What's new

[Chia sẻ] Thái-Lào: 21 ngày trên con đường nắng cháy.

Lonely_Rebel

Phượt gia
HỒI ỨC SAU CHUYẾN ĐI

Chưa khi nào tôi đi một chuyến dài như vậy. Giờ đây, ngồi một mình trong phòng khách sạn, lại là một trong nhiều chuyến công tác xa nhà, phòng điều hòa mát lạnh, mọi thứ quá đỗi tiện nghi so với nhu cầu của tôi, tôi lại mơ về con đường nắng cháy tôi đã trải qua 21 ngày. Thật tệ, đã có lúc tôi tự hỏi rằng sự điên rồ nào đưa tôi đến đây, giữa cái nắng 40 độ C, giữa lưng trừng dốc.Và tôi cứ ngồi ở đó mãi, không dám nghĩ tới việc mình đi tiếp hay quay trở lại....


Tôi nhớ về một đêm chúng tôi ngồi uống trà chanh dưới Hải phòng, một vài người bạn của tôi cùng về nhà tôi chơi. Chúng tôi đã nói về ước mơ của cuộc đời mình, hay ít nhất là mục tiêu của 2 năm tiếp theo. Và sau đó, tôi đã viết lại mục tiệu của mình 2 năm tiếp theo lên facebook, tôi vẫn thường làm vậy, tôi muốn mình có một mục tiêu rõ ràng để theo đuổi. Rõ ràng, lúc đó kế hoạch đạp xe xuyên một vài quốc gia trong một thời gian dài chưa nằm trong kế hoạch của mình....Nó quá bất ngờ ngay cả với tôi?!.

Trong tôi vẫn bừng cháy những ước mơ, những khát khao biết được giới hạn của bản thân mình, những khát khao biến giấc mơ đời mình trở thành hiện thực, giấc mơ về những con đường đầy nắng, giấc mơ về những đỉnh núi quanh năm mây phủ với những cơn gió quấn quít bên nhau,...Nó đẩy tôi gò mình trên tay lái xe đạp vượt qua những con dốc nối tiếp nhau của miền Bắc nước Lào dưới cái nắng khủng khiếp. Khi tôi đứng đó, đầu gục vào tay lái xe, mặt trời vẫn thiêu đốt tôi với một sự thù hẳn khủng khiếp, hai mạch máu hai bên thái dương đập liên hồi, tôi đã vượt qua những con dốc dường như kéo dài vô tận, và tôi đang đứng trước một con dốc khác, tôi tự hỏi liệu mình có thể vượt qua nó trong tiếng thở hổn hển?. Tôi đã nhận ra một cách rõ ràng rằng cuộc sống có những ranh giới, ranh giới của sự thành công hay thất bại, ranh giới của việc đi tiếp hay quay trở về điểm xuất phát ban đầu,...như khi tôi đang đứng ở con dốc đó.

Và tôi đã vượt qua!.
 
Last edited by a moderator:
Re: Một mình đạp xe xuyên Đông Dương-Ước mơ một đời người

CHIA TAY VÀ HẸN GẶP Ở LUONGPHABANG!

Vậy là thời gian cứ thế vùn vụt trôi qua trước mắt chúng tôi, nhanh đến ngỡ ngàng, nhanh đến mức tôi đã tự hỏi 5 năm qua chúng tôi sống như nào: chúng tôi mải mê chiến đấu dù biết rằng cả hai đều trở thành kẻ chiến bại, chúng tôi mải mê đấu tranh mà quên đi rằng mục đích sống của chúng khác xa hẳn với cái chúng tôi đang chiến đấu vì nó. Chúng tôi đã sai lầm!

7h30 tối, chuyến xe sẽ chuyển bánh đưa tôi đi, tôi biết chuyến đi này sẽ kéo dài, và khi tôi trở về, hẳn có nhiều điều sẽ khác. Nhưng tôi sẽ không thanh thản nếu nó vẫn cứ lơ lửng trên đầu.

