What's new

Xuôi - Ngược cùng hướng về Nóc nhà Đông Dương

" Kế hoạch chinh phục đỉnh Fansipan chính thức bắt đầu từ chuyến đi Mù Cang Chải đầu tháng 10, sau khi Nhung Xấu Xí thổ lộ cũng muốn một lần lên đỉnh. Khi kế hoạch được công bố, Diệu Bích Nguyễn là một trong những người đăng ký đầu tiên, bởi đây là mơ ước của nàng suốt 10 năm qua; sau đó Đoàn Vân cũng rụt rè: Em tham gia được không? Vào - ra, cuối cùng danh sách chốt lại là 6 người, trong đó đội hình đi MCC chỉ còn 1 nửa. Nhiều người "muốn đi lắm" nhưng lại vì lý do công việc, gia đình không thể tham gia. Thế mới biết, leo Fans cũng cần phải "có duyên". Cái "duyên" này có lẽ đúng với anh Tuấn Đức nhất. Trước khi chốt đoàn, mời mỏi mồm, vẫn nhất quyết là không. Trước giờ khởi hành 7 tiếng, chả biết nàng men đưa đường dẫn lối thế nào lại nhắn tin, gọi điện hỏi thăm đoàn, dụ thêm vài câu, "cho anh nghĩ 5 phút", và ale, vừa đủ thời gian cho bác cả ngược từ Thanh Hóa ra Hà Nội, nhậu một bữa và lên tàu, bắt đầu hành trình với những trải nghiệm chắc hẳn thú vị, nhưng cũng nhiều lúc hối hận vì đã theo... gái gọi. " By: Nguyễn Thị Ngọc Ánh (báo đbnd)
Thú thực là trong thời gian 2 tháng trời, Gần như chỉ đi và đi. Hết Chế Tạo-Mường La lại Móng Cái, Pù Luông, Miền trung nắng gió, Hà Giang-Du Già-Xi Ma Cai...Lần nào cũng nốt chuyến này anh không đi nữa đâu. Vẫn vậy. Nhưng những chuyến đi về với núi rừng đã ăn sâu vào từng thớ thịt, từng mạch máu. Chần chừ mãi, lưỡng lự mãi rồi cũng xách ba lô và quyết định đi trong 5 phút, trong khi kế hoạch Lên Mường Lát - Sài Khao của tuần tiếp theo đang được gấp rút chuẩn bị.

315825_4528195277271_1394922611_n.jpg


68472_10151287101750909_1041942429_n.jpg


399341_10151287088460909_279063266_n.jpg


390240_4528189797134_1450656823_n.jpg


9706_10151287112450909_1771788974_n.jpg
 
Ngày 1:( 22-11-2012)
13h. Gọi cho Voòng Sềnh : Alo! Anh nghe. Chiều bác rảnh không để em ra? Ok. Mày ra làm gì đấy? Thì thèm rượu ra nhậu với bác. Hì hì. Em leo Fan. À! Biết rồi. Ok. Ra anh đợi.
Lúc này mới quyết định đi. Sách vội cái balo còn nguyên đồ đạc quần áo từ hôm đi Hà Giang về nhảy xe giường nằm ra HN không thèm để ý đến những gì còn bên trong. Điện thoại thì gần hết pin, máy ảnh thì không có. Lại alo: Anh nhớ cầm cho em mượn cái máy ảnh? Uh. Nhưng không có thẻ nhớ nhá! Tiên sư đời. Thế em chụp bằng niềm tin à? Đành vậy.Mua thẻ sau cũng đc. Méo mó có hơn không.
18h. Lý A Sáng đón tại bến xe Giáp Bát. 3 ae kéo nhau ra quán chả rươi vỉa hè tại Phan Chu Trinh nhậu. Lúc sau đã có thêm vài ngừoi bạn. Vé tàu mua bổ sung đã có cho chuyến 20h30' Hà Nội - Lào Cai. Đang rượu vào. Chậc. Thôi gọi điện trả vé nhảy ôtô lên sau. Nhậu cái đã.
20h. Alo. Anh ơi không trả vé được. Đi nhanh mọi người đang đợi. Híc. Bỏ đi em. Đêm anh nhảy oto lên sau. Kiểu gì 7h sáng mai cũng gặp nhau ở Sapa. Nhỉ?
x..a..z..Voòng ơi! Thôi em phải đi đây. Nhanh còn kịp. Lý A Sáng lấy xe. 2 ae cắm đầu cắm cổ lao ra ga. Mua 2 cái vé tiễn chạy như ăn cướp vào trong tìm tàu. 20h25. Chia tay Lý A Sáng. tôi nhập đoàn.
 
