Dã quỳ,Tithonia diversifolia,còn gọi là quỳ dại,hướng dương dại,sơn quỳ…thuộc họ Cúc (Asteraceae),là loại cây mọc hoang ở vùng Tây nguyên.Tuy nhiên đây là loài rất dễ trông,thích hợp cả khí hậu đồng bằng.
Lần đầu tiên tôi biết đến dã quỳ là những năm cuối đại học,không biết ai đã mang về cắm vài nơi trong sân trước phòng thí nghiệm SLTV,một năm sau đã trổ ra những bông hoa màu vàng ấm áp trong nắng lạnh mùa đông,rực rỡ mà dung dị,tươi vui mà hoang dã.Nếu chịu khó ngắt bỏ những bông hoa héo tàn thì ta luôn có một “bầy” dã quỳ mỗi sáng mùa đông ngả nghiêng trong gió,như “bầy”sao nháy cũng vàng rực cuối sân!
Từ đó tôi rất thích dã quỳ,các chị bạn cùng lớp sau đó đã chọn dã quỳ làm biểu tuợng của khóa lúc tốt nghiệp,Khóa Hướng Dương,mỗi người đều gắn một đóa dã quỳ vải trên ngực áo thụng đen ngày “Xuất Trường”.
Ngày trước sinh viên học sinh rất thích một nhà văn chuyên viết cho tuổi “mới lớn”,ông còn gọi dã quỳ bằng một tên thật dễ thương khác,Sơn Cúc.
Xin hày đọc một trích đoạn trong”Thư về Đường Sơn Cúc”
Căn nhà của em ở trên một con đường xác xơ ven biển, nhà không có số và gió đã thổi mất tấm bảng ghi tên đường. Nhưng có hề gì đâu, tôi sẽ gởi cho em về địa chỉ mới: Con đường Sơn Cúc, vì em nói mỗi ngày em đều đi qua đó:
Ông có biết loài hoa ấy không
Cả nhà gọi nó là cúc rừng
Chỉ mình em thầm gọi là hoa Sơn Cúc
Hoa vàng óng ả
Hoa vàng mật ngọt
Vàng rực rỡ cả một lối mòn
Ðược gọi là Ðường Sơn Cúc của em
Tôi thấp thoáng trông thấy hình bóng em chao mờ giữa một rừng hoa thắm. Mỗi sớm mai từ nhà đến trường, với cặp sách trên tay mà hồn đã bay lãng đãng đến tận cuối chân trời nào, một mình em lững thững, không hề nôn nóng vội vàng nhớ đến tiếng chuông reo vào lớp.
Em chê đường lớn
Dẫu rằng lối mòn dẫn đến trường lâu hơn
Vẫn thích một mình giữa đám lính hầu Sơn Cúc
Ðứng hai bên làm vòm che mát cho em…
Cả nhà gọi đùa em là cô bé quàng khăn đỏ
Nhưng đường dễ thương ấy
“răng” có sói thịt em nổi
Ở đây chỉ có nai
Bọn hắn mê xơi tái hoa cúc ghê lắm
Những cặp mắt nai
tia nhụy óng nhớ thương ngăn em kể lể
Rồi ngày nào em cũng băn khoăn
Vừa muốn về nhà lại vừa không
Như ông sẽ về thăm con đường của em không?
Hơn là muốn nữa chứ. Tôi quá thèm bay về miền biển đó, nhảy nhót trên con đường của em theo tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá làm nhịp trống tưng bừng.
(Hoàng Ngọc Tuấn)
Doigiaymoi.