What's new

[Chia sẻ] Ba thế hệ đi tây

Đối với một số người khi nhắc tới từ du lịch thì đó là một cuộc đào thoát xa xỉ, một số người thì hứng thú với những trò chơi mạo hiểm mang đầy Adrenalin trong máu. Còn đối với một kẻ nông dân như em, cứ được giá lợn, bán đi vài lứa là em lên đường.


Ấy thế nhưng cuộc đi này của em không giống như những chuyến đi trước, đó là một mình em phải care cả đoàn. Mà đoàn phượt thủ này thì người nhiều tuổi nhất đã gần 80 còn trẻ tuổi nhất thì chưa đầy 15 tuổi.


Chuyến đi này của em cũng bị áp đặt nốt các bác ạ. Vào một ngày đẹp trời, cụ thân sinh ra em gọi em đến và nói: “Hè này dẫn bố mẹ đi Mỹ và Canada” Em giật mình tưởng nghe lầm hỏi lại: “Bố mẹ đi đâu ạ?”. “Thì Mỹ và Canada chứ còn gì”.

“Oh! My God!, trời Phật thánh thần ơi….”
Bố em, một người mấy chục năm tuổi đảng, từng đi công tác học tập ở các nước XHCN (Liên Xô, Cuba…) cứ tưởng cụ đòi đi thì phải đi Nga, Trung Quốc, bắc Triều tiên hay chí ít là Venezuela chứ. Ai ngờ cụ lại đòi đi Mỹ. Chết chết hay cụ lại tự diễn biến, tự chuyển hoá và suy thoái…như ngài tổng tịch vẫn nói trên TV. Nghĩ thế thôi nhưng em không dám nói ra (Nói ra có mà ăn ba cái vả cùng một “bài ca” bất diệt) nên câu nói của em là “Yes! Sir”


Cứ đăng cái ảnh ăn cắp đã, tính sau


 
Lang thang mãi cũng mệt nhìn đồng hồ đã gần 2h sáng, cả nhà em đi về. Trên đường về thấy có cửa hàng bên đường bán thứ gì hay hay. Vào ngó mua 1 cái ăn thử, hoá ra là cocktail các bác ạ. Nhưng cái cocktail này ăn nó không khác gì nến. Đang bán cocktail cho em, chợt nhìn thằng con em đứng cạnh. Cô bé bán hàng bảo "Mày bảo nó ra ngoài đứng đi thì tao mới đưa cocktail cho mày. Vì đây là quán bar trẻ con không được vào" Nghĩ tới vụ chạy 5.000 còn đang run bần bật, em vội đuổi thằng con ra ngoài. Nhưng qua những sự việc như thế này mới thấy người Mỹ cực kỳ tôn trọng luật






 
Las Vegas này các bác cũng có thể gặp đủ các loại xe. Từ xe sang, thể thao đến những xe độ theo phong cách Giradeo :))









 
Trên đường về nhìn thấy khách sạn của ngài đương kim tổng thống đứng trơ trọi, lạnh lẽo tối om một góc. Em xin kể hầu các bác một câu chuyện khác trước rồi chuyện của vị đương kim tổng thống kể sau






Các bác nhìn xuống phía góc dưới bên phải của màn hình thấy dòng chữ Macy chứ ạ? Macy thì ai cũng biết là tập đoàn bán lẻ hàng đầu của Mỹ rồi. Nhưng câu chuyện ở đây là kể về người sáng lập ra nó, ông Strauss. Em cũng không định kể chuyện này, nhưng mấy hôm nay thấy mạng xã hội của VN chửi bới một chị là công an nhưng vô văn hoá, mạt sát xúc phạm người khác...nên em kể để thấy làm sao chúng ta phải trở thành những người văn minh. Những cái đó tiếc thay trong nhà trường không dạy mà họ toàn dạy những cái phù phiếm giáo điều...câu chuyện thực tế thì chẳng ai nói cả.
Em kể chuyện ra đây cũng chẳng phải để dạy đỗ ai, nhưng nó là một câu chuyện cảm động, và biết đâu khi chúng ta ngồi suy nghĩ, sống chậm lại sẽ thấy có nhiều điều có ích


