babyone
Phượt tiên
NAM DU NGÀY MƯA ẤY!
Rạo rực ngay từ những giây phút hóng plan, đặt gạch, offline rồi đợi mãi mới tới ngày khởi hành, có lẽ cái nắng cái nóng của Sài Gòn đã tiếp thêm lửa cho khát khao tìm về với biển đảo. Nam Du suốt tuần qua dường như là đề tài hot của chúng tôi, sẽ là những trải nghiệm thật đặc biệt trên tàu, lướt biển xanh trong lồng lộng gió trời, cùng nhau cắm trại và vây quần bên nhau trên một hoang đảo nào đó với rất ít sự xuất hiện của con người, được ngụp lặn trong làn nước trong xanh ngắm nhìn san hô, được tự mình giăng lưới hay thả câu bắt cá, được đắm chìm trong thiên nhiên hoang dã mà đẹp tuyệt vời ấy.Nam Du trước mắt chúng tôi sẽ là một chuyến đi ấn tượng như thế.
Đoàn khởi hành lúc 20h15’ với 11 xe di chuyển theo hướng Tiền Giang qua cầu Mỹ Thuận rồi đến Sa Dec, Long Xuyên, qua phà Vàm Cống rồi đên Rạch Giá (Kiên Giang). Đường về miền Tây với chúng tôi giờ đã trở thành thân quen, cứ thế xé gió mà đi, chúng tôi như thoát ra khỏi gánh nặng của nỗi lo toan công việc hàng ngày, lòng thật sự nhẹ, tinh thần thật sự thoải mái, chỉ đơn giản là đi và làm những điều mình thích và đam mê.
Dừng nghỉ chân trên đỉnh cầu Mỹ Thuận, đứng tựa vào lan can cầu, phóng tầm mắt về phía xa xăm, lặng nghe tiếng gió nhè nhẹ, rồi chốc chốc lại vụt qua 1 chiếc xe khách mang theo mùi bụi đường hòa lẫn khói xe, cứ thong thả mà chuyện trò, cứ từ từ mà cảm nhận tự dưng lại thêm yêu lắm những chuyến rong ruổi cuối tuần như thế này. Rời cầu Mỹ Thuận, chúng tôi lại lên đường , có mặt ở phà Vàm Cống lúc 00h40’ sáng, Rạch Giá lúc này chỉ còn cách chúng tôi 60km. Đến 2h sáng chúng tôi đã có mặt ở Rạch Giá, không tìm được quán café võng trong thành phố, chúng tôi hạ trại nghỉ đêm tại một triền đê nhìn thẳng ra biển. Đến 3h sáng chúng tôi đã yên vị trong cái tổ ấm đơn sơ với 23 con người chìm sâu vào giấc mộng đẹp.
Tỉnh giấc khi mắt vẫn còn cay, cơn buồn ngủ vẫn còn đang vương vấn, làm vệ sinh cá nhân, chúng tôi tìm đường ra bến cảng mua vé cho chuyến hải trình sắp tới sau đó tham quan 1 vòng thành phố, ăn sáng và đi chợ chuẩn bị những nhu yếu phẩm cần thiết rồi quay về bến tàu và bắt đầu chuyến đi.Tàu khởi hành lúc 8h30’ ghé hòn Tre và hòn Sơn đón khách và có mặt ở đảo Lớn lúc 11h. Bước chân xuống tàu, phóng tầm mắt ra mênh mông biển nước với từng đoàn tàu đánh cá neo dọc cửa cảng, thấp thoáng xa xa là dập dềnh những con tàu đang ra khơi cất vó, biển trong xanh một màu êm ả đẩy từng con sóng khẽ khàng chạm vào bờ đê rồi vỡ ra thành muôn ngàn bọt nước trắng xóa, cứ thế ngày đêm xào xạt, ôm ấp con người xứ đảo. Hít căng lồng ngực cái không khí trong lành pha chút tanh nồng của biển cộng thêm một chút gì đó ẩm ướt của tiết trời đủ để làm nhẹ đi sự mệt mỏi trên quãng đường dài lênh đênh trên biển. Nghỉ ngơi trong giây lát và ghi lại nét bình yên của một vùng biển đảo, chúng tôi chuẩn bị hành lý lên tàu đánh cá bắt đầu một chuyến vượt biển thực thụ hơn để khám phá quần đảo Nam Du và tìm đảo hạ trại.
