What's new

FanPP - Đồng ca trên Fansipan 30.4.2010

Cả nhà mình tiếp tục ở đây nhé!

Khai mạc trước vài tấm xôm tụ nè:

P5014042.JPG


P5024408.JPG


(c)
 
Sẽ nhớ mãi nhớ mãi khi chúng ta bên nhau, cùng nhau vui chơi, cùng nhau cất tiếng ca, hòa chung con tim ta nhịp yêu thương thắm nồng, h đây chia xa làm tim ta.... nhớ phết nhờ ^^
 
3 ngày, 2 đêm cho những tháng chuẩn bị

22h35’ ngày 29 tháng 5 năm 2010, chúng tôi, xình xịch rời HN trên chuyến tàu LC6 – chuyến tàu mà mới nghe tên đã biết đưa ta đến với địa danh miền Tây Bắc mến yêu của tổ quốc.

Trong toa tàu là 22 gương mặt hớn hở và tràn đầy quyết tâm chinh phục đỉnh cao Fansifang. Đỉnh cao được mệnh danh là nóc nhà Đông Dương, từng thu hút biết bao dấu chân của những trái tim cháy bỏng. Đối với các nhà khoa học, nơi đây còn là một thảm thực vật vô cùng phong phú không chỉ đối với Việt Nam. Đoàn tàu của chúng tôi cứ xình xịch hun hút trong đêm, những hồi hộp hiển hiện và dần lắc lư theo giấc ngủ.

Sự hồi hộp làm cho giấc ngủ thêm ngắn và được chia làm nhiều đoạn. Từng lúc, chúng tôi lại giật mình với âm thanh thông báo “chào mừng quý khách đã vào ga…” – Nhưng không phải ga Lào Cai. Tới 7h sáng tàu mới tới được ga Yên Bái và dừng chân tại bến cuối lúc 9h30 ngày 30/4 – ngày mà cả dân tộc ngóng chờ một tin vui chiến thắng, rồi vỡ òa hân hoan trong khoảnh khắc 11h30’ cùng ngày năm 1975.

Cả một chặng đường dài với quang cảnh bên ngoài là bóng đêm, thỉnh thoảng có chút le lói của ngọn đèn dầu trong một gia đình người dân tộc nào đó còn dở việc. Đất nước ta còn nghèo lắm, đời sống người dân vùng cao còn nhiều kham khổ. Giao thông tàu hỏa cũng là một dịch vụ không nằm ngoài xã hội, bởi vậy mà lần này tàu vẫn trễ giờ như những lần khác. Thời gian di chuyển và ngủ nghỉ không thuận lợi, điều đó cũng không thể làm nản lòng những bước chân Fan’s Fan chúng tôi.

Trên vai là chiếc khăn Rằn của các má miền Tây Nam bộ đượm tình của Fan’s Fan phía nam để lau khô mồ hôi khi đi rừng. Quần áo đi rừng được chuẩn bị chu đáo, găng tay, giầy leo núi với mỗi người 2 đôi tất dầy và thêm đệm khí đặc biệt. Ba lô trên lưng với đầy đủ những vật dụng và thức ăn cần thiết cho cả hành trình.

Tất cả đã sẵn sàng!(BB)
 
14h10’ chúng tôi xuất phát với tiếng ca vang “Cùng trèo lên đỉnh núi cao …”. Lối đi mòn dần trải ra trước mắt với bao nhiêu chông gai, dốc ghềnh. Đi được một lúc, chúng tôi gặp chướng ngại vật là một chiếc cầu bằng cây gỗ khá không chắc chắn vắt vẻo qua một con mương rộng chừng mười mét, từng người qua một và phải bám thật tốt vào các cành cây nhỏ hai bên, chông chênh như diễn viên xiếc nhưng lòng người luôn vững. Đoạn này cảnh đẹp cũng chưa nhiều, chúng tôi gặp một đoàn leo Fan khác và vượt họ, vượt cả porter (không biết tinh thần hay sức khỏe). Điểm đến là 2200m, thỉnh thoảng dừng lại để lưu những khoảnh khắc của thiên nhiên giữa núi rừng Fansifang hung vĩ. Độ cao đến 2200 thì không còn xa, nhưng khoảng cách không biết còn bao nhiêu kilomet đường rừng, bao nhiêu gian nan, bao nhiêu hiểm trở….

Cứ lên, lên mãi và cố gắng nhấc từng bước chân qua những đoạn đường trơn trượt. Khí thế vẫn hừng hực, rồi thấp thoáng lều bạt hiện ra, chúng tôi đã đến 2200m. Đó là một khu đất trống để mọi người có thể căng lều bạt và làm trạm nghỉ qua đêm, giao lưu, nấu ăn tiếp sức cho chặng đường ngày hôm sau gian nan gấp bội. Ngoài ra, ở độ cao 2800m cũng có một trạm nghỉ tương tự. Khi chúng tôi lên tới 2200m, hôm nay là đợt nghỉ lễ dài nên có rất nhiều đoàn tham gia chinh phục Fan, đất chật người đông chốn rừng hoang, thấy sức còn có thể đi được nên một vài ý kiến là đi thẳng lên 2800m sum họp với Fan’s fan SG. Nhưng đây chỉ mới là tốp dẫn đầu, phía sau còn rất nhiều bạn, mặc dù có cả porter và những con người dày dặn đi cùng. Chúng tôi quyết định dừng chân đợi cả đoàn đông đủ rồi quyết định.