Chúng ta đều biết con tàu Titanic bị chìm ngay trong chuyến đi đầu tiên của nó. Nhưng có thể nhiều người chưa biết trong lúc con tàu hấp hối anh hùng và kẻ hèn nhát luôn cùng xuất hiện. Họ đứng cạnh nhau trong cuộc thử thách như trong bóng tối và ánh sáng để làm nổi bật nhau lên. Trong vụ đắm tàu những con chuột to nhất bao giờ cũng bỏ chạy sớm nhất. Bruce Ismay, giám đốc điều hành của công ty White Star Line sau một hồi điên khùng gào xé đã lẳng lặng ngồi xuống giữa đám đàn bà và trẻ con trên xuồng cứu sinh. Ismay sống, nhưung danh tiếng của ông đã chết nhục nhã. Trong phiên toà xử vụ đắm tàu sau này, Ismay được trắng án, nhưng thẩm phán đã buộc tôi Ismay là "Hèn nhát". Ismay rũ người xuống như đi ra pháp trường. Nhiều tháng sau, mỗi khi ngồi bên lò sưởi, tay nhâm nhi ly cognac. Chợt nghe lũ trẻ chạy qua cửa sổ hét lên "Thằng hèn". Hay vào một ngày đẹp trời, viên thư ký già vốn trọng lễ phép, giáp mặt ông ta ngoài đường không ngả mũ chào...Ismay thấy tiếc là không chết luôn đêm hôm ấy.

Đã hơn 100 năm trôi qua, khi đọc lại khúc ca bi tráng, không khỏi không bàng hoàng cảm phục tinh thần hiệp sĩ chân chính, tấm lòng cao cả của những anh hùng từ cao tới thấp, từ sang trongj tới bình dị và chúng ta không thể ngăn nổi những dòng nước mắt tiếc thương.

Số phận sắp đặt thật nghiệt ngã khi trên chuyến tàu định mệnh đó có cả 3 người giầu trong top 5 thế giới lúc bấy giờ. Đó là John Jacob Astor - tỷ phú bất động sản, Ben Guggenheim - tỷ phú ngành ngân hàng và Strauss - tỷ phú, người sáng lập cty bán lẻ Macy. Và cả ba cùng từ giã cõi đời như những vị anh hùng

Sau khi đưa vợ con lên xuồng cứu hộ, Astor đứng lên nhường chỗ cho một người phụ nữ không địa vị, tiền tài ở khoang hạng 3. Ông thực hiện quy tắc thiêng liêng muôn đời của biển cả "Phụ nữ và trẻ em xuống xuồng trước". Guggenheim không muốn chết khi không tươm tất, ông mặc vội bộ quần áo dạ đẹp nhất để chết như một quý ông. Những dòng chữ sau này được Guggenheim gửi cho vợ “Trên con tàu này, không có bất kỳ một phụ nữ nào vì anh cướp chỗ trên thuyền cứu hộ mà bị bỏ lại trên boong tàu. Anh sẽ không chết giống như một tên khốn, anh sẽ giống như một người đàn ông chân chính”

Còn Strauss, ông kiên quyết không lên xuồng dù được các thuỷ thủ mời xuống. Ông nói “Tôi sẽ không đi khi những người đàn ông khác còn đang ở lại”. Vợ ông khi ông giục lên thuyền bà kiên quyết không đi bà nói: “Bao nhiêu năm qua, anh đi đâu là em theo đến đó, em sẽ cùng anh đi đến bất cứ nơi nào mà anh muốn đi”

Hai ông bà dìu nhau ngồi xuống boong tàu sẵn sàng đón nhận cái chết không sợ hãi. Sau này ở New York người ta dựng tượng ông bà với dòng chữ “Tình yêu không thể nào bị nhấn chìm dù có nhiều nước biển đi nữa”. Ông bà trở thành biểu tượng của tấm lòng cao cả, của tình yêu sắt son không thể tách rời.

