What's new

Bị cấm bay từ Malay qua Sin- Hành trình 10 ngày đáng nhớ

Đã 7 tháng trôi qua kể từ chuyến đi ấy nhưng tôi vẫn thường xuyên theo dõi Phượt và thấy rằng thông tin không bao giờ là thừa nên cũng hí hoáy gõ lại ít kỉ niệm hi vọng nó có ích với anh chị em nhà Phượt. Toàn bộ bài viết là những cảm xúc và kinh nghiệm cá nhân của tôi nên nếu nó không đồng điệu với suy nghĩ, kinh nghiệm của ai đó, hi vọng mọi người thông cảm và bỏ qua nhé:D

Phần 1:: Gà mờ bị lạc ở Malay

Tết âm lịch 2012 tôi có đến 10 ngày nghỉ phép và tất nhiên là không thể ở nhà rồi. Nhưng đi đâu, đi đâu đây? Myanmar và Tibet luôn luôn ám ảnh tôi nhưng vé máy bay để đi Myanmar thì làm tôi khủng hoảng( cả đi và về đã 14 triệu VND). Quay qua tìm cơ hội khác để biệt xứ ngày tết thì nó đến. Chả là hôm trước, lang thang tám với bà chị trên Face về việc có nên đi Malay hay không vì Air Asia mới mở đường bay giá rẻ từ Đà Nẵng đi Kualar Lumpur( Thoạt đầu, tôi chỉ nói cho vui vậy thôi vì Malay và Sin là những quốc gia hiện đại và đắt đỏ vốn không phải sở thích của tôi), hôm sau, tôi nhận được tin nhắn từ U.N- con bạn tôi hay được xếp ngồi chung khi thi học kỳ hồi cấp 1 vì có trùng tên:
-” Ê mi, qua Malay thì ở chỗ ta nè, tết ni ta không về”.
Oh, con nhỏ này tôi chỉ mới gặp lại nhờ add facebook cách đây 3-4 tháng và biết sơ sơ là nó đang làm việc ở Malay. Tuyệt rồi, qua đó có bạn, vậy thì book vé đi Malay thui( 3,100,000VND cả đi và về, và nên book online skybus chỉ 8RM vì ở ngoài mua lẻ thì 1 chiều đã là 9RM). Thế là 2 đứa tối nào cũng bàn bạc, U.N còn giúp tôi book vé máy bay cho 2 đứa đi Sin vào tối 21/1/2012. Mặc dù nhỏ bạn đã đề nghị đi bus nhưng tôi vốn máu cảnh nằm bụi ở sân bay Changi như dân phượt thường làm, vậy là khăng khăng đòi đi máy bay( vé máy bay 69RM: 1 tiếng, vé bus tới 50RM rùi: đi 5 tiếng)-chọn máy bay cũng đáng mà.

-20/1/2012( thứ sáu), hớn hở tha hành lý nặng 7 kg( theo qui định của Air Asia) ra sân bay Đà Nẵng với sự hộ tống của mẹ và em tôi. Thấy mẹ lo ghê lắm nhưng tôi thì rất khoái vì thấy mình chững chạc hẵng ra, hơn nữa ỷ qua bên kia có bạn nên honk vấn đề gì. Qua cửa kiểm tra hành lý không được mang chất lỏng nên nước uống sẽ bị tịch thu hết.Vào trong sân bay mới của Đà Nẵng ngồi chờ, giá nước suối chai nửa lít là 30,000VND( bik cách chặt chém nhỉ), quyết định nhịn và để dành sang uống nước Malay.haha=))