Trời bắt đầu mưa, chúng tôi lại gặp một vài vấn đề với bộ đội biên phòng của đảo và không được phép ra khơi trên tàu đánh cá trong điều kiện biển động với một đoàn đông thành viên như vậy. Chúng tôi phải thay đổi lại kế hoạch, đành phải đi vào bến Ngự rồi mới lên tàu ra biển.
Chuyến đi của chúng tôi đã khởi đầu không suôn sẻ như thế nhưng chính những rắc rối nho nhỏ và những bất lợi trong điều kiện thời tiết xấu đã cho chúng tôi những trải nghiệm thật đáng nhớ trên biển. Đường vào Bến Ngự phải leo lên 2 con dốc cao, đi khoảng 6km là đến khu xóm chài, chúng tôi cứ theo đường mòn mà leo, “đường dài đường dài không ngại bước chân… vui bước chân đường xa thấy gần” cứ với tâm trạng nhẹ nhàng như thế, chúng tôi nối từng bước chân nhau trên đường, cảm giác thật hứng khởi khi đặt chân lên đỉnh dốc, phóng tầm mắt xuống sâu hun hút dưới chân là biển xanh trong vắt, là từng hàng dừa ôm ấp bãi cát trắng tinh khôi, là mấp mô từng con tàu đánh cá; trên đầu là trời cao vời vợi, hai bên đường đi chốc chốc chốc lại bắt gặp từng trảng cỏ vàng ươm ôm trọn lối đi, chúng tôi đã thật sự đắm chìm trong cảnh sắc thiên nhiên hữu tình ấy.
Những câu chào hỏi vội vàng với bà con xóm chài, những gói kẹo trao vội tay những đứa trẻ xóm nghèo, những sẻ chia đậm ân tình của cô chủ quán nước và chú xe ôm, một bài thơ với lời văn không bay bổng mà chất phát như chính con người xứ đảo; tất cả như vẫn còn ngay trước mắt. Trời lại bắt đầu những cơn mưa không dứt, chúng tôi may mắn được trú mưa tại nhà má Năm, một quán nước nhỏ trong xóm chài heo hút, chúng tôi bắt đầu những câu chuyện dưới mưa, hay đơn giản là ngồi ngắm gió ngắm mưa, ngắm cuộc sống giản đơn nơi xóm chài, hay là từng cái xoa vai, đấm lưng giúp nhau làm tiêu tan đi cái mệt của một quảng đường dài, hay đơn giản chỉ là 1 bộ bài và ngồi quay quần bên nhau vừa đánh vừa tám chuyện, rồi lại chia nhau từng tô mì khói nghi ngút trong cái lạnh cái đói và mệt mỏi của cả 1 ngày.
Dường như mưa hiểu chúng tôi cần gì và đã cho chúng tôi thật nhiều những trải nghiệm, mưa cất đi cái vòi phun nước để cho chúng tôi 1 chút nắng và gió để chuẩn bị lên thuyền rồi lại bỗng dưng ào xuống bất chợt khiến chúng tôi trở tay không kịp rồi lại nhìn nhau phì cười khi túm năm tụm ba dưới tấm bạt che mưa trên chiếc thuyền bé cỏn con, thật vô cùng biết ơn anh lái thuyền tốt bụng đã không ngần ngại mưa gió, chịu ướt sũng cả người đưa chúng tôi ra khơi. Ra đến tàu lớn chúng tôi tạm biệt anh và bắt đầu chuyến đi thật sự của mình, đi về miền đất hứa, vẫn lênh đênh trên biển nhưng cảm giác lúc này khác hẳn khi đi trên tàu cao tốc, không còn là hân hoan ngắm nhìn cảnh vật qua cửa kính mà là tận mắt thấy trời cao, thấy biển rộng, tận tay vuốt gió tận mặt hứng mưa, chở che nhau trên suốt đoạn đường, chia nhau từng chỗ ngồi trên boong tàu ẩm ướt, rút đầu dưới tấm bạt che mưa nhưng mắt vẫn không ngừng dõi theo những con sóng, miệng vẫn không dừng câu chuyện, tiếng cười, khe khẽ trong gió trong mưa là tiếng hát ngọt ngào, không biết nói gì chỉ có thể mỉm cười khi nhớ lại những khoảng khắc ấy.