Nếu chúng ta chỉ nói về giới doanh nhân quý tộc mà không nói đến những con người bình dân quả là một thiếu sót. Một người cha bế hai con nhỏ xuống xuồng cứu sinh, trao chúng cho những người lạ. Nhoà đi trong nước mắt anh trở lại với đám đàn ông trên boong tàu. Và anh chết vô danh như một anh chàng nào đó, không để lại gì ngoài vài dòng chữ run rẩy nguệch ngoạc trên một tờ giấy cũ.

Xuồng đã đầy chỗ, một người phụ nữ chậm chân hốt hoảng. Một người lính pháo binh già vừa giải ngũ, bộ mặt đen sạm vì súng đạn. Anh có quyền được sống. Nhưng không, anh vội vàng đứng dậy "Thưa cô! mời cô ngồi đây". Người vợ mới cưới vội kéo tay anh. Nhưng không, gạt tay vợ trong nước mắt. Anh đã từng chiến đấu trong chiến tranh, nhưng ở đây, nơi cái sống và cái chết chỉ cách nhau khoảnh khắc. Anh đã trở thành người anh hùng chân chân chính và đã hy sinh cùng với hàng ngàn người đàn ông khác cho thần Poseidon.



Cách đây hơn 100 năm mà phương tây họ văn minh như thế, tôi cũng không hiểu họ được giáo dục như thế nào, họ học cái gì? nhưng nhân cách, danh dự con người luôn được đặt lên trên hết. Những người như Astor, Guggenheim, Strauss đều là những tỷ phú hàng đầu thế giới. Gia tài họ thừa sức mua 100 chiếc tàu Titanic. Nhưng họ chịu chết để danh dự không bị hoen bẩn. Còn chúng ta thì sao? có mấy đồng nhưng tự cho mình cái quyền được coi thường, được mạt sát người khác. Có mấy đồng mà đã hỏi "Mày biết tao là ai không?".... Xem ra khoảng cách tới văn minh vẫn còn xa lắm
 
Đêm hôm cuối tuần không ngủ được thì em kể nốt về chuyên hậu Titanic mặc dù nó cũng chẳng liên quan gì đến chuyến đi này lắm :)

Trong phim Titanic hình như có đoạn khi còn tàu đắm thấy có con tàu khác sáng rực đi qua rồi mất hút. Nhưng trong phim cũng không giải thích chuyện này. Đó là một chuyện có thật

Khi tàu Titanic gặp nạn cách nó có 13 hải lý là con tàu SS Californian. Nhưng anh nhân viên vô tuyến điện ngủ vùi do mệt mỏi. Nếu anh chỉ thức khoảng 10' nữa thôi thì những con người trên tàu Titanic không phải chịu số mệnh cay đắng đến như vậy. Thế nhưng thần Poseidon đã sắp đặt mà đến thiên tài Shakespeare cũng không thể nghĩ ra vở bi kịch nào như thế. Tàu California êm đềm trôi dạt trong băng trong khi mạng sống của Titanic tính bằng phút.
45 phút sau khi Titanic gặp nạn, tàu Carpathia cách tàu Titanic 70 hải lý chạy như muốn vỡ tung nồi hơi về cứu Titanic. Hai giờ sau họ đến nơi thấy một cảnh tượng hãi hùng thê thảm. Người sống ngồi đầy trên phao cứu sinh la hét, khóc lóc. Người chết vì mất nhiệt đeo áo phao lập lờ. Các cánh tay dài quờ quạng của những người tuy đã kiệt sức nhưng còn luyến tiếc cuộc sống, mảnh gỗ, dép guốc đàn cello đứt dây... trôi lềnh bềnh trên biển.
Tàu Carpathia đón những người sống sót lên tàu đưa về New York.