-“Anh muốn gặp em trước khi anh đi”-tôi nhấc điện thoại lên gọi cho cô ấy lúc 7h kém. Cô ấy đang ở gần đó, chúng tôi đã nhắn tin qua lại, như 5 năm qua vẫn vậy và mãi mãi vẫn không đưa ra được quyết định cuối cùng của mình.

Cô ấy đến, dáng vẻ mệt mỏi, chúng tôi ngồi lặng lẽ ở quán nước ngoài vỉa hè phía trước bến xe, có lẽ rất lâu rồi chúng tôi mới ngồi như thế, lặng lẽ chứ không phải gân cổ lên để bảo vệ lý lẽ của mình. Thời gian còn rất ngắn, nhưng nó cũng lặng lẽ trôi như cách chúng tôi đang ngồi đối diện nhau. Biết nói gì lúc này...
-Anh đi một thời gian!
-Anh đi với ai?
-Anh đi một mình!
-Tôi vẫn thường lang thang một mình trong tất cả những chuyến đi của mình, và đôi khi, thật kỳ lạ, tôi tìm thấy niềm hạnh phúc trong sự cô đơn, sự đơn độc khi ngồi một mình trên một đỉnh đồi, nhìn ngắm phong cảnh phía dưới thung lũng trước mặt khi mặt trời đang thấp dần nhưng vẫn cố gắng hắt nhưng tia nắng cuối cùng phía bên này địa cầu.

-Anh đi một mình nguy hiểm lắm!-Không có anh, các con biết sống thế nào?!
-Có gì nguy hiểm đâu! Anh đi rồi anh lại về! Anh tin vào bản năng của mình!

Và rồi tôi ôm cô ấy, không đủ gần khi chúng tôi ngồi đối diện nhau.

-“Tuần sau em đặt vé đi LuongPhaban đi, chắc cuối tuần anh sẽ đến đó!”-Tôi nói-“Nó không giúp chúng ta giàu thêm nếu không tiêu số tiền đó, nó cũng không làm chúng ta nghèo đi nếu tiêu hết nó. Hẹn gặp em ở Luongphabang!”

Và chuyến xe chuyển bánh đưa tôi đi.
 
Re: Một mình đạp xe xuyên Đông Dương-Ước mơ một đời người

NGÀY THỨ 1-THỨ 5-5/4/2012-TÂY TRANG-MUONGMAI [TỈNH PHONGSALY-LÀO]

Đã vài ba lần ngồi dưới chân tượng đài Điện Biên Phủ, ngắm thành phố dần chìm trong ánh đèn và mơ về những kế hoạch còn dang dở
DSC_0008.jpg


Buổi chiều lấy xe đạp tại Khâm Thiên, gọi điện đặt vé xe và tối lên xe đi luôn. Tất cả bắt nguồn từ một buổi sang rảnh rỗi, tôi lang thang đi tìm một chiếc xe đạp, buổi trưa ngồi cafe với cậu bạn và thế là quyết định lên đường.
DSC_0277.jpg


Xuất phát từ Thành phố Điện Biên
DSC_0284.jpg


Đường đi Tây Trang
DSC_0285.jpg
 
Re: Một mình đạp xe xuyên Đông Dương-Ước mơ một đời người

Sau 8 năm, ngày đầu tiên quay trở lại với xe đạp...Tôi bị sốc thực sự.
DSC_0294.jpg


Đường lên Tây Trang cứ dốc lên mãi
DSC_0297.jpg


Tôi gặp Robin khi còn cách Tây trang khoảng 5km, Robin người Pháp, làm việc cho Công ty cấp nước, nghỉ việc được 1 năm và lang thang khắp nơi. Robin chỉ cười và trả lời: "Đi tập thể dục" khi toi hỏi tại sao hắn ta làm vậy. Robin đạp từ Bangkok về đến Điện Biên mất 1 tháng. Còn tôi mới chỉ là ngày đầu tiên. Chúng tôi trao đổi thông tin và chia tay. Vậy mà đến giờ, sự lười nhác khiến tôi chưa liê lạc với bất cứ người bạn nào tôi đã gặp trong suốt cả chuyến đi của mình.
DSC_0298.jpg
 