XUNG QUANH TÔI TẤT CẢ ĐỀU ĐẸP ( Diệu Bích Nguyễn )

Buổi chiều thứ năm ngày 22/11, tôi bắt đầu hồi hộp, thực ra từ trước đó mấy ngày tôi đã có cảm giác đó, cảm giác muốn đi luôn khi tôi thử đeo balo cho cả nhà ngắm rồi chụp ảnh lên tự sướng xem nó thế lào, mình trông có xấu xí quá không, vì ít ra cũng đi có vài người lạ :). Tối hôm trước, vẫn chưa mua được quần để mặc nên lôi quần của chồng ra mặc cho mẹ chồng ngắm, mẹ chồng bận xem phim nghe con dâu hỏi thế nào được không mẹ thì cứ gật bùm bụp, được được, mày đi trong rừng cần gì đẹp hehehee.
CHiều hôm đi tôi vẫn đi làm đủ giờ, chồng tôi còn lo cho tôi hơn bảo về sớm chuẩn bị mà đi không muộn, tính tôi chả vội, cứ tà tà. Nguyen Thi Hong Anh hẹn tôi 7h phải đi để qua đón nó, tôi vẫn ăn cơm và rửa bát rồi bắt đầu lững thững lên phòng tắm gội rồi kiểm tra lại balo. Sau đó thấy nhiều thứ thiếu vì cứ nghĩ trong nhà mình rồi với tay là được. Cuối cùng chả nhà chạy theo tôi, bố chồng lấy đèn pin (giờ không thấy đâu nữa), mẹ chồng lấy deep heat, các con léo nhéo bảo mẹ đi công việc rồi về nhá nhá, cụ trẻ ở quê ra chơi thì bảo cái con này mày đi đâu phải chuẩn bị từ sớm chứ, mà tôi vẫn vui, tôi như sắp được sổ lồng dù trong lòng thấy có lỗi với chồng con (cái này hơi điêu). Ánh già thì gọi điện giục suốt, taxi mẹ chồng gọi cho thì chờ được 15 ngoài cổng. Tôi tặc lưỡi lên đường và nghĩ rằng sẽ rất nhớ chồng con :D.

Tôi qua đón Ánh, rồi ra ga. Bước xuống cổng ga, lúc đó là đã say xe lắm rồi, đầu óc bung biêng, Ánh vẫn chỉ tôi, Nhữ Phong kia kìa, tôi đâu đâu đâu, mắt tìm kiếm một anh chàng ẹp giai nào đó nhưng Ánh bảo kia, mặc áo hoa kia, AAAAAAAAAAAAAAAA thật vui vì có người béo giống mình. Tôi chào Phong và Phong lễ phép chào tôi là chị. Phong trẻ hơn, tôi già hơn, điều đó hiển nhiên. Let's go.
Diệu Bích Nguyễn
481702_4524178536855_1954928400_n.jpg

Vào trong ga, lúc chờ soát vé, tôi bảo Ánh gọi cho anh đầu gấu đi, vì tôi đã có chút nghiên cứu về anh Đức khi nhìn thấy ảnh anh và Ánh chụp khá tình cảm, tôi gọi anh Đức là đầu gấu vì trong FB của anh Đức có tràng chửi gì đó, hơi choáng mà suy cho cùng đôi khi tôi cũng chửi bậy vài phát và tôi thấy vui, thấy thoải mái, miễn là điều đó không ảnh hưởng tới nhân loại.