10 giờ 30 lên máy bay thì 13 giờ 30 đến KL( giờ Malay sớm hơn Việt Nam 1 tiếng), túm lại là bay mất 2 tiếng. Sân bay LCCT( Low Cost Terminal) rộng lớn ,đông đúc. Việc đầu tiên là phải đổi RM để mua sim và gọi cho U.N rùi mò về chỗ con nhỏ và đi tung tăng, viễn cảnh quá hấp dẫn. Sau khi đã đổi 50USD sang RM( 1USD=2,84RM) mà sau này mới biết bị hớ vì tỷ giá tại các quầy đổi tiền khi ra khỏi hẳn khu hải quan tốt hơn nhiều, tôi mon men lại chỗ quầy bán Sim của Tune Talk- thằng này được Air Asia quảng cáo dữ lắm nè- và Digi, cuối cùng tôi quyết định chọn Digi( 18,5RM với 3,5 RM tiền sim và 15 RM balance cho phép gọi) vì Tune Talk chỉ có gói 30RM trở lên( ở có 10 ngày mà mua sim đó thì hơi phí).
Lật quyển sổ bảo bối gồm tất cả điện thoại và địa chỉ liên lạc ở Malay, Sin ra, tôi gọi cho U.N nhưng lại giọng nam trả lời, sân bay ồn ào nên tôi không nghe rõ lắm và bảo sẽ gọi lại. Lão già sau đó tự động gọi lại cho tôi và hỏi tôi từ đâu đến, tôi bảo từ Việt Nam và đang cần tìm U.N vì tôi sẽ về khách sạn 3K U.N ở. Tôi nghe loáng thoáng lão trả lời U.N bận gì gì đó nên tôi chỉ cố bảo cho lão hiểu là lão hãy chuyển máy cho bạn tôi rồi hẹn lão sẽ gọi lại. Không nói chuyện được với bạn, tôi bắt đầu thấy mệt và cô độc giữa sân bay ngột ngạt, đông đúc và quá lạ lẫm này. Chuyện gì xảy ra nếu tôi không liên lạc được với U.N , mà sao lại là giọng nam trả lời tôi. Tôi tự trấn an rồi leo lên Skybus màu đỏ đã book online để về KL Sentral. Ngồi cạnh tôi là một cô bé người Malay, tôi cố gắng bắt chuyện để tìm kiếm thông tin nhưng những câu trả lời nhận được chỉ là”may be”,haizz. (NO)
Nản, tôi móc điện thoại ra và thấy mấy cuộc gọi nhỡ của số U.N , tôi đã vui mừng nghĩ là U.N liên lạc lại với tôi nhưng không, vẫn giọng lão kia trả lời và trơ trẽn hơn, lão yêu cầu tôi gửi hình và địa chỉ khách sạn cho lão. Tôi tái mặt, thở gấp và hét lên”why?” thì chỉ còn nghe tiếng tit tit bên kia đầu dây. Tôi quay sang cô bé bên cạnh để tìm kiếm sự hỗ trợ, để xác nhận có thể nào đường dây bị lạc tín hiệu không nhưng lại chỉ nghe”may be” một cách hờ hững. Ui chao, một ấn tượng khó chịu về đất nước hồi giáo này bắt đầu định hình trong đầu tôi. Sau 45 phút trên bus( bus ở đây đua tốc độ vì đường xá cực tốt nhưng giờ đó không phải vấn đề tôi quan tâm), tôi tới KL Sentral và say xẩm mặt mày, phần vì bối rối và phần bực mình cô bé khi nãy.X(

Tôi như lọt thỏm giữa KL sentral đông đúc với đủ sắc dân, người choàng khăn đủ màu , người mặc nguyên bộ đồ đen lết đất( A rập), người da đen, người da trắng, nhiều nhất là các tốp Trung Quốc đứng tám với nhau. Tôi cố tìm các bạn choàng khăn đủ màu mà tôi nghĩ là dân Malay để hỏi về khách sạn U.N và số bus U63 mà bạn tôi đã dặn tôi phải đón. Càng hỏi tôi càng hoảng vì không ai biết gì về khách sạn này và cũng không ai trả lời được xe bus U63 tôi đang cần tìm có thể đón ở đâu. Nhìn một hàng dài đang xếp hàng đến quầy vé, tôi cũng xếp và chờ đến lượt để hỏi địa chỉ tôi cần đến, 2 người phòng vé nhìn đường tôi muốn đến là Subang Yaja thì chỉ thẳng qua cổng xe lửa Komutek. Tôi mệt mỏi lắm rồi vì rõ ràng U.N chỉ là phải đi bằng bus U63, giờ đi bằng Komutek là thế nào. Mọi thông tin mà tôi nhận được ở nhà sao lại hoàn toàn sai lệch thế này, còn thêm việc gặp lão già hồi chiều càng khiến tôi lo sốt vó. Giờ mà tôi không tìm được U.N thì chuyến đi Sin coi như bỏ và tôi phải ở lại đất nước cho tôi ấn tượng chẳng mấy tốt đẹp ngay từ đầu này đến 10 ngày với 100 đô la Sin và 150USD trong người sau khi tôi đã đổi 50USD kia sang RM.:(
 
Mình không để ý nhân viên ở boarding gate có đóng dấu verify không nữa. Anyway, sang tháng mình cũng có chuyến bay AA transit LCCT, mình sẽ để ý và check kỹ lại coi sao.
 
