Và đây là một tiểu phẩm lấy bối cảnh là Sa Ba
Say tình
1. Sa Pa, buổi trưa trước khi về Hà Nội, Hân ngồi đánh guitare ở Cafe Delta, sau một chai Black Label và bên cốc Capuchino thơm phức. Em đi ngang qua, đẹp mê hồn, chân đi đất - như thể tiên nữ giáng trần hay nàng tiên cá ở dưới biển lên.
Chuyếnh choáng, Hân chạy ra đường hỏi:
- Em tên là gì?
Em bảo:
- Cháu tên là MẩyYết
- Mẩy Yết có nghĩa là gì?
- Nghĩa là thứ mười một
- Nhà cháu có mười một con cơ à?
- Có mười ba cơ nhưng bây giờ chỉ còn mười một.
- Cháu là út à?
- Vâng cháu là út.
Hân giơ máy ảnh:
- Chú chụp ảnh cháu được không?
- Được ạ. Chú là nhà báo à?
- Đúng rồi, chú là nhà báo, báo hại ấy mà.
Em cười hồn nhiên:
- Chú nói gì cháu không hiểu.
Em trắng trẻo bầu bĩnh, đôi mắt mở to đen láy như mắt nai, bờ vai trắng như ngà voi và ngực đầy như trái đào.
- Cháu có bán gì không, mũ hay áo thổ cẩm, chú sẽ mua hết.
- Cháu chẳng bán gì cả, cháu lên đây tìm bạn thôi.
- Thế bạn cháu ở đâu?
- Bạn cháu ở đây nhưng chắc về Hà Nội lấy chồng rồi.
- Thế cháu có muốn về Hà Nội tìm bạn không?
- Có. Ở nhà cháu hết việc rồi.
- Thế thì lát nữa về luôn với bọn chú nha.
- Vâng. Để cháu qua nhà người quen lấy quần áo.
Hân trở lại Cafe Delta, cầm đàn gảy điên cuồng Vũ khúc Tây Ban Nha, những dây đàn rung lên xáo trộn. Tất cả như thể sắp đặt sẵn, như thể trong một cuốn tiểu thuyết hay ít ra trong một truyện ngắn...không lẽ mọi thứ lại đơn giản như thế - một nàng sơn nữ sẽ cùng Hân về xuôi?
Em đến trong bộ quần áo của người Kinh, quần phăng đen, áo sơ mi trắng tinh khôi, tóc buộc gọn gàng. Em lên xe ngồi cạnh Hân, cử chỉ đầy tin cậy khiến tim Hân như thót lại.
- Vì sao cháu lại tin chú?
- Vì cháu thấy chú đánh đàn, thấy chú chụp ảnh, vì cháu đã nhìn vào mắt chú và cháu nghĩ chú không thể là người xấu.
- Cháu bao nhiêu tuổi rồi?
- Chú nghĩ cháu bao nhiêu tuổi?
- Cháu mười sáu tuổi?
- Không phải, cháu mười bảy tuổi rồi.
2. Về Hà Nội, Hân đưa em đến địa chỉ bạn em để lại. Bạn em đã chuyển đi nơi khác. Hân bảo:
- Để chú đưa cháu đi chơi ở Hà Nội mấy hôm rồi bữa nào có xe lên Sa Pa chú sẽ gửi cháu lên.
Em bảo:
- Cháu không muốn về Sa Pa nữa, cháu muốn ở lại Hà Nội đi làm và sống.
- Cháu biết làm gì?
- Cháu biết múa. Cháu múa đẹp nhất bản. Để cháu múa thử cho chú xem.
Em uyển chuyển hoà mình vào dòng suối nhạc chảy ồ ạt, mắt em nhìn ướt đẫm tình tứ và đồng thời ngây thơ. Em mềm dẻo như một con mèo và hồn nhiên như một chú sơn ca...
Hân đưa em đến gặp cậu bạn chủ quán cafe - nơi vẫn có những tiết mục múa. Cậu bạn xem em múa thử xong, bảo sẽ nhờ người biên đạo cho em vài tiết mục solo và em sẽ là nghệ sỹ múa độc quyền đầu tiên của quán...Em sẽ là cái thỏi nam châm sống động nóng ấm thu hút mọi ngừơi đến quán.