Re: Một mình đạp xe xuyên Đông Dương-Ước mơ một đời người

Tôi đến Tây Trang lúc khoảng 4h chiều. Thật không thể tin được, tôi mất 8h đồng hồ để đi đoạn đường 32km từ TP Điện Biên đi cửa khẩu Tây Trang. Dọc đường không có một hàng quán nào, vì thế mà đến cừa khẩu tôi mới tìm được quán ăn lúc 4h chiều:(.
DSC_0299.jpg


DSC_0301.jpg


DSC_0303.jpg


DSC_0304.jpg


DSC_0306.jpg


Cửa khẩu cũ
DSC_0307.jpg
 
Re: Một mình đạp xe xuyên Đông Dương-Ước mơ một đời người

Đường sang cửa khẩu phía Lào
DSC_0308.jpg


DSC_0309.jpg


DSC_0313.jpg


DSC_0314.jpg


Trụ sở này do VN tài trợ xây dựng.
DSC_0315.jpg
 
Re: Một mình đạp xe xuyên Đông Dương-Ước mơ một đời người

Chiều xuống, thật may là con đường chủ yếu dốc xuống.
DSC_0317.jpg


DSC_0319.jpg


DSC_0326.jpg


DSC_0327.jpg


DSC_0330.jpg


Rất nhiều nhà thầu của Việt Nam đang thực hiện các công trình xây dựng bên này
DSC_0331.jpg
 
Re: Một mình đạp xe xuyên Đông Dương-Ước mơ một đời người

DSC_0332.jpg


DSC_0333.jpg


DSC_0335.jpg


Bản này cách Mường Mai khoảng 5km, khá đông đúc. Tôi đên đây khoảng 6h30 chiều, trời bắt đầu tối và đường vắng không còn mấy bóng người
DSC_0337.jpg


Trăng ở ngay phía sau tôi
DSC_0341.jpg
 
Re: Một mình đạp xe xuyên Đông Dương-Ước mơ một đời người

Tôi đến Mường Khoa lúc 7h tối, một thị trấn nhỏ bụi mù mịt vì các công trình đang thi công, xe tải trở đất chảy ầm ầm. Tôi tìm được một nhà trọ tồi tàn với giá 50K KIP, tắm rửa và lang thang tìm chỗ ăn tối. Người Việt khá nhiều ở đây nên tôi không gặp bất cứ khó khăn nào.

Nắng lên rất sớm, khi tôi mở cửa bước ra ngoài, mặt trời dường như đã chiếu gay gắt. Tôi ra chợ, đi dạo một vòng quanh cái thị trấn nhỏ bé, xơ xác chỉ kéo dài khoảng nửa km. Tôi không biết mình đã cảm thấy gì sau ngày đầu tiên ấy, có lẽ sự háo hức thúc giục tôi lên đường khiến tôi quên mất mình đã ở đây mà dường như không cảm thấy gì cả. Ký ức nhạt nhòa...

Một lớp học về dân số và giáo dục được tổ chức trong căn phòng của nhà trọ
DSC_0344.jpg


Do Mỹ tài trợ
DSC_0346.jpg


DSC_0348.jpg


DSC_0349.jpg


DSC_0352.jpg
 
Re: Một mình đạp xe xuyên Đông Dương-Ước mơ một đời người

Ngồi một lúc chẳng hiểu gì ngoài mấy thông tin trao đổi với 2 bác người Mỹ, tôi lượn ra ngoài.

Chợ
DSC_0353.jpg


DSC_0354.jpg


DSC_0358.jpg


Cô gái đang trải tóc
DSC_0365.jpg


DSC_0366.jpg
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,671
Bài viết
1,171,000
Members
192,331
Latest member
Nganquybaba
Back
Top