Mình có thêm thông tin mới hi vọng sẽ giúp ích cho bạn nào đã thuê khách sạn hoặc nhà trọ ở China town.
Từ LCCT, bạn có thể mua vé bus đi thẳng về China town( 8 RM) của hãng STAR SHUTTLE mà không cần phải về KL Sentral mặc dù bus hãng này hơi cũ so với SKY BUS nhưng cũng không quá tệ. Bus này sẽ thả bạn xuống đoạn đường rất gần China town và bạn nhớ hỏi dân địa phương để đi bộ về China town tầm 5-10 phút thôi.
Tuy nhiên, không có xe bus ngược lại của STAR SHUTTLE ra lại LCCT. Nên lúc rời đi thì bạn ra Pasar seni LRT để mua vé tới KL Sentral ( tầm 1 RM)và từ KL Sentral lại đi bus ra LCCT(8-8.5RM tùy hãng bus).
 
Chendol là chè thập cẩm, đậu xanh, đỏ, trắng, bánh lọt, rùi để đá bào lên trên, xong họ cho nước cốt dừa tươi lên với nước đường thốt nốt đó bạn
Món Cendol là món gì mình chưa từng nghe lun đó nha, thích quá. Còn món chicken rice ball thì mình nghe nói phải xếp hàng tận 1-2h , nên mình ko có hỏi địa chỉ luôn. Nay thấy bạn recommend, cho mình hỏi địa chỉ đi, để mình qua đó xem thử nếu đông quá thì thôi hehe ^^

Bọn mình đi ngày thường, vì lịch ko biết thay đổi thế nào cho tốt hơn nữa rồi. Hic.
Lich sơ sơ của mình : Ngày 1 SIN , Ngày 2 Sáng SIN chiều Melaka, Ngày 3, Sáng Melaka chiều KUL, Ngày 4, Sáng Berjaya + Putrajaya, Ngày 5 Sáng kul tối come back VN. Mình có thể đi kiểu nào khác nữa ko giúp mình tư vấn với >_<
 