Hân biết là mình đã yêu.Yêu có nghĩa là quên mất thực tại. Hân quên rằng trước mắt mọi người Hân và em là hai chú cháu Hân giới thiệu em là con một người bạn. Hân quên rằng em hoàn toàn dửng dưng với Hân, với em tất cả những gì Hân có chẳng có ý nghĩa gì: tiền bạc, bằng cấp, địa vị xã hội... Hân yêu như thể bị bỏ bùa, Hân tin rằng có thể làm tất cả để em yêu Hân. Tình yêu không phải bao giờ cũng ngọt ngào, trong tình yêu có cả chỗ cho nỗi đau đớn. Nhưng trong những ngày thường xám xịt, tình yêu như những tia mặt trời. Và hạnh phúc tình yêu đem đến dẫu ngắn ngủi nhưng là cái duy nhất mà vì nó Hân sống. Quả thật em khiến cho Hân có những cảm xúc cực kỳ mạnh mẽ, tim Hân đập dồn dập mỗi lần trông thấy em.
Trước đây, Hân nghĩ rằng mình đã già. Đang là những ngày Mùa thu. Mặt trời. Gió. Lá. Cỏ. Hoa. Hân biết là cần phải nhìn tất cả như một phép lạ, như một điều kỳ diệu. Nhưng Hân cứ thấy mệt mỏi, thất vọng, như thể chẳng chờ đợi gì trong cuộc sống: Ừ thì mùa thu, ừ thì mặt trời, ừ thì gió.... Hân thấy cuộc đời anh như một sân khấu đã hết giờ biểu diễn, đèn cứ tắt dần, tắt dần như thể niềm say mê sống cứ tắt dần, tắt dần...Hân vẫn khao khát có ai đó bước vào cuộc đời mình, lại bật hết những ngọn đèn lên, lại cháy sáng rực rỡ lên - niềm khao khát sống...
Say tình
1. Sa Pa, buổi trưa trước khi về Hà Nội, Hân ngồi đánh guitare ở Cafe Delta, sau một chai Black Label và bên cốc Capuchino thơm phức. Em đi ngang qua, đẹp mê hồn, chân đi đất - như thể tiên nữ giáng trần hay nàng tiên cá ở dưới biển lên.
Chuyếnh choáng, Hân chạy ra đường hỏi:
- Em tên là gì?
Em bảo:
- Cháu tên là MẩyYết
- Mẩy Yết có nghĩa là gì?
- Nghĩa là thứ mười một
- Nhà cháu có mười một con cơ à?
- Có mười ba cơ nhưng bây giờ chỉ còn mười một.
- Cháu là út à?
- Vâng cháu là út.
Hân giơ máy ảnh:
- Chú chụp ảnh cháu được không?
- Được ạ. Chú là nhà báo à?
- Đúng rồi, chú là nhà báo, báo hại ấy mà.
Em cười hồn nhiên:
- Chú nói gì cháu không hiểu.
Em trắng trẻo bầu bĩnh, đôi mắt mở to đen láy như mắt nai, bờ vai trắng như ngà voi và ngực đầy như trái đào.
- Cháu có bán gì không, mũ hay áo thổ cẩm, chú sẽ mua hết.
- Cháu chẳng bán gì cả, cháu lên đây tìm bạn thôi.
- Thế bạn cháu ở đâu?
- Bạn cháu ở đây nhưng chắc về Hà Nội lấy chồng rồi.
- Thế cháu có muốn về Hà Nội tìm bạn không?
- Có. Ở nhà cháu hết việc rồi.
- Thế thì lát nữa về luôn với bọn chú nha.
- Vâng. Để cháu qua nhà người quen lấy quần áo.