Anh Đức dù đi theo gái gọi (@ Ánh) nhưng lại là đệ tử Lưu Linh, ham mê tửu sắc.. Buổi chiều đó tôi đã được lệnh của Ánh già book thêm vé cho một người nữa và được biết đó là ai. Vài cuộc điện thoại, mặt Ánh từ tâm trạng chuyển sang nguy hiểm rồi đe dọa không thể hủy vé tàu, quyết định là tùy người nghe và người nghe thì phóng xe như vũ bão đến toa 13 rất nhanh, thật lòng là dễ bảo. Cảm nhận của tôi là trông anh Đức không như trong hình tôi đã xem, nhìn thân thiện hơn, trẻ hơn không như vẻ bụi bặm trên Fakebook. Tạm thời hết đầu gấu.

Lên tàu, thật vui, có thể tôi là người đi ít, ít được giao lưu với thế giới bên ngoài, nên tôi thấy trong lòng thật vui, có lúc tôi nghĩ, nếu tôi độc thân như Ánh, Vân hẳn đời tôi có thêm nhiều ý nghĩa lắm, tôi sẽ đi đâu không cần suy nghĩ, kiểu xách ba lô lên và đi, rút ATM và tiêu ý. Nhưng chẳng phải thế đâu, vì khi tôi độc thân, 10 năm trước đây tôi cũng đôi khi làm loạn TTVNOL ở một thread nhỏ, trong một forum nhỏ, lén lút vào box du lịch đọc họ làm gì đi đâu, cũng ra CV Lenin luyện leo Fan mà cuối cùng hèn nhát, off nọ line kia mà chỉ dừng lại ở đó. Cảm ơn Ánh đã cho tao đưa ra một quyết định vì đi cùng mày tao thấy được bảo trợ tinh thần :p.
Trên tàu, sau màn chào hỏi, năm đứa chúng tôi làm quen với chị Cathy người Pháp một nhân viên đưa thư đi du lịch một mình, rất thân thiện. Chúng tôi nhấp ly rượu gì đó ngọt ngọt và hát hò vài bài hát ru trẻ con của Pháp: Ding Dang Dong, À Louette khá vui vẻ. Tôi lúc đó, ước gì cái toa tàu không có ai, hoặc đang ngồi trong căn phòng trống nào đó để gào lên những bài rock quen thuộc như thời sinh viên tôi vẫn thường làm. Không phải là tôi không muốn mọi người ở đó, mà tôi sợ mọi người sợ tôi, kiểu quái gì mà trong đoàn lại có đứa hâm dở :)). Tôi định trùm chăn, cho tai nghe vào để nghe nhạc và hát theo, nhưng mà hát theo thì còn dở hơn, lại ư ử nghĩ mình hát hay, lại sướng người hát khổ người nghe thì mai làm sao mọi người trèo nổi.

Tôi không quan sát ai, vì với tôi ai cũng đẹp, kiểu gì tôi cũng tìm ra nét đẹp của họ để yêu, để chơi, để quan hệ...................... thế nên lúc đó ai cũng đẹp cả và tôi cũng không nghĩ anh Đức lại tào lao chi khươn rượu (quê em nói thế) chuyện trò vui vẻ với các gái quê đến thế, chúng tôi xẻ đôi lọ baocaosu để uống rượu cùng nhau, khề khà như mấy gã nát rượu, uống chung cốc đối với tôi là điều rất gì và này nọ thế mà kệ *** đời ông mày vui đã.
Còn Phong gây ấn tượng trước với tôi vì comment với tôi là vâng thưa chị khi nói về điều gì đó tôi không nhớ lắm, nhưng tôi nghĩ, kiểu đùa đó sẽ hợp với tôi , và em Vân tôi đã gặp khi đi mua giày cùng nhau, lúc về tôi có nói với Ánh, chắc chắn tôi và Vân sẽ cười nhiều, và sau đó là cười nhiều thật với nhau như dở hơi mà không phải là chúng tôi cố tình "rặn" ra. Từ khoảnh khắc chung ly rượu nhạt đó, chúng tôi cùng hội cùng thuyền và bắt đầu chuỗi ngày "ăn nằm" với nhau kakakakka. by: Diệu Bích Nguyễn.
 