Xa xa đã thấy hàng dừa xanh mướt, bãi cát trắng tinh khôi, từng bờ đá vàng ánh và một mái chòi đơn sơ, chúng tôi đã tới được nơi cần tới, mưa cũng đã ngớt dần chỉ là những làn nước nhẹ nhàng trong gió, tàu cập bãi chúng tôi chỉ muốn nhảy ào ngay xuống làn nước trong xanh ấy, sắp xếp hành lý, chúng tôi hồ hởi đua mình trên bãi cát mà lao xuống biển, nước như vuốt ve da thịt, khiến con người ta thấy thư thái lạ thường. Bao nhiêu là trò chơi bày ra, nào là nắm tay vòng tròn xoay mình trên nước, nào là đánh trận, nào thi chạy, thi lặn, xây thành, nhày cầu, rồi lại kéo co, tập bơi, tập nổi… tưởng chừng như có thể vùng vẫy mãi trong nước mà không thấy mệt, thấy chán.
Trời lại mưa và lần này thì to hơn và gió lớn hơn, 29 anh chị em nhà chúng tôi quây quần trong căn nhà chòi nhỏ, mỗi người chia nhau một phần việc chuẩn bị cho buổi ăn tối, ngồi quanh bếp lửa, chia nhau từng con cá, con mực, miếng dưa, hào hứng nâng lon cho một buổi tối êm đềm, cứ thế câu chuyện này nối tiếp câu chuyện khác, nhâm nhi thưởng thức mùi vị cá biển tươi ngon. Rồi lại đến tiết mục hát múa tập thể, đến mà cười vỡ bụng khi thấy anh Phương múa, rồi biết bao nhiêu giọng ca bây giờ mới được khai phá, một lớp belly dance cấp tốc khiến người xem không khỏi ngạc nhiên và ấn tượng với màn biểu diễn bất ngờ của chủ thớt; mưa thì mưa, gió lanh thì mặc kệ gió,chỉ biết rằng trong căn chòi nhỏ này không khí luôn nóng và ấm áp đến lạ.
Sau một đêm say giấc nồng, ngày mới chào đón chúng tôi với biển xanh trong vắt, trời xanh cao lộng gió, hứa hẹn một ngày đẹp trời cho chuyến hải trình tiếp theo trên biển. Dùng bữa sáng và thu dọn hành lý,không khỏi chút luyến lưu cái vùng biển nhỏ này, tranh thủ chụp vài tấm hình kỉ niệm, thêm một lần đặt chân trên từng tảng đá, một lần nhẹ nhàng ngâm chân trong làn nước là thêm một lần khắc sâu hình ảnh bờ biển trong xanh ấy vào đầu,là ghim chặt cảm xúc vào tim để giữ cho trọn vẹn sự yên bình và hạnh phúc ấy.