Tổng thống Mỹ cho lập uỷ ban điều tra về vụ đắm tàu Titanic. Hai tháng sau phiên toà mở ra xử vụ đắm tàu. Kết thúc phiên toà không ai bị chết thêm vì trong số gần 1490 người chết kia đã gồm cả những người có trách nhiệm: thuyền trưởng, tổng công trình sư.... Nhưng thuyền trưởng tàu SS Californian - Stanley Lord lại không được may mắn. Một tên thợ máy tên Hans đứng trước toà đã thề thốt: "Tôi đã nhìn thấy một con tàu lớn đi từ phía đông sang tây tự nhiên tất cả đèn đuốc phụt tắt"
Lời khai của hắn vô tình lại trùng với nhân chứng sống sót trên tàu Titanic. Họ nhìn thấy một con tàu lớn đi qua rất nhanh, họ đã la hét, mừng rỡ, hồi hội, hy vọng để rồi thất vọng cay đắng. Con tàu không hề dừng lại khi thấy pháo hiệu và mất hút như một ảo ảnh.
Dựa vào sự trùng hợp đó mà thẩm phán đã kết tội: Tàu SS Canifornian đã chứng kiến cái chết của Titanic nhưng thuyền trưởng Stanley Lord chỉ đứng nhìn.
Tự nhiên Lord trở thành vật tế thần cho những người dân vốn muốn tìm ai để đổ lỗi. Ông sống trong ruồng rẫy của cả xã hội. Ông trở thành một con hủi đáng khinh. Người đưa sữa buổi sáng cũng không thèm bước chân lên bậc thềm ngôi nhà gỗ lạnh như nhà mồ của ông. Thấy ông ngoài đường, người già xa lánh, trẻ em cầm cà chua, trứng thối ném theo như những kẻ bị nhà thờ kết án tà đạo.
Cả thế giới quay lưng với ông, duy chỉ có con chó già là bộc lộ niềm thương cảm con ngừoi khốn khổ, khi nó lấy lưỡi liếm những giọt nước mắt đục mờ của ông trên gò má khi ônng than thân trách biển. Chỉ có 2 sinh vật đó đối thoại với nhau cho đến khi Lord chết trong bần cùng vào năm 1962. Con chó già đưa tiễn ông ra mộ và nó cũng không trở về nhà. Vài ngày sau người ta thấy nó nằm chết trên mộ chủ

Cuối năm 1962, trong khi đi lang thang ra vùng ngoại ô Oslo - Na Uy, nhà báo Henrich - chuyên viết về biển, thơ thẩn vào nhà sách cũ. Ông lục tung đống giấy tờ mùi cứt chuột ông mua được một tài liệu ẩm mốc với giá có 20 Krone. Sau này tờ New York Time xin mua lại với giá 4.000 USD. Đó là cuốn sổ trực ca và nhật ký tàu Samson. Đọc những dòng chữ mờ trong bụi của nửa thế kỷ, Henrich vui sướng khi tìm ra câu đố hiểm hóc đâu là con tàu ma xuất hiện trong đêm định mệnh của Titanic đã khiến cho hành khách thất vọng cay đắng.
Henrich đăng những phát hiện lên báo. Lập tức một cơn sốt đổ đi tìm thuyền trưởng tàu Samson - Hendrik Bergethon Naess.
Tưởng rằng sự việc trôi qua, nhưng không ngờ cái kim lâu ngày trong bọc cũng lòi ra. Hôm đó, sau phi vụ đi săn Hải cẩu, Samson lặc lè trở về. Bỗng nhiên thấy pháo hiệu mầu trắng và đỏ bắn lên. Đạo chích thì hay hốt hoảng, chẳng nghĩ được cái gì Naess chỉ nghĩ "Bỏ mẹ! Tàu của Mỹ đi tuần bắt tàu ta vì săn trộm hải cẩu"
Nghĩ thế nên Naess ra lệnh tắt hết đèn đóm rồi chạy thẳng về nhà. Sau khi đẩy hết hàng cho các nhà buôn, Naess về ngủ một giấc, đến trưa ông dậy thấy người đi trên phố nhốn nháo khác thường. Hỏi ra mới biết tàu Titanic bị đắm. Buổi tối đi ăn cùng với những người bạn, cầm tờ Iceland Times ông mới đọc chính thức về tàu Titanic. Linh tính mách bảo, Naess ăn qua loa cho xong bữa rồi chạy về tàu. Nhẩy ba bước một lên phòng chỉ huy, mở sổ trực ca, nhật ký tàu. Đối chiếu với các toạ độ tàu Titanic đắm đăng trên báo. Naess lạnh toát người, rơi cây bút, mồ hôi vã ra như tắm. Thì ra chẳng có tàu Mỹ tàu Mẽo nào hết. Những phát pháo hiệu đó chính là của tàu Titanic. Lúc đó Samson cách Titanic có 8 dặm, có đủ chỗ cho tất cả mọi người trên Titanic, thời tiết sóng êm biển lặng lý tưởng cho việc cứu sinh, nhưng Samson lại không có nổi một cái máy vô tuyến điện*