XUNG QUANH TÔI TẤT CẢ ĐỀU ĐẸP ( Diệu Bích Nguyễn )

Buổi chiều thứ năm ngày 22/11, tôi bắt đầu hồi hộp, thực ra từ trước đó mấy ngày tôi đã có cảm giác đó, cảm giác muốn đi luôn khi tôi thử đeo balo cho cả nhà ngắm rồi chụp ảnh lên tự sướng xem nó thế lào, mình trông có xấu xí quá không, vì ít ra cũng đi có vài người lạ :). Tối hôm trước, vẫn chưa mua được quần để mặc nên lôi quần của chồng ra mặc cho mẹ chồng ngắm, mẹ chồng bận xem phim nghe con dâu hỏi thế nào được không mẹ thì cứ gật bùm bụp, được được, mày đi trong rừng cần gì đẹp hehehee.
CHiều hôm đi tôi vẫn đi làm đủ giờ, chồng tôi còn lo cho tôi hơn bảo về sớm chuẩn bị mà đi không muộn, tính tôi chả vội, cứ tà tà. Nguyen Thi Hong Anh hẹn tôi 7h phải đi để qua đón nó, tôi vẫn ăn cơm và rửa bát rồi bắt đầu lững thững lên phòng tắm gội rồi kiểm tra lại balo. Sau đó thấy nhiều thứ thiếu vì cứ nghĩ trong nhà mình rồi với tay là được. Cuối cùng chả nhà chạy theo tôi, bố chồng lấy đèn pin (giờ không thấy đâu nữa), mẹ chồng lấy deep heat, các con léo nhéo bảo mẹ đi công việc rồi về nhá nhá, cụ trẻ ở quê ra chơi thì bảo cái con này mày đi đâu phải chuẩn bị từ sớm chứ, mà tôi vẫn vui, tôi như sắp được sổ lồng dù trong lòng thấy có lỗi với chồng con (cái này hơi điêu). Ánh già thì gọi điện giục suốt, taxi mẹ chồng gọi cho thì chờ được 15 ngoài cổng. Tôi tặc lưỡi lên đường và nghĩ rằng sẽ rất nhớ chồng con :D.

Tôi qua đón Ánh, rồi ra ga. Bước xuống cổng ga, lúc đó là đã say xe lắm rồi, đầu óc bung biêng, Ánh vẫn chỉ tôi, Nhữ Phong kia kìa, tôi đâu đâu đâu, mắt tìm kiếm một anh chàng ẹp giai nào đó nhưng Ánh bảo kia, mặc áo hoa kia, AAAAAAAAAAAAAAAA thật vui vì có người béo giống mình. Tôi chào Phong và Phong lễ phép chào tôi là chị. Phong trẻ hơn, tôi già hơn, điều đó hiển nhiên. Let's go.
Diệu Bích Nguyễn
481702_4524178536855_1954928400_n.jpg

Vào trong ga, lúc chờ soát vé, tôi bảo Ánh gọi cho anh đầu gấu đi, vì tôi đã có chút nghiên cứu về anh Đức khi nhìn thấy ảnh anh và Ánh chụp khá tình cảm, tôi gọi anh Đức là đầu gấu vì trong FB của anh Đức có tràng chửi gì đó, hơi choáng mà suy cho cùng đôi khi tôi cũng chửi bậy vài phát và tôi thấy vui, thấy thoải mái, miễn là điều đó không ảnh hưởng tới nhân loại.


Anh Đức dù đi theo gái gọi (@ Ánh) nhưng lại là đệ tử Lưu Linh, ham mê tửu sắc.. Buổi chiều đó tôi đã được lệnh của Ánh già book thêm vé cho một người nữa và được biết đó là ai. Vài cuộc điện thoại, mặt Ánh từ tâm trạng chuyển sang nguy hiểm rồi đe dọa không thể hủy vé tàu, quyết định là tùy người nghe và người nghe thì phóng xe như vũ bão đến toa 13 rất nhanh, thật lòng là dễ bảo. Cảm nhận của tôi là trông anh Đức không như trong hình tôi đã xem, nhìn thân thiện hơn, trẻ hơn không như vẻ bụi bặm trên Fakebook. Tạm thời hết đầu gấu.