Lần này trên con tàu đánh cá ấy, chúng tôi không phải nép mình dưới bạt trú mưa,chúng tôi đã có thể ngồi hiên ngang trên mạn tàu, có thể yên vị trên nóc tàu lắc lư theo từng con sóng, có thể ngẩng mặt ngắm trời ngắm mây, có thể phóng tầm mắt ra xa ngút ngàn để rồi mừng rỡ khi tận mắt ngắm nhìn bao nhiêu hòn đảo không biết tên, có thể chốc chốc lại reo lên vui sướng khi trước mặt là một con sóng lớn khiến tàu phải lắc lư rồi tung bọt nước lên thành tàu trắng xóa. Lênh đênh hơn 2 giờ trên biển, chúng tôi đã dạo hết một vòng quần đảo Nam Du đã phát hiện ra bao nhiêu là hòn đảo còn nguyên vẻ đẹp hoang sơ và còn đó một vài thứ mà chúng tôi chưa kịp làm, một vài nơi mà chúng tôi muốn đặt chân đến, và hẹn với Nam Du một ngày nào đó chúng tôi sẽ quay trở lại để thực hiện hết những điều đó. Tàu đưa chúng tôi về bến Ngự, chúng tôi ghé lại nhà má Năm chào tạm biệt và lên đường đón tàu tốc hành vào lại đất liền.
Mỗi chuyến đi là vô vàn những câu chuyện, là những kỉ niệm và trải nghiệm mới. Có thể không làm được những mục tiêu đã đề ra, không khám phá hết những thứ cần khám phá, nhưng cứ sau mỗi chuyến đi ta rút ra được nhiều kinh nghiệm cho bản thân hơn, ta chững hơn và mạnh mẽ hơn. Cảm ơn một ngày trời trở mình mưa để chúng tôi có thể ướt sũng mình lênh đênh trên tàu trong thời khắc đó.
Cảm ơn một người anh đã lên những plan thật lạ nhưng cũng thật đặc biệt (có lẽ là có duyên với những trục trặc bất ngờ nhưng những trải nghiệm mà mọi người có được có thể còn tuyệt hơn cả một plan được thuận buồm xuôi gió). Cảm ơn chân tình của những người dân nơi xóm chài ấy để chúng tôi cảm nhận được tình người nồng ấm.Cảm ơn những anh chị đồng hành, người mang đến những tiếng cười, sẻ chia những kinh nghiệm trên từng con đường chúng ta đi. Lại hẹn Nam Du 1 ngày không xa nữa nhé!
Godgift (NAM DU NGÀY MƯA ẤY!)
Rạo rực ngay từ những giây phút hóng plan, đặt gạch, offline rồi đợi mãi mới tới ngày khởi hành, có lẽ cái nắng cái nóng của Sài Gòn đã tiếp thêm lửa cho khát khao tìm về với biển đảo. Nam Du suốt tuần qua dường như là đề tài hot của chúng tôi, sẽ là những trải nghiệm thật đặc biệt trên tàu, lướt biển xanh trong lồng lộng gió trời, cùng nhau cắm trại và vây quần bên nhau trên một hoang đảo nào đó với rất ít sự xuất hiện của con người, được ngụp lặn trong làn nước trong xanh ngắm nhìn san hô, được tự mình giăng lưới hay thả câu bắt cá, được đắm chìm trong thiên nhiên hoang dã mà đẹp tuyệt vời ấy.Nam Du trước mắt chúng tôi sẽ là một chuyến đi ấn tượng như thế.
Đoàn khởi hành lúc 20h15’ với 11 xe di chuyển theo hướng Tiền Giang qua cầu Mỹ Thuận rồi đến Sa Dec, Long Xuyên, qua phà Vàm Cống rồi đên Rạch Giá (Kiên Giang). Đường về miền Tây với chúng tôi giờ đã trở thành thân quen, cứ thế xé gió mà đi, chúng tôi như thoát ra khỏi gánh nặng của nỗi lo toan công việc hàng ngày, lòng thật sự nhẹ, tinh thần thật sự thoải mái, chỉ đơn giản là đi và làm những điều mình thích và đam mê.
