What's new

442 Chinh phục núi Chúa - Lạc lối giữa rừng đêm - Sa chân bẫy thú

Bắt đầu từ nỗi nhớ núi rừng sau hơn 1 tháng dài ăn Tết, Tù trưởng BM quyết định dắt 442 lên rừng...ngủ, điểm đến ban đầu là vườn quốc gia Bù Gia Mập...nhưng sau khi nhận được thông tin về..lâm tặc và nhiều thông tin...không có lợi tù trường bàn bac với anh em và quyết định chớp nhoáng "chinh phục núi Chúa". 21h00 18 thành viên nam phụ lão ấu tập trung tại bến xe Miền Đông trong tâm trang háo hức được đi thăm "khu du lịch" núi chúa mà không ngờ đến những khó khăn chông gai phía trước.
4439564947_ea5459bcc3_o.jpg

Sau một đêm hành trình trên chuyến xe giường nằm Quê Hương 5h sáng đoàn có mặt tại bến xe Phan Rang để chuẩn bị tiến vào Vườn Quốc Gia núi Chúa
4440358868_32d89ded85_o.jpg

Sau một hành trình 40km đi ngang những bãi biển, làng chài, vườn nho, vườn....đá
4439579043_ddaae0af3c_o.jpg

cuối cùng đoàn cũng đến điểm xuất phát tại thôn Thái An thuộc địa phận tỉnh Phan Rang để bắt đầu cuộc chinh phục nghẹt thở
4439587007_8a03873a52_o.jpg

Chụp hình lu nịm trước khi bắt đầu cuộc hành xác
4439565015_b29ff55f76_o.jpg

Ai cũng hớn hở vì tưởng đi du lịch
4439587077_de60562053_o.jpg

Xuất phát!!!

Em khơi mào rồi đó, cả nhà tiếp nào
 

Hoa phong lan tên Hạc Đỉnh Hồng - Loài hoa nhiệt đới đầm lầy trổ bông theo nhiệt độ.
Do hoa có hình dáng đầu con chim hạc nên gọi là hoa hạc đỉnh hồng hay lan hạt đỉnh, một loại địa lan đầm lầy ưa nước và sống rất khỏe, có thể trổ hoa ở nhiều điều kiện nhiệt độ và môi trường khác nhau nhưng càng nóng và càng khô thì hoa ra càng trễ. Mặt hoa có màu nâu đỏ, nâu đen hoặc màu xanh lá cây đậm, thời gian ra hoa tầm từ tháng 1 đến tháng 4 và hoa có thể kéo dài từ 1 đến 2 tháng. Cây rất dễ sống, có thể trồng bằng củ, bằng hạt, bằng rễ cái và bằng cành hoa

Và đây là thơ về nàng (search trên google ;))

Như muôn vàn cánh hạc
Xoải cánh bay về đâu
Xa vang còn tiếng nhạc
Ru nắng chiều phai mầu
Tiên nữ giờ nơi đâu
Vở mộng Hoàng Hạc Lâu
 
Last edited:
"Nhớ rừng" 2 từ này nó giúp chúng tôi càng xích lại gần nhau hơn, từ nhũng người không quen biết, những lứa tuổi chưa hề nghĩ sẽ cùng nhau ăn chung 1 bát cơm, uống chung 1 ngụm nước...hay thả hồn trên 1 dòng suối trong cùng 1 thời điểm và địa điểm....

Cuộc sống vô vàng phức tạp từ chuyện gia đình, công việc, tiền bạc..cho đến mọi thứ trên mà chúng tôi phải đối mặt hằng ngày, nhưng chuyến đi này chúng tôi thật sự sống cùng nhau, quên đi mọi lo toan cuộc sống, đắm chìm trong thiên nhiên hùng vĩ, quên đi tiếng khói bụi, những lời ganh đua cuộc sống, những cạm bẫy trên thương trường hay những tiếng ồn ào náo nhiệt của chốn phồn hoa đô thị....thay vào đó là tiếng chim kêu, gió thổi, tiếng suối reo vang, những con cá nhỏ bé đang tung tăng trên những dòng nước.

Những tiếng thở gấp, tiếng té lịch bịch, tiếng hú vang rừng khi không thấy bóng đồng đội, hay tiếng woh, à..ồ...khi thấy cảnh đẹp...đã làm cho những bước chân không thể dừng lại. Đi mãi...đi mãi để đến được nơi gọi là Đỉnh núi.
 
Những người mới trekking lần đầu hay những người có kinh nghiệm thì có sực khác nhau về thể lực. Ở đây, tôi chỉ chia sẽ ở khía cạnh cùng 1 quảng đường, cùng thời điểm, 2 người cùng trekking nhưng người có kinh nghiệm sẽ đi dễ dàng hơn và nhanh chóng hồi phục sức khỏe hơn so với người mới trekking.