Lên tàu, thật vui, có thể tôi là người đi ít, ít được giao lưu với thế giới bên ngoài, nên tôi thấy trong lòng thật vui, có lúc tôi nghĩ, nếu tôi độc thân như Ánh, Vân hẳn đời tôi có thêm nhiều ý nghĩa lắm, tôi sẽ đi đâu không cần suy nghĩ, kiểu xách ba lô lên và đi, rút ATM và tiêu ý. Nhưng chẳng phải thế đâu, vì khi tôi độc thân, 10 năm trước đây tôi cũng đôi khi làm loạn TTVNOL ở một thread nhỏ, trong một forum nhỏ, lén lút vào box du lịch đọc họ làm gì đi đâu, cũng ra CV Lenin luyện leo Fan mà cuối cùng hèn nhát, off nọ line kia mà chỉ dừng lại ở đó. Cảm ơn Ánh đã cho tao đưa ra một quyết định vì đi cùng mày tao thấy được bảo trợ tinh thần :p.
Trên tàu, sau màn chào hỏi, năm đứa chúng tôi làm quen với chị Cathy người Pháp một nhân viên đưa thư đi du lịch một mình, rất thân thiện. Chúng tôi nhấp ly rượu gì đó ngọt ngọt và hát hò vài bài hát ru trẻ con của Pháp: Ding Dang Dong, À Louette khá vui vẻ. Tôi lúc đó, ước gì cái toa tàu không có ai, hoặc đang ngồi trong căn phòng trống nào đó để gào lên những bài rock quen thuộc như thời sinh viên tôi vẫn thường làm. Không phải là tôi không muốn mọi người ở đó, mà tôi sợ mọi người sợ tôi, kiểu quái gì mà trong đoàn lại có đứa hâm dở :)). Tôi định trùm chăn, cho tai nghe vào để nghe nhạc và hát theo, nhưng mà hát theo thì còn dở hơn, lại ư ử nghĩ mình hát hay, lại sướng người hát khổ người nghe thì mai làm sao mọi người trèo nổi.

Tôi không quan sát ai, vì với tôi ai cũng đẹp, kiểu gì tôi cũng tìm ra nét đẹp của họ để yêu, để chơi, để quan hệ...................... thế nên lúc đó ai cũng đẹp cả và tôi cũng không nghĩ anh Đức lại tào lao chi khươn rượu (quê em nói thế) chuyện trò vui vẻ với các gái quê đến thế, chúng tôi xẻ đôi lọ baocaosu để uống rượu cùng nhau, khề khà như mấy gã nát rượu, uống chung cốc đối với tôi là điều rất gì và này nọ thế mà kệ *** đời ông mày vui đã.
Còn Phong gây ấn tượng trước với tôi vì comment với tôi là vâng thưa chị khi nói về điều gì đó tôi không nhớ lắm, nhưng tôi nghĩ, kiểu đùa đó sẽ hợp với tôi , và em Vân tôi đã gặp khi đi mua giày cùng nhau, lúc về tôi có nói với Ánh, chắc chắn tôi và Vân sẽ cười nhiều, và sau đó là cười nhiều thật với nhau như dở hơi mà không phải là chúng tôi cố tình "rặn" ra. Từ khoảnh khắc chung ly rượu nhạt đó, chúng tôi cùng hội cùng thuyền và bắt đầu chuỗi ngày "ăn nằm" với nhau kakakakka. by: Diệu Bích Nguyễn.

Hihi mới đầu nhà em cứ ngỡ là cụ ông hóa ra là LÃO BÀ xinh đẹp .... bái phục bái phục !!!
 