Sau khi đã pose được khá nhiều ảnh tai 2200m, khi cả nhà đã đầy đủ thì quyết định được đưa ra là lên 2300m dựng lều. Đường lên 2300m tôi không còn nhớ là bao nhiêu kilomet cho 100m độ cao, nhưng thời gian để đến đích là một giờ đồng hồ. Lúc 2300m lấp ló thì cũng là lúc trời xập xùi, mây kéo đến và đưa những giọt mưa to nhưng thưa thớt. Mọi người cùng mặc áo mưa và nhanh rảo bước. Tới nơi thì trời đã mưa nặng hạt, mọi người nhanh chóng dựng lều bạt.

Mưa rừng!

Lần đầu tiên được sống trong mưa rừng. Mưa sườn sượt qua các vách đá, tối mù cả thung lũng, đoàn chúng tôi dựng bạt trong mưa, ướt át, mệt mỏi nhưng thú vị. Chỉ có thảm thực vật, cây cối đang vươn mình hứng nhữ.ng hạt ngọc mà ông trời ban cho (điều mà cả nửa năm nay rất hiếm và đã gây đau thương cho bao nhiêu héc-ta rừng).

Dựng xong lều bạt thì mưa tạnh, lúc này cũng đã có đồ ăn tối. Trong bóng tối, chúng tôi thắp đèn và quây quần bên nhau ăn bữa tối đầu tiên trong rừng thẳm. Bữa tối có những món đạm bạc nhưng như thế cũng là quá tươm tất cho không gian này. Ai nấy đều ăn rất ngon sau một chặng đường gian nan dốc sức. Ăn xong, có những bạn chỉ còn biết chui vào túi ngủ và nhắm mắt tận hưởng. Còn một nhóm chúng tôi thức bên đống lửa trại để ngắm trăng mười tám. Trời tối hẳn, sao mọc nhiều như rừng cây trên trời, thứ ánh sáng lung linh ấy báo cho chúng tôi tin mừng là ngày mai sẽ hết mưa. Được một lúc, mây đen lại kéo đến, nhưng rồi cũng tản ra để ánh trăng vằng vặc soi bóng rừng, bóng người. Chúng tôi ôm nhau hát trong ánh sáng trăng quyện vào lửa trại. Quần, áo, giầy, tất được móc lên một cành cây để phơi trên lửa trại.

Đã đến 22h, sau khi xua tan mệt mỏi bằng những bài ca núi rừng. Chúng tôi đánh răng với xylitol và quay trở lại lều, nơi mà có mọi người đang nằm nghỉ, hít thở và đón nhận từng âm thanh của núi rừng ngay cả trong giấc ngủ.

Thêm một chi tiết nữa, đó là việc chăm sóc tour-guide của chúng tôi. Anh bạn tour-guide cực kì vui tính và dễ mến. Mà cũng chính bởi vậy, anh đã được các bạn lều bên tiếp cho tới không biết gì, vào lán nôn ồng ộc :D. Trong lán nhốn nháo vì những âm thanh lạ đó, cái mà không thuộc về sự thanh bình của núi rừng nơi đây.

Xong xuôi mọi việc, bản thân tôi thiếu túi ngủ, nhưng đó không phải một khó khăn lớn. Trưởng đoàn đã chia sẻ túi và hơn nữa là bên cạnh luôn có những đồng đội – những người luôn sẵn sàng che chở và bao bọc nhau. Núi rừng yên ả ru chúng tôi vào giấc ngủ, cảm nhận hơi đất, hơi nước và tiếng rì rào của hàng ngàn vạn cây cối, côn trùng và hơi ấm của tình đồng đội.
 
" Xong xuôi mọi việc, bản thân tôi thiếu túi ngủ, nhưng đó không phải một khó khăn lớn. Trưởng đoàn đã chia sẻ túi và hơn nữa là bên cạnh luôn có những đồng đội – những người luôn sẵn sàng che chở và bao bọc nhau. Núi rừng yên ả ru chúng tôi vào giấc ngủ, cảm nhận hơi đất, hơi nước và tiếng rì rào của hàng ngàn vạn cây cối, côn trùng và hơi ấm của tình đồng đội. "
điều đó lớn hơn anh, điều đó lớn hơn em ...bởi chúng ta là một gia đình.
dù cho khó khăn gian khổ nhưng chỉ cần chúng ta ở bên nhau, cùng nhau chia sẻ thì chuyện gjf cũng có thể vượt qua :)
 
Èo, mấy pác có thấy sau khi nói, Chúng tôi là bạn của "Gà leo núi", là được mọi người giúp đỡ nhiệt tình không? hihi

Gặp các bạn trên đường về đây mà, nhìn đồng phục là nhân ra. Chúng tớ ở đoàn "Gà leo núi" nha, HIiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
 
Meow, công cuộc chinh fục Fanxipang của chúng ta đã hoàn thành xuất sắc các bác nhỉ. Về HN 2 tuần vẫn thấy nhớ sapa và cái kk tê tê trên núi.:p
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,311
Bài viết
1,175,022
Members
192,036
Latest member
imperiaglobalgate
Back
Top