Nỗi oan khuất của thuyền trưởng Stanley Lork được giải. Song ông đã chết trước đó vài tháng. Dân làng chỉ còn chuộc lỗi bằng cách xây cho ông một bia mộ. Trên đó có ghi "Nơi đây an nghỉ một người đã chịu đau khổ vì oan khuất đến hết đời"
 
Nằm cạnh Las Vegas Strip là Khách sạn của ngài đương kim tổng thống. Ban ngày dưới ánh sáng mặt trời chiếu vào lớp kính mầu vàng nhìn khá nổi trội. Nhưng khi đêm xuống, trong khi các khách sạn khác đèn đuốc sáng choang, thì khách sạn của ngài Trump lại tối om buồn tẻ. Vì sao vậy? Vì nó không có sòng bạc bên trong, dù nó đứng trên khu đất rộng nhất Las Vegas.

Ở cái xứ đi đâu cũng thấy sòng bạc mà không có sòng bạc trong khách sạn mình phải chăng là sự thất bại? Dân tình cứ đồn đoán là ông Trump này không được cấp phép mở casino trong KS của mình. Nếu đúng thế thì phải chửi bố cái bọn cấp phép lên ấy chứ. Chúng mày không coi tổng thống ra cái gì, đáng lẽ phải hai tay dâng giấy phép đánh bạc lên, rồi tao ban cho tý bổng lộc. Còn lằng nhằng ư? Tao cho luân chuyển công tác cho chúng mày chết, lên hết Alaska mà săn hải cẩu....

Nhưng bọn Mẽo nó dek sợ, tổng thống cũng chẳng là cái gì, sư bố bọn giãy chết thiếu tôn kính với lãnh đạo đến thế là cùng. Bọn này nó cứ luật mà nó phang, nó không cấp phép cũng có lý do của nó.

Vào cuối những năm 8x đầu 9x thế kỷ trước, Donald Trump lúc bấy giờ là ngôi sao đang lên trên bầu trời bất động sản của nước Mỹ. Ông đầu tư gần 1 tỷ USD vào sòng bạc Tai Mahan thành phố Alantic city bang New Jersey. Nhưng tỷ phú thì tỷ phú chứ tiền dek đâu ra mà ông ném vào đó đến gần 1 tỷ? Ngân hàng thì ông đã vay vượt mức tín dụng rồi. Quá tin vào khả năng của mình Trump đi vay trái phiếu Junk bond với lãi suất khủng khiếp là 14%.

Ông Trump này chắc chẳng cúng bái, bói toán, đồng cốt gì mấy nên đúng vận đen thì ông đi đổ tiền vào. Đầu tiên là vụ rơi máy bay lên thẳng đã cướp đi 3 ông giám đốc điều hành ba sòng bạc của Trump. Khi sòng bạc Taj Mahan được khai trương được thời gian ngắn thì rơi đúng vào cuộc khủng hoảng kinh tế đầu những năm 91. Trước tình thế này Trump phải nộp đơn phá sản.