Ngày 2 : (23-11-2011)

5h20' Tàu đưa chúng tôi đến Ga Lào Cai. Đã có 1 xe Mec 16 chỗ đợi chúng tôi ngoài cổng. Sang quán bên cạnh gọi phở và bánh cuốn, mỗi người 1 kiểu. Xì sụp xong lên xe ngược SaPa. 7h sáng, Chúng tôi đã có mặt tại khách sạn Đỗ Quyên đối diện bến xe SaPa. Mượn tạm 2 phòng, vệ sinh cá nhân. Sang quán đối diện làm vài ly cafe cho tỉnh táo trước khi lên đường đi Trạm Tôn.
Thời tiết đẹp. Vẫn chưa mua được thẻ nhớ cho máy ảnh. Chụp tạm bằng điện thoại.
263712_221721041294169_1385778999_n.jpg


Trong lúc đợi Porter gói ghém đồ đạc. Tôi tranh thủ chạy ra mua cái thẻ nhớ bỏ vào máy ảnh.
Thử phát xem được chưa nào? Ờ chuẩn!
P1140697.jpg


8h45' Xe đưa chúng tôi lên Trạm Tôn. Nắng vàng trải khắp lối chúng tôi đi.
P1140699.jpg


P1140702.jpg


P1140704.jpg


P1140705.jpg


P1140707.jpg
 
Sau 30p xe đưa chúng tôi đến Trạm Tôn.
P1140716.jpg


Đội chúng tôi có 7 người. Thiếu thằng chụp ảnh.
P1140712.jpg


Mỗi người một động lực
" Không hẳn vì nghề nghiệp tôi đi nhiều, mà bởi tôi tuổi ngựa, lại có nốt ruồi ở lòng bàn chân (lộ hàng). Như anh Tuấn Đức nói, đi đã ngấm vào máu, khó cai lắm. Cứ hết hành trình này lại lập kế hoạch cho hành trình khác. Sau mỗi chuyến đi về, ngựa lại làm hùng hục như trâu, nhưng tinh thần phơi phới, nhờ những người đã gặp, những gì đã thấy, đã nghe và đã trải nghiệm. Nhưng tôi đi còn bởi mắc bệnh... thành tích, như cái vụ leo Fans này chẳng hạn. Thấy các bạn đi, mình không đi được, bực mình, và đặt mục tiêu phải chinh phục Nóc nhà Đông Dương trước khi qua tuổi 40.
Với Diệu Bích Nguyễn, chuyến đi này như tháo cũi sổ lồng. Gần chục năm lo cho chồng, chăm con, nàng ta quyết định một lần sống cho mình. Hy vọng hành trình lên Fans sẽ khiến mày thay đổi, biết sống cho mình nhiều hơn.
Với Nhữ Phong, leo Fans không chỉ để tìm ý tưởng cho bài Tết (bởi cuối cùng, sau 10 phút úp mặt vào đá trên đỉnh 3143m, chỉ lấy đc nhót 3 hòn) mà còn chứng minh cho thiên hạ thấy, béo như ta vẫn lên đỉnh bình thường, và xuống không phải bằng...bụng. Hehehe
Với Đoàn Vân: Đi để vượt qua chính mình. Giữa rừng già bao la, cứ chống gậy cắm mặt mà đi, mà leo, mà trèo... Chướng ngại vật nào mình cũng có thể vượt qua, miễn là ta luôn hướng lên phía trước, đúng không Vân?
Với Tuấn Đức: Thanh lọc tâm hồn, rũ bỏ muộn phiền để có những quyết định sáng suốt - Ấy là em nghĩ thế, cơ mà thực tế là không phải thế. Cái này chờ anh chia sẻ với mọi người. (Trông vậy mà cũng dễ bị dụ. Hờ hờ)
Với Hùng Cường: Tìm về nơi chôn nhau cắt rốn sau 26 năm. Thảo nào, giữa tiếng gió rừng gầm thét, hắn vẫn khò khò giữa thung lũng ma.
Với Nhung Xấu Xí: Chắc cũng mắc bệnh thành tích như mềnh: Thà chết bỏ xác em cũng phải lên tới đỉnh. "

By : Nguyễn thị Hồng Ánh

Lại vẫn thiếu thằng chụp ảnh.
P1140714.jpg


Con gà- món chính cho chúng tôi trong bữa tối ngày hôm nay. Đi được 1/3 đường nó đã lăn quay ra chết. Không biết có phải do lúc chụp ảnh này, Nhữ Phong hạ thủ nó trước hay không.
P1140718.jpg
 