Nhiều lúc tôi, Canary hay thangdong thường xuyên nhắc nhở dugiang về cách dừng chân, cách thở như thế nào, uống nước ra làm sao...nhưng chị ấy vẫn không thay đổi vì quá mệt nhọc khi leo lên 1 con dốc cao, rồi lại nằm dài ra....nghỉ ngơi.....rồi lại leo lên.....rồi nằm lăn xuống đất....chỉ tội những con kiến, con sâu bé nhỏ bị từ trần 1 cách oan uổng khi bị cả 1 thân hình khổng lồ đè xuống.

IMG_1053.JPG


Những con dốc nối tiếp nhau không đáng ngại cho những đôi bàn chân, nhưng chúng tôi lại e dè cho mỗi lần vượt qua những hàng rào cao ngút của người đồng bào

IMG_1056.JPG


Hay những lúc nghỉ ngơi hiếm hoi để chờ đợi đoàn sau, thời gian nghỉ không nhiều lắm, nhưng nó cũng đủ cho những ai ngâm chân trong dòng suối mát lạnh

IMG_1070.JPG


Để rồi chúng tôi lại đủ sức khỏe lên đường, đi từng bước, chụp từng bông hoa, leo từng con dốc với nhiều tiếng thở dài....những tiếng than vãn tại sao...và rồi tại sao...cuối cùng những đôi bàn chân khỏe mạnh đi thật xa bỏ lại mình tôi cô đơn giữa cánh đồng cỏ tranh lẻ loi một mình......

IMG_1092.JPG
 
Đã hơn 16h nhưng thời tiết vẫn oi bức dưới cái nắng như thiêu đốt từng thớt thịt, tiêu hao biết bao nhiêu năng lượng cho cuộc hành trình này....những điều đó không làm chúng tôi chùng bước....

Đôi khi tôi quay lại và hỏi " Có cần tụi em giúp đỡ không? Em sẽ vác ba lô dùm chị cho...." nhưng câu trả lời vẫn là: " Chị ok, chị đi không nhanh nhưng từ từ cũng sẽ đến". Cái từ từ này không biết đến bao giờ, khi bóng mặt trời từ từ lặn đi sau những ngọn đồi trọc...

Má mì đang bực tức, chửi cái thằng nào dám hỏi tao có leo nổi không? Cái bụng tao thiệt là to, nhưng cái ý chí của tao bự hơn cái bụng của tao

IMG_1083.JPG
 
Lạc giữa đêm khuya



Chờ thật lâu, nhóm 2 mới gặp được nhóm 1 đang ngồi thảnh thơi trên những hòn đá cheo leo trên yên ngựa, không ai nói gì chỉ xuýt xoa tự thưởng cho mình khi tham gia 1 cung đường quá đã. Dự định ban đầu là sẽ chờ nhóm 3 lên rồi đi chung luôn...nhưng biết đợi đến khi nào nên chúng tôi quyết định để nhóm 1 tiếp tục cuộc hành trình vì nghe đâu chỉ qua thêm 1 con dốc nữa khoảng 20-30phut nữa là tới nơi cắm trại. Nhìn lại đồng hồ chỉ mới 16h30 còn quá sớm cho nhữn bước chân không mỏi.

Nhóm 1 lại lên đường để lại nhóm 2 chờ nhóm 3 để tránh lạc đường. Trong lúc chờ đợi, không thể chịu nỗi cảnh cám dỗ của những cánh rừng cỏ tranh xanh mướt, chúng tôi tha hồ bắn phá, làm dáng làm duyên

IMG_1105.JPG


Rồi nhóm 3 cũng tới và chúng tôi lại khuyên nhóm 3 đi tiếp để chúng tôi đi sau, biết thân mình đi chậm nên nhóm 3 lặng lẽ lên đường tiếp tục

IMG_1106.JPG


Nhưng mãi mê chơi mà chúng tôi vẫn không nhìn theo dấu chân của nhóm 1, nên phải dùng hết công sức mà hú lên từng tiếng nhưng vân không có tiếng đáp trả, leo lên con dốc, rồi lại chạy xuống con dốc vẫn không thấy dấu vết của nhóm 1 đâu. May mắn thay, chúng tôi đang đứng trên đồi cỏ tranh, và có thể nhìn rất xa bằng các ống tele khi phát hiện nhóm 1 đang ở rất xa và cách chúng tôi 1 khu rừng già.

Mặt trời đã khuất sau núi, không dám chơi bời nữa nên chúng tôi nhanh chân băng về phía trước, để đuổi theo nhóm 1 đang ở rất xa. Tuy nhiên, 2 đứa vẫn mãi mê hái hoa bắt bướm trao cho nhau những nhánh địa lan.

IMG_1108.JPG
 
Last edited:
Đã hơn 16h nhưng thời tiết vẫn oi bức dưới cái nắng như thiêu đốt từng thớt thịt, tiêu hao biết bao nhiêu năng lượng cho cuộc hành trình này....những điều đó không làm chúng tôi chùng bước....