Nhưng chưa hết, sòng bạc Taj Mahan của ông còn bị cáo buộc rửa tiền.... nên chuyện cấp giấy phép mở sòng bạc cho một dự án mới là rất khó khăn.

Đấy là dân đồn thế, còn Eric Trump thì nói: "Chúng tôi có giấy phép cho đánh bạc nhưng tôi không muốn đưa nó vào khách sạn này"

Chẳng hiểu ai đúng, nhưng trên thực tế bây giờ nếu các bác đến Las Vegas vào Trump Hotel thì chỉ để ở và ngoài ra họ còn bán căn hộ dạng timeshare nữa. Các bác có thể đầu tư tiền vào Donald Trump nhưng em nghĩ giá tiền không rẻ



 
Ở Las Vegas này có chỗ đánh bạc thì theo logic ở VN phải có chỗ cầm đồ có khi lại có chỗ bán thận nữa ấy chứ. Chẳng biết chính phủ Mỹ có cho phép mở của hàng cầm đồ như ta không? Nhưng đi một đoạn thì em thấy một cửa hàng thu mua trang sức và cho vay tiền mặt các bác ạ? Nếu không cầm đồ thì cho vay tiền mặt kiểu gì các bác nhỉ? Em cũng may mắn không phải vào đây nên không biết họ cho vay trên cơ sở nào. Em mà ở thêm mấy hôm có khi tìm được cả nơi họ bán thận nữa :))

Bán thận có hay không thì không biết, nhưng có một điều chắc chắn là những con bạc thua bạc ở đây họ sẵn sàng đi bán dâm để lấy tiền đánh tiếp các bác ạ. Đúng cờ bạc là bác thằng bần, mất hết cả nhân cách, cứ trượt dài rồi ngày gia nhập câu lạc bộ Juventus chẳng xa.

Ở Las Vegas cũng dễ nhận ra ai là khách du lịch qua chơi, ai là dân cờ bạc chuyên nghiệp. Những người cờ bạc chuyên nghiệp luôn có đôi mắt lờ đờ, sâu hoắm thâm đen vì thiếu ngủ, đi ra ngoài ăn uống thì vội vội vàng vàng chỉ mau mau chóng chóng đi vào gỡ tiếp



 
Thôi nói chuỵện mãi về mấy con nghiện chán quá, nhân tiện xe chạy qua cái nhà đang làm em lại chém với các bác về xây nhà ở đây.

Ở đây là giữa sa mạc mưa ít nên người ta làm nhà như thế này. Khá đơn giản, chỉ cầm mấy cái dầm thép, cọc thép, ghép gỗ vào là lên thành ngôi nhà nên giá thành xây nhà chắc rẻ. Cái này không thể áp dụng được ở VN vì mình là khí hậu nhiệt đới, nóng ẩm mưa nhiều nên cái nhà gỗ này nó không chịu được. Mà chẳng cần tới VN, sang vùng New England đông bắc nước Mỹ thôi, mưa nhiều hơn là nhà người ta phải xây bằng gạch rồi



 
Las Vegas là thành phố khá nhỏ, chạy một chút là ra tới ngoại thành. Ở đây họ cũng chia đất mặt đường bán như thế này, nhưng nó rất rộng, đủ cho các bác có thể xây khách sạn hay nhà hàng với chỗ đậu xe thoải mái. Biết là khen Mỹ thì khen cả ngày, nhưng em thấy riêng chuyện chia lô bán nền của Mỹ nó khác ta. Làm cái gì thì làm thật lớn, không vụn vặt...Sao chúng ta không làm được như họ? Hanoi, Saigon khó đã đành, ở các tỉnh chia lô cứ vài chục mét vuông một, sao ta không chia hẳn những lô vài trăm mét, vài nghìn mét bán với một giá thành hợp lý.











 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,430
Bài viết
1,175,888
Members
192,104
Latest member
lyhoangbaothy
Back
Top