Tôi và bạn và Fansipan

" Ấn tượng nhất của em trong chuyến đi này là gì? Tôi đã hỏi Đoàn Vân như thế khi 4 người đã yên vị trong toa 12 trên chuyến tàu đêm xuôi về HN. Tôi thấy em ngẩn người ra một hồi lâu. Dường như trong em đang có sự tranh đấu quyết liệt để tìm ra điều gì ấn tượng nhất. Có lẽ với em sự chọn lựa việc ấn tượng nhất trong vô vàn những ấn tượng của một chuyến đi cực kỳ ấn tượng với cuộc đời của một nhân viên văn phòng như tôi, như em, như Diệu Bích… là điều không thể. Cũng câu hỏi ấy tôi quay sang hỏi Diệu Bích, với Bích tôi không cần đợi câu trả lời, bởi một lẽ giản đơn… tôi định hỏi Bích một câu hỏi khác.
Với tôi ấn tượng nhất của chuyến đi chinh phục đỉnh 3.143 này là những người đã cùng hội cùng thuyền với tôi trên suốt chặng đường hơn 30 cây số đường rừng từ Trạm Tôn đến chon von núi và núi. Như lời của anh Má A Giàng - poster có thâm niên trong nghề, với gần 600 lần lên đỉnh, thì chúng tôi đã vượt qua ngót nghét 30 trái núi lừng lững và vực sâu thăm thẳm.
Tôi muốn nhắc đến chị Nguyễn Hồng Ánh, sếp của tôi trong công việc, nhưng là người chị, người bạn không khoảng cách ngoài đời, nếu không có duyên về làm việc cùng chị có lẽ tôi chẳng bao giờ leo Fan. Qua mấy chuyến đi và chuyến leo Fan lần này tôi thấy chị đúng là một lít - đờ tuyệt vời, trách nhiệm, quan tâm đến mọi thành viên từng li, từng tý thể hiện qua việc lúc nào, đi đâu cũng ôm khư khư cái ba lô đựng “tài sản” và qua từng chai chanh muối pha cho mọi người nhấp môi trong mỗi chặng đường mệt nhọc. Vì thế, từ nay và mãi về sau, trong mỗi chuyến đi, tôi luôn ủng hộ chị và vận động chị làm lít - đờ. Hỡi các bạn hãy bỏ phiếu cho lít - đờ Nguyễn Hồng Ánh của chúng ta. Chuyến đi này, xe đón đoàn lên Sapa và đưa đoàn về lại Lào Cai đều có chữ song hỉ. Tôi cho rằng, dấu hiệu đó dự báo một điều gì đó rất tuyệt vời. Trên cả tuyệt vời. Ngoài tôi ra, tôi chắc, không ít người cũng gật đầu đồng tình.
Diệu Bích tất nhiên là người tôi quý nhất. Đơn giản vì hai đứa có nhiều điểm giống nhau đến lạ. Từ thân hình đậm đà dễ thương cho đến nết ăn, ở. Lạ thế. Ở Bích tôi thấy dễ tìm được sự đồng cảm dù suốt chặng đường đi chúng tôi chỉ thực sự gắn bó với nhau chưa đầy 40 phút, giữa đêm tối, trong rừng sâu… Và, vì chẳng có ai chứng kiến nên tôi kể chắc cũng khó có người tin… Bích biết làm thơ, dù mới chỉ được nghe đọc có 2 câu nhưng cũng hiểu phần nào tâm hồn: thơ là tâm hồn mà. Dự định làm một bài thơ tặng riêng Bích…