Lâu rồi hôm nay mới nhớ ra là mình đã hứa update tình hình transit KL của mình ở thread này.
Tháng 2 vừa rồi, sau Tết mấy hôm mình có đi Brunei, transit KL. Mình đã checkin ở nhà đầy đủ, tính mình vốn lười xếp hàng nên ở cửa ra máy bay mình thường chờ cho mọi người ra hết rồi thì mình mới ra. Nhân viên AA sau khi đã xé Boarding pass đưa cho mình, chợt khựng lại và hỏi:
- Mày sang Brunei làm gì?
- Tao đi du lịch.
- Visa của mày đâu?
- Tao là người VN, tao được miễn visa 14 ngày.
Bạn ấy tỏ vẻ nghi ngờ điều đó và nói:
- Mày không có visa tao không cho mày đi được.
- Tao đề nghị mày kiểm tra lại, tao là người VN mà VN được miễn visa 14 ngày khi nhập cảnh Brunei.
Thế là bạn ấy và một bạn nữa gọi bộ đàm xì xoẹt (chắc cho lãnh đạo), rồi lại ngồi vào computer kiểm tra thông tin. Một lúc sau (khoảng 1-2 phút) thì quay sang hỏi mình..
- Vé khứ hồi của mày đâu?
- Tao không có vé khứ hồi, tao sẽ từ Brunei sang Kota Kinabalu (KK)bằng phà.
- Mày không có vé khứ hồi tao không cho mày đi được.
Lúc này máu mình bắt đầu hơi nóng nóng, nhưng khổ nỗi bọn AA thường mở cổng muộn mà mình thuộc dạng ra cửa gần sau cùng nên lúc đó khá là sát giờ cất cánh rồi. Mình mới nói:
- Tao có vé bay về từ KK.
- Thế vé đấy đâu.
(Mình xòe vé ra, bạn ấy lại xì xoẹt bộ đàm)
- OK, mày đi đi.
Lúc đấy thì máu mình chắc nóng thật, mình mới hỏi:
- Thế nếu tao không có cái vé này thì sao?
- Thì bọn tao không thể cho mày đi được.
- Tại sao? Nếu sau chuyến bay này tao muốn đi du lịch đường bộ thì tao làm gì có vé máy bay. Chúng mày lấy quyền gì mà không cho tao lên máy bay.
- Chính quyền Brunei cho bọn tao quyền ấy.
- Văn bản nào chứng minh chúng mày có quyền ấy, mày show cho tao xem.
- Bọn tao không có văn bản ấy nhưng mà bọn tao có quyền ấy, nếu bọn tao mà cho mày lên máy bay mà mày không được nhập cảnh thì bọn tao sẽ bị trừ lương.
- Chúng mày không có cái quyền cấm tao nhập cảnh Brunei, chỉ có hải quan Brunei mới có quyền ấy. Nếu mày được chính phủ Brunei cho phép thì mày phải đưa văn bản cho tao coi.
Cả bọn, lúc này không chỉ là hai đứa nữa mà phải 3-4 đứa xúm vào giải thích. Lúc đó mình nói rất gay gắt, đôi lúc cao giọng chứ không phải như lúc này ngồi typing. Đứa giải thích, đứa kêu mình bình tĩnh nhưng không có đứa nào show cái văn bản quy định ấy cho mình.
Mình là người gần cuối thôi chứ không phải người cuối cùng ở hàng, sau lưng còn vài bạn nữa đang chờ, máy bay thì sắp cất cánh, thế là mình quyết định bỏ qua, lên máy bay mà vẫn còn ấm ức. Đến Brunei, nhân viên HQ nhìn hộ chiếu cuả mình không quá 5s, chẳng hỏi han gì, đóng dấu cái cộp. Xong chuyện.
Túm lại, chuyện như của bạn Khoái ăn quà bị cấm bay khi không có vé khứ hồi là hoàn toàn có thể lặp lại ở bất kỳ ai nên nếu các bạn muốn có chuyến đi như ý thì nên chuẩn bị sẵn phương án từ nhà. Nếu không thì đến sớm, chuẩn bị tinh thần tranh đấu với nhân viên AA khi cần thiết.
Update thêm: Bạn mình hai chị em gái đi SIN, transit KL, lúc về bằng bus. Rút kinh nghiệm bản thân, mình bắt bạn phải mua vé bus online SIN - Mallaca từ nhà cho an tâm. Lúc ra cửa ra máy bay nhân viên AA không hỏi câu nào, hải quan SIN khi nhập cảnh cũng tương tự.
Sang tháng 5 mình đi Indo, transit KL, mình sẽ đến sớm cãi nhau với bọn AA xem sao.
 
Lâu rồi hôm nay mới nhớ ra là mình đã hứa update tình hình transit KL của mình ở thread này.
Hihi, cảm ơn bạn vì vẫn giữ lời hứa với mình:) Bữa đó mình ở sân bay cũng đã cố online mua vé bus khứ hồi SIn- Mellaca nhưng nghẽn mạng nên cuối cùng đành bó tay.
Trường hợp hai chị em bạn gái bạn cũng giống nhỏ bạn thân của mình như đã kể, nó cũng không bị hỏi han gì. Bữa đó bọn mình đúng xui nên mới gặp 2 bà cô đó.
À, như bạn đã kể thì đúng là nếu đã check in online thì không cần phải đến document desk để Air Asia đóng dấu nữa nhỉ.
 
Cách đây 2 năm cũng đã từng bay sang KL. Mình không thấy có vụ hỏi han gì về tiền mang theo gì cả. Cũng không gặp khó khăn gì trong tất cả các thủ tục, không hỏi vé khứ hồi gì hết. Tự nhiên đọc topic đâm lo lo. Lần tới sang KL mình sẽ bay AA và không có dự định mang 500$ làm gì -_-. Tour tiếc phòng phiếc đã book sẵn đầy đủ, có người dẫn đi chơi, mà ở có gần tuần mang nhiều tiền gì không biết haizz :(. Cũng định chơi trò bắt train sang Sing chơi rồi lúc nào chán về mà kiểu này chắc phải xem lại kế hoạch quá. Mình mà bị khó dễ là nóng đầu không có tâm trạng thưởng thức chuyến đi lắm /:).
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,676
Bài viết
1,171,168
Members
192,353
Latest member
buyverifiedwised
Back
Top