp giữa nước mưa và mồ hôi. ->no tired anymore, I am coming.
- 80%: Mỗi bước đi mỗi nhanh hơn. Không còn khái niệm mệt, cũng không còn cảm giác đau nhức -> I can do everything, I am superman.
- 90%:Đi qua rừng, đến đoạn đường đất trơn trượt vì mưa, vừa đi vừa phải dùng lực bám lấy đôi dép nhưng lại ko dám tháo ra vì sợ đạp gai. Vấn đề lớn nhất tại sao đi mãi vẫn không đến ?!?
- 95% như cây đèn cạn dầu, đi 3 bươc phải dừng lại nghỉ 3s. Vừa đi vừa hú mong nghe tiếng đáp lại từ nhóm trước.
- 100% ngắm nhìn cảnh vật – những căn nhà cùng những ngọn đèn dưới xã, ánh trăng trong trời đây sương, ngọn cỏ lau cùng những cơn gió lạnh, những người bạn đồng hành và những cảm xúc đan xen lẫn lộn. Cuộc sống là vì những cảm xúc như thế này: vượt qua giới hạn của chính bản thân mình và làm những điều ban đầu tưởng chừng như không thể.
Sau khi leo 2 ngọn núi cao nhất nam bộ ban đêm và đều gặp trời mưa rút ra và cảm được một số điều:
- Khi vượt qua được giới hạn, sẽ không còn giới hạn.
- Không quan trọng là bạn đi nhanh hay đi chậm, điều quan trọng là bạn vẫn đang tiếp tục đi.
- 85% khó khăn gặp phải là do sự thiếu chuẩn bị và thiếu kinh nghiệm. Nhưng nếu chuẩn bị quá kỹ thì sẽ bỏ lỡ chuyến đi – enjoy it.
- Nếu cứ mãi nghĩ về việc bạn sẽ làm gì khi lên đỉnh – bạn sẽ không bao giờ lên đến đỉnh – hãy tập trung vào từng bước chân, thật chắc chắn.
- Đi một mình bạn sẽ đi nhanh – đi với đồng đội bạn sẽ đi xa.
- Bạn sẽ sợ hãi, hối hận, mệt mỏi, chán nản và hàng tá những thứ tiêu cực khác nhưng hãy để nó sang 1 bên và bước thêm 1 bước nữa, từng bước 1.
- Thời gian gần đây đúng là phế như con dế.
Mình yêu phượt là vì những cảm xúc này: vượt qua giới hạn của bản thân và làm những điều ban đầu tưởng chừng như không thể.
Trở về SG và săn sàng cho 1 sự khởi đầu mới. Cám ơn chị Thảo đã cho em đăng ký vào những phút cuối cùng , cám ơn anh Sơn đã thoa salonpas lúc em vợt bẻ, cám ơn chú Chương vì những chia sẽ trong cuộc sống …cám ơn tất cả mọi người đã tham gia chuyến đi. Cám ơn cuộc đời.
PS: Mọi người add face nhé, search
[email protected] là ra