Người đặc biệt ấn tượng với tôi bởi ý chí và nghị lực phi thường là em Đoàn Vân. Mới chỉ vượt qua 2 con suối vài ba cái dốc, qua rừng thảo quả một chút thôi mà tôi đã phát hoảng lên vì em. Tôi sẽ chẳng thể nào quên khuôn mặt xám ngắt, đôi môi khô nẻ, ánh mắt đờ đẫn của em khi ấy. Nói thật lòng, lúc ấy tôi chỉ sợ em bỏ cuộc hay gục ngã. Vậy mà không em vẫn lên tới đỉnh, xuống chạm đáy an toàn và lạ cái là rất tươi mỗi khi nhìn thấy máy ảnh. Thì ra, cứ cắm cúi mà leo, mà bước, mà hồng hộc thở, mà ôm ngực, gập lưng… cũng đến đích như thường. À, còn một điều đặc biệt nữa là vì luôn sánh bước bên nhau nên chỉ tôi và em được chứng kiến một cảnh tượng thiên nhiên cực kỳ hiếm có trên đường đi: mây và gió đánh nhau dữ dội trên một vách núi dựng đứng. Lần sau ai leo Fan cùng nhất định tôi sẽ chỉ cho cùng thấy.
Cảm nhận về anh Tuấn Đức là người có sức khỏe và lòng tự tin tuyệt vời. Chẳng ai có thể nghĩ được với cái chân cà nhắc của một anh thương binh hạng 2/4 anh ấy có thể bình an xuống núi mà không nhận thêm dăm bảy vết thương nữa vào chân, vào mông. Anh hay rượu. Suốt chuyến đi hầu như không lúc nào trong anh nhạt mùi men. Rượu có đôi lúc làm anh yếu đuối… Không có rượu anh mạnh mẽ hơn, ngầu hơn và hoàn hảo hơn. Mình thích anh như thế. Nhưng có lẽ như thế mình chả chơi được với anh…
Mình biết Cường từ đận đi Mù Cang Chải, gắn bó với nhau nhiều nhất là đoạn mình đèo hắn từ Nghĩa Lộ về TP Yên Bái, trong đêm. Hắn và em Nhung Xấu Xí chạy đua với bóng tối trên chặng đường về cán đích Trạm Tôn. Ấy vậy mà phải về đến Trạm Tôn mình mới nhớ ra hắn rất… sợ bóng tối. Cường trắng trẻo, đẹp trai, ăn nói có duyên mà sao kém phần… sát gái. Nghịch lý này liệu có thay đổi sau cuộc leo Fan?
Mình chẳng thích em Nhung Xấu Xí tẹo nào dẫu em chẳng hề như cái nick facebook em tự đặt. Gái truyền hình, đẹp cả khi đi đổ rác cơ mà. Ấy vậy mà vẫn không thích, vì em bảo thấy mình là em… nhớ mẹ. Gấu mẹ vỹ đại ý. Trong hành trình em gần như luôn dẫn đầu và là người lên đỉnh đầu tiên của đoàn. Mình bảo, nếu anh Giàng khỏe và dẻo dai như một con ngựa thồ thì Nhung Xấu Xí đúng là một chú trâu rừng tuổi 17. Nhung xinh đẹp, cá tính và hiếu thắng. Tuổi trẻ mà. Ai chẳng thế.
Vài dòng cảm nghĩ sau khi tụt dốc thảm hại. Để nhớ về nhau. "
By : Nhữ Phong ( báo đbnd )


P1150023.jpg
 
9h40' Cả đoàn xuất phát từ độ cao 1900m. 7 người và 3 Porter. Thời tiết ủng hộ chúng tôi. Nắng vàng rực rỡ.

P1140724.jpg


P1140726.jpg


Qua con suối đầu tiên.
P1140727.jpg


P1140728.jpg


Đội Porter với những cái gùi cồng kềnh khoảng 30 kg đi phăm phăm.
P1140732.jpg


P1140733.jpg


P1140734.jpg
 
Lại quay về con suối đã gặp đầu tiên. Lần này là men ngược theo dòng suối
P1140736.jpg

75215_275178252604328_2117333745_n.jpg


Len lỏi qua một khu rừng thảo quả đã thu hoạch hết.
P1140739.jpg


P1140742.jpg


603886_10151155797718733_996473811_n.jpg


Dừng lại nghỉ ngơi dưới 1 tán cây rừng.
P1140751.jpg
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,180
Bài viết
1,174,134
Members
191,989
Latest member
mocpham
Back
Top