Dừng nghỉ chân trên đỉnh cầu Mỹ Thuận, đứng tựa vào lan can cầu, phóng tầm mắt về phía xa xăm, lặng nghe tiếng gió nhè nhẹ, rồi chốc chốc lại vụt qua 1 chiếc xe khách mang theo mùi bụi đường hòa lẫn khói xe, cứ thong thả mà chuyện trò, cứ từ từ mà cảm nhận tự dưng lại thêm yêu lắm những chuyến rong ruổi cuối tuần như thế này. Rời cầu Mỹ Thuận, chúng tôi lại lên đường , có mặt ở phà Vàm Cống lúc 00h40’ sáng, Rạch Giá lúc này chỉ còn cách chúng tôi 60km. Đến 2h sáng chúng tôi đã có mặt ở Rạch Giá, không tìm được quán café võng trong thành phố, chúng tôi hạ trại nghỉ đêm tại một triền đê nhìn thẳng ra biển. Đến 3h sáng chúng tôi đã yên vị trong cái tổ ấm đơn sơ với 23 con người chìm sâu vào giấc mộng đẹp.
Tỉnh giấc khi mắt vẫn còn cay, cơn buồn ngủ vẫn còn đang vương vấn, làm vệ sinh cá nhân, chúng tôi tìm đường ra bến cảng mua vé cho chuyến hải trình sắp tới sau đó tham quan 1 vòng thành phố, ăn sáng và đi chợ chuẩn bị những nhu yếu phẩm cần thiết rồi quay về bến tàu và bắt đầu chuyến đi.Tàu khởi hành lúc 8h30’ ghé hòn Tre và hòn Sơn đón khách và có mặt ở đảo Lớn lúc 11h. Bước chân xuống tàu, phóng tầm mắt ra mênh mông biển nước với từng đoàn tàu đánh cá neo dọc cửa cảng, thấp thoáng xa xa là dập dềnh những con tàu đang ra khơi cất vó, biển trong xanh một màu êm ả đẩy từng con sóng khẽ khàng chạm vào bờ đê rồi vỡ ra thành muôn ngàn bọt nước trắng xóa, cứ thế ngày đêm xào xạt, ôm ấp con người xứ đảo. Hít căng lồng ngực cái không khí trong lành pha chút tanh nồng của biển cộng thêm một chút gì đó ẩm ướt của tiết trời đủ để làm nhẹ đi sự mệt mỏi trên quãng đường dài lênh đênh trên biển. Nghỉ ngơi trong giây lát và ghi lại nét bình yên của một vùng biển đảo, chúng tôi chuẩn bị hành lý lên tàu đánh cá bắt đầu một chuyến vượt biển thực thụ hơn để khám phá quần đảo Nam Du và tìm đảo hạ trại.
Trời bắt đầu mưa, chúng tôi lại gặp một vài vấn đề với bộ đội biên phòng của đảo và không được phép ra khơi trên tàu đánh cá trong điều kiện biển động với một đoàn đông thành viên như vậy. Chúng tôi phải thay đổi lại kế hoạch, đành phải đi vào bến Ngự rồi mới lên tàu ra biển.
Chuyến đi của chúng tôi đã khởi đầu không suôn sẻ như thế nhưng chính những rắc rối nho nhỏ và những bất lợi trong điều kiện thời tiết xấu đã cho chúng tôi những trải nghiệm thật đáng nhớ trên biển. Đường vào Bến Ngự phải leo lên 2 con dốc cao, đi khoảng 6km là đến khu xóm chài, chúng tôi cứ theo đường mòn mà leo, “đường dài đường dài không ngại bước chân… vui bước chân đường xa thấy gần” cứ với tâm trạng nhẹ nhàng như thế, chúng tôi nối từng bước chân nhau trên đường, cảm giác thật hứng khởi khi đặt chân lên đỉnh dốc, phóng tầm mắt xuống sâu hun hút dưới chân là biển xanh trong vắt, là từng hàng dừa ôm ấp bãi cát trắng tinh khôi, là mấp mô từng con tàu đánh cá; trên đầu là trời cao vời vợi, hai bên đường đi chốc chốc chốc lại bắt gặp từng trảng cỏ vàng ươm ôm trọn lối đi, chúng tôi đã thật sự đắm chìm trong cảnh sắc thiên nhiên hữu tình ấy.