Hân trở lại Cafe Delta, cầm đàn gảy điên cuồng Vũ khúc Tây Ban Nha, những dây đàn rung lên xáo trộn. Tất cả như thể sắp đặt sẵn, như thể trong một cuốn tiểu thuyết hay ít ra trong một truyện ngắn...không lẽ mọi thứ lại đơn giản như thế - một nàng sơn nữ sẽ cùng Hân về xuôi?
Em đến trong bộ quần áo của người Kinh, quần phăng đen, áo sơ mi trắng tinh khôi, tóc buộc gọn gàng. Em lên xe ngồi cạnh Hân, cử chỉ đầy tin cậy khiến tim Hân như thót lại.
- Vì sao cháu lại tin chú?
- Vì cháu thấy chú đánh đàn, thấy chú chụp ảnh, vì cháu đã nhìn vào mắt chú và cháu nghĩ chú không thể là người xấu.
- Cháu bao nhiêu tuổi rồi?
- Chú nghĩ cháu bao nhiêu tuổi?
- Cháu mười sáu tuổi?
- Không phải, cháu mười bảy tuổi rồi.
2. Về Hà Nội, Hân đưa em đến địa chỉ bạn em để lại. Bạn em đã chuyển đi nơi khác. Hân bảo:
- Để chú đưa cháu đi chơi ở Hà Nội mấy hôm rồi bữa nào có xe lên Sa Pa chú sẽ gửi cháu lên.
Em bảo:
- Cháu không muốn về Sa Pa nữa, cháu muốn ở lại Hà Nội đi làm và sống.
- Cháu biết làm gì?
- Cháu biết múa. Cháu múa đẹp nhất bản. Để cháu múa thử cho chú xem.
Em uyển chuyển hoà mình vào dòng suối nhạc chảy ồ ạt, mắt em nhìn ướt đẫm tình tứ và đồng thời ngây thơ. Em mềm dẻo như một con mèo và hồn nhiên như một chú sơn ca...
Hân đưa em đến gặp cậu bạn chủ quán cafe - nơi vẫn có những tiết mục múa. Cậu bạn xem em múa thử xong, bảo sẽ nhờ người biên đạo cho em vài tiết mục solo và em sẽ là nghệ sỹ múa độc quyền đầu tiên của quán...Em sẽ là cái thỏi nam châm sống động nóng ấm thu hút mọi ngừơi đến quán.
Hân biết là mình đã yêu.Yêu có nghĩa là quên mất thực tại. Hân quên rằng trước mắt mọi người Hân và em là hai chú cháu Hân giới thiệu em là con một người bạn. Hân quên rằng em hoàn toàn dửng dưng với Hân, với em tất cả những gì Hân có chẳng có ý nghĩa gì: tiền bạc, bằng cấp, địa vị xã hội... Hân yêu như thể bị bỏ bùa, Hân tin rằng có thể làm tất cả để em yêu Hân. Tình yêu không phải bao giờ cũng ngọt ngào, trong tình yêu có cả chỗ cho nỗi đau đớn. Nhưng trong những ngày thường xám xịt, tình yêu như những tia mặt trời. Và hạnh phúc tình yêu đem đến dẫu ngắn ngủi nhưng là cái duy nhất mà vì nó Hân sống. Quả thật em khiến cho Hân có những cảm xúc cực kỳ mạnh mẽ, tim Hân đập dồn dập mỗi lần trông thấy em.
Trước đây, Hân nghĩ rằng mình đã già. Đang là những ngày Mùa thu. Mặt trời. Gió. Lá. Cỏ. Hoa. Hân biết là cần phải nhìn tất cả như một phép lạ, như một điều kỳ diệu. Nhưng Hân cứ thấy mệt mỏi, thất vọng, như thể chẳng chờ đợi gì trong cuộc sống: Ừ thì mùa thu, ừ thì mặt trời, ừ thì gió.... Hân thấy cuộc đời anh như một sân khấu đã hết giờ biểu diễn, đèn cứ tắt dần, tắt dần như thể niềm say mê sống cứ tắt dần, tắt dần...Hân vẫn khao khát có ai đó bước vào cuộc đời mình, lại bật hết những ngọn đèn lên, lại cháy sáng rực rỡ lên - niềm khao khát sống...