Nếu có một nơi nào đó trên khắp các tỉnh vùng đồng bằng sông Cửu Long (ĐBSCL) mà tôi đã qua, gây cho tôi một thứ cảm xúc thân thuộc hết sức đặc biệt, thì đó ắt hẳn chính là An Giang, vùng đất hồn hậu của những ngọn thốt nốt cao chót vót, của những cánh đồng lúa vàng rực rỡ vào mùa thu hoạch, của những đôi mắt trẻ thơ đen láy những ước mơ, của những tấm lòng bạn bè nhiệt tình và chân thành nồng hậu...
Với hơn 2.2 triệu người (2007), An Giang được xem là tỉnh có dân số đông nhất ĐBSCL hiện nay. Là một phần của vùng Tứ giác Long Xuyên, hàng năm An Giang hiển nhiên là một trong những tỉnh miền Tây chịu sự ảnh hưởng rất lớn của nước lũ đổ về. Vùng đất hào sảng đặc trưng miền Tây này còn chứa đựng trong lòng nó một nền văn hóa Óc Eo độc đáo, là cơ sở để tìm hiểu về một vương quốc Phù Nam đã từng rực rỡ trong quá khứ.
Tôi đến An Giang vào những ngày mưa tầm tã, vì những lời rủ rê nhiệt tình và chân thành của bạn bè, vì những bức ảnh tuyệt đẹp về những cánh đồng vàng ươm mùa thu hoạch, và vì sự quyến rũ ngọt ngào của hương thốt nốt thơm nồng...
Và An Giang hiện ra, giản dị và rực rỡ, hào sảng và nhiệt thành, hơn cả những gì tôi mong đợi...
Với hơn 2.2 triệu người (2007), An Giang được xem là tỉnh có dân số đông nhất ĐBSCL hiện nay. Là một phần của vùng Tứ giác Long Xuyên, hàng năm An Giang hiển nhiên là một trong những tỉnh miền Tây chịu sự ảnh hưởng rất lớn của nước lũ đổ về. Vùng đất hào sảng đặc trưng miền Tây này còn chứa đựng trong lòng nó một nền văn hóa Óc Eo độc đáo, là cơ sở để tìm hiểu về một vương quốc Phù Nam đã từng rực rỡ trong quá khứ.
Tôi đến An Giang vào những ngày mưa tầm tã, vì những lời rủ rê nhiệt tình và chân thành của bạn bè, vì những bức ảnh tuyệt đẹp về những cánh đồng vàng ươm mùa thu hoạch, và vì sự quyến rũ ngọt ngào của hương thốt nốt thơm nồng...
Và An Giang hiện ra, giản dị và rực rỡ, hào sảng và nhiệt thành, hơn cả những gì tôi mong đợi...