Những câu chào hỏi vội vàng với bà con xóm chài, những gói kẹo trao vội tay những đứa trẻ xóm nghèo, những sẻ chia đậm ân tình của cô chủ quán nước và chú xe ôm, một bài thơ với lời văn không bay bổng mà chất phát như chính con người xứ đảo; tất cả như vẫn còn ngay trước mắt. Trời lại bắt đầu những cơn mưa không dứt, chúng tôi may mắn được trú mưa tại nhà má Năm, một quán nước nhỏ trong xóm chài heo hút, chúng tôi bắt đầu những câu chuyện dưới mưa, hay đơn giản là ngồi ngắm gió ngắm mưa, ngắm cuộc sống giản đơn nơi xóm chài, hay là từng cái xoa vai, đấm lưng giúp nhau làm tiêu tan đi cái mệt của một quảng đường dài, hay đơn giản chỉ là 1 bộ bài và ngồi quay quần bên nhau vừa đánh vừa tám chuyện, rồi lại chia nhau từng tô mì khói nghi ngút trong cái lạnh cái đói và mệt mỏi của cả 1 ngày.
Dường như mưa hiểu chúng tôi cần gì và đã cho chúng tôi thật nhiều những trải nghiệm, mưa cất đi cái vòi phun nước để cho chúng tôi 1 chút nắng và gió để chuẩn bị lên thuyền rồi lại bỗng dưng ào xuống bất chợt khiến chúng tôi trở tay không kịp rồi lại nhìn nhau phì cười khi túm năm tụm ba dưới tấm bạt che mưa trên chiếc thuyền bé cỏn con, thật vô cùng biết ơn anh lái thuyền tốt bụng đã không ngần ngại mưa gió, chịu ướt sũng cả người đưa chúng tôi ra khơi. Ra đến tàu lớn chúng tôi tạm biệt anh và bắt đầu chuyến đi thật sự của mình, đi về miền đất hứa, vẫn lênh đênh trên biển nhưng cảm giác lúc này khác hẳn khi đi trên tàu cao tốc, không còn là hân hoan ngắm nhìn cảnh vật qua cửa kính mà là tận mắt thấy trời cao, thấy biển rộng, tận tay vuốt gió tận mặt hứng mưa, chở che nhau trên suốt đoạn đường, chia nhau từng chỗ ngồi trên boong tàu ẩm ướt, rút đầu dưới tấm bạt che mưa nhưng mắt vẫn không ngừng dõi theo những con sóng, miệng vẫn không dừng câu chuyện, tiếng cười, khe khẽ trong gió trong mưa là tiếng hát ngọt ngào, không biết nói gì chỉ có thể mỉm cười khi nhớ lại những khoảng khắc ấy.
Xa xa đã thấy hàng dừa xanh mướt, bãi cát trắng tinh khôi, từng bờ đá vàng ánh và một mái chòi đơn sơ, chúng tôi đã tới được nơi cần tới, mưa cũng đã ngớt dần chỉ là những làn nước nhẹ nhàng trong gió, tàu cập bãi chúng tôi chỉ muốn nhảy ào ngay xuống làn nước trong xanh ấy, sắp xếp hành lý, chúng tôi hồ hởi đua mình trên bãi cát mà lao xuống biển, nước như vuốt ve da thịt, khiến con người ta thấy thư thái lạ thường. Bao nhiêu là trò chơi bày ra, nào là nắm tay vòng tròn xoay mình trên nước, nào là đánh trận, nào thi chạy, thi lặn, xây thành, nhày cầu, rồi lại kéo co, tập bơi, tập nổi… tưởng chừng như có thể vùng vẫy mãi trong nước mà không thấy mệt, thấy chán.