Đôi khi tôi quay lại và hỏi " Có cần tụi em giúp đỡ không? Em sẽ vác ba lô dùm chị cho...." nhưng câu trả lời vẫn là: " Chị ok, chị đi không nhanh nhưng từ từ cũng sẽ đến". Cái từ từ này không biết đến bao giờ, khi bóng mặt trời từ từ lặn đi sau những ngọn đồi trọc...

Má mì đang bực tức, chửi cái thằng nào dám hỏi tao có leo nổi không? Cái bụng tao thiệt là to, nhưng cái ý chí của tao bự hơn cái bụng của tao

IMG_1083.JPG

Cho mình hỏi phải đây là chị dugiang không ?
 
Đích thị là nó đó chị dulichmientay.
Tí chuột :T

Đi chuyến này về mình thành "hot" girl, cứ vô topic là bị hắt xì..ì..ì...Mọi người đừng làm mình sợ, lần sau mình chả dám đi cùng 442 nữa, mình đi một mình cho nó chắc =))

Thanh minh thanh nga tí. Đúng là Tí chuột thường xuyên nhắc nhở nhưng không phải chị hoàn toàn không có kinh nghiệm về trekking hay nghỉ, uống, thở...bản thân chị biết điều tiết sức lực của mình và chị uống nước đúng kiểu nhấp một ngụm. Có chỗ mình chưa muốn nghỉ, cả lũ xúm lại "chị nghỉ tí đi chị", thích quá nghỉ luôn :D.
Chị cũng không mệt đến nỗi đứng không nổi phải nằm lăn ra =))...mà là phát hiện cái hạnh phúc vô tả khi nằm trên cỏ trong bóng mát, hít thở mùi của rừng. Có một câu nói mà cả nhóm đi cùng chị luôn lẩm bẩm "hạnh phúc là đây chứ đâu, nhiều khi tìm kiếm đâu xa. Đi nắng gặp bóng mát, ấy chính là hạnh phúc"....hi hi
Hôm sau mình quê độ, gửi đồ đạc được cho porter, quyết tâm đi phăm phăm xuống núi thì lại bị lạc đường :((
Quân lúc nào cũng ở bên cạnh chị, kịp thời chìa tay cho chị qua những con dốc cao. Thks Quân nhìu nhìu!!!
picture.php


Còn một người bạn đồng hành tuyệt vời nữa là anh Vinh (cán bộ của Vườn quốc gia Núi Chúa). Ngày đầu chị không biết đây cũng là lần đầu anh ấy đi cung này, cũng chưa hỏi han nhiều để hiểu thêm về công việc và nghề nghiệp của ảnh. Vài lần hỏi sắp tới chưa, bạn dân tộc hồn nhiên nói gần tới, cũng không thấy anh V giục giã gì thế nên cứ đinh ninh là sẽ tới điểm dừng chân trước khi trời tối.
Mải mê hái hoa bắt bướm, chụp hình các kiểu mới té ngửa ra lạc đường tập 1 và một con dốc cao khủng khiếp đang chờ. Đoạn này chị phải có Tí chuột đi sau ủn .ít và hét to nói Canary khi nào lên hết dốc thì báo để chị mừng.
ha ha...cửa rừng có con suối ngầm làm bà con tưởng bở, có ai đó còn reo lên là thấy ánh đèn và thấy trại rồi kìa. Ai ngờ, đường còn xa lắm ngái(BB)
Và cả đoàn rồng rắn mò mẫm trong rừng tối. May mà đoạn này là đường mòn không dốc đá khó đi.
 
Thật ra em nhận ra chị ở tấm hình nằm cùng 2 nhóc nhưng tấm này hỏi lại cho chắc (NT), em cảm phục chị , không phải vì các kỹ năng leo núi , trekking ... này nọ đâu mà là vì ý chí của chị với lại cách chị rèn luyện các nhóc của chị khi chị đưa chúng theo cùng , nào (beer) , mong chị chân cứng đá mềm leo thêm nhiều núi rừng nữa :)
 
Thật ra em nhận ra chị ở tấm hình nằm cùng 2 nhóc nhưng tấm này hỏi lại cho chắc (NT), em cảm phục chị , không phải vì các kỹ năng leo núi , trekking ... này nọ đâu mà là vì ý chí của chị với lại cách chị rèn luyện các nhóc của chị khi chị đưa chúng theo cùng , nào (beer) , mong chị chân cứng đá mềm leo thêm nhiều núi rừng nữa :)

Ối ối!!!! Nhầm rồi bạn ơi.
Có một nhóc à. Nhóc kia là Phương công tử, anh BM chém gió đó =))
Cám ơn bạn đã động viên tinh thần của tớ. Vậy lần sau tớ lại đi tiếp.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,689
Bài viết
1,135,330
Members
192,417
Latest member
5699host
Back
Top