Trời lại mưa và lần này thì to hơn và gió lớn hơn, 29 anh chị em nhà chúng tôi quây quần trong căn nhà chòi nhỏ, mỗi người chia nhau một phần việc chuẩn bị cho buổi ăn tối, ngồi quanh bếp lửa, chia nhau từng con cá, con mực, miếng dưa, hào hứng nâng lon cho một buổi tối êm đềm, cứ thế câu chuyện này nối tiếp câu chuyện khác, nhâm nhi thưởng thức mùi vị cá biển tươi ngon. Rồi lại đến tiết mục hát múa tập thể, đến mà cười vỡ bụng khi thấy anh Phương múa, rồi biết bao nhiêu giọng ca bây giờ mới được khai phá, một lớp belly dance cấp tốc khiến người xem không khỏi ngạc nhiên và ấn tượng với màn biểu diễn bất ngờ của chủ thớt; mưa thì mưa, gió lanh thì mặc kệ gió,chỉ biết rằng trong căn chòi nhỏ này không khí luôn nóng và ấm áp đến lạ.
Sau một đêm say giấc nồng, ngày mới chào đón chúng tôi với biển xanh trong vắt, trời xanh cao lộng gió, hứa hẹn một ngày đẹp trời cho chuyến hải trình tiếp theo trên biển. Dùng bữa sáng và thu dọn hành lý,không khỏi chút luyến lưu cái vùng biển nhỏ này, tranh thủ chụp vài tấm hình kỉ niệm, thêm một lần đặt chân trên từng tảng đá, một lần nhẹ nhàng ngâm chân trong làn nước là thêm một lần khắc sâu hình ảnh bờ biển trong xanh ấy vào đầu,là ghim chặt cảm xúc vào tim để giữ cho trọn vẹn sự yên bình và hạnh phúc ấy.
Lần này trên con tàu đánh cá ấy, chúng tôi không phải nép mình dưới bạt trú mưa,chúng tôi đã có thể ngồi hiên ngang trên mạn tàu, có thể yên vị trên nóc tàu lắc lư theo từng con sóng, có thể ngẩng mặt ngắm trời ngắm mây, có thể phóng tầm mắt ra xa ngút ngàn để rồi mừng rỡ khi tận mắt ngắm nhìn bao nhiêu hòn đảo không biết tên, có thể chốc chốc lại reo lên vui sướng khi trước mặt là một con sóng lớn khiến tàu phải lắc lư rồi tung bọt nước lên thành tàu trắng xóa. Lênh đênh hơn 2 giờ trên biển, chúng tôi đã dạo hết một vòng quần đảo Nam Du đã phát hiện ra bao nhiêu là hòn đảo còn nguyên vẻ đẹp hoang sơ và còn đó một vài thứ mà chúng tôi chưa kịp làm, một vài nơi mà chúng tôi muốn đặt chân đến, và hẹn với Nam Du một ngày nào đó chúng tôi sẽ quay trở lại để thực hiện hết những điều đó. Tàu đưa chúng tôi về bến Ngự, chúng tôi ghé lại nhà má Năm chào tạm biệt và lên đường đón tàu tốc hành vào lại đất liền.
Mỗi chuyến đi là vô vàn những câu chuyện, là những kỉ niệm và trải nghiệm mới. Có thể không làm được những mục tiêu đã đề ra, không khám phá hết những thứ cần khám phá, nhưng cứ sau mỗi chuyến đi ta rút ra được nhiều kinh nghiệm cho bản thân hơn, ta chững hơn và mạnh mẽ hơn. Cảm ơn một ngày trời trở mình mưa để chúng tôi có thể ướt sũng mình lênh đênh trên tàu trong thời khắc đó.
Cảm ơn một người anh đã lên những plan thật lạ nhưng cũng thật đặc biệt (có lẽ là có duyên với những trục trặc bất ngờ nhưng những trải nghiệm mà mọi người có được có thể còn tuyệt hơn cả một plan được thuận buồm xuôi gió). Cảm ơn chân tình của những người dân nơi xóm chài ấy để chúng tôi cảm nhận được tình người nồng ấm.Cảm ơn những anh chị đồng hành, người mang đến những tiếng cười, sẻ chia những kinh nghiệm trên từng con đường chúng ta đi. Lại hẹn Nam Du 1 ngày không xa nữa nhé!
Godgift (NAM DU NGÀY MƯA ẤY!)
Last edited: