Cuộc sống đôi khi có quá nhiều lúc chúng ta mỏi mệt,muốn từ bỏ 1 điều gì đó hoặc muốn đi đâu đó thật xa.Tôi cũng không nằm ngoài ngoại lệ đó, chuyến đi này của tôi tôi quyết định đi bằng xe máy và chỉ muốn đi 1 mình.Bởi lúc có 1 mình chính là lúc chúng ta cảm nhận rõ nhất chúng ta là ai.Ngày tôi quyết định đi chẳng ai ủng hộ cuộc hành trình này cả,cảm thấy buồn nhưng cái ăn sâu vào máu thì...đôi khi khó cưỡng lại.
chuẩn bị xong bữa cơm cho gia đình, balo và mọi thứ đã sẵn sàng cả tuần trước và tôi quyết định đi luôn trong ngày. cột balo,quấn khăn,đeo bao tay và thế là lên đường,cảm xúc hồi hộp xen lẫn phấn khích cảm giác ấy luôn xuyên suốt cuộc hành trình của tôi sau này. chọn con đường xuyên rừng mã đà để đến mốc đầu tiên đó là thị trấn Đồng Xoài. con đường đất đỏ xuyên suốt hàng chục km
một cảm giác là lạ khi chạy trên con đường này.Bất chợt tôi lại nghĩ về mọi người ở nhà,bạn bè,anh em.... chẳng thể nào cắt được những dòng suy nghĩ như vậy. Đường vắng và khó đi khúc đầu nhưng được cái không rẽ ngang dọc nên cứ thế đi cho đến cái barrier của kiểm lâm trả 10k tiền qua cây cầu gỗ và thế là lại thẳng tiến. Đường lúc làm đẹp lúc ngổn ngang chẳng biết đường nào mà lần.
cảnh rừng yên tĩnh mà tôi lại thích yên tĩnh
đến thị trấn đồng xoài thì cái lượng bụi đất đỏ của con đường rừng kia nó cũng bám theo,mà lại bám rất nhiều nên nhìn giống đệ tử cái bang,mà chả sao,tôi lại thích vậy,rách và bụi như vậy dễ đi xa hơn. đồng xoài rẽ phải và tiến thôi,đường xá khúc này khá đẹp nhưng cứ đúng tốc độ mà chạy.
cảnh núi non trùng điệp thật đẹp,mấy khi được thấy những cảnh tượng này,cảm giác thật thoải mái dễ chịu trong tôi.nhiều lúc đi đường mà cứ lo nhìn núi nhìn dốc cứ như con nít
đi được 1 đoạn khá dài tôi dừng lại làm ngụm nước và 1 hộp sữa cô gái hà lan cho lấy sức,trưa trốn đi nên cũng chẳng ăn uống gì,và đường thì còn xa vì trong ngày phải lên tới ban mê thuột.
tiếp tục chuyến độc hành của mình, và đây là cái tai nạn đầu tiên trên đường mà tôi gặp,tuyến quốc lộ 14 này lần nào đi về cũng có tai nạn,chỉ là tai nạn thảm khốc hay tai nạn thường mà thôi
lại những khúc đường quanh co trong nắng,tôi cũng chẳng buồn dừng lại chụp ảnh nhiều vì đường còn xa nên tranh thủ thôi
đến được đức cơ thì gặp cơn mua bất chợt đến,cơn mưa đầu mùa làm tôi nhớ lại cũng cơn mưa đầu mùa năm ngoái có 1 thằng hâm đội mưa đi chụp ảnh và ướt sạch
dừng lại trú mưa,gọi mấy cuộc điện thoại cho mẹ tôi và người ấy bởi giờ đã đi rồi thì mọi chuyện cũng rồi gọi cho mọi người yên tâm,cũng bớt suy nghĩ trong lòng khi đi đường xa và còn chặng dài phía trước,tôi thích mưa nhưng tôi cũng ghét mưa khi đem quá nhiều suy nghĩ tới trong tôi,trước khi đi tôi muốn tạm thời gác bỏ mọi vấn đề ở nhà nhưng khi đi rồi tôi mới biết gánh nặng chỉ có thể giải quyết,không thể vứt bỏ và chạy trốn...
chuẩn bị xong bữa cơm cho gia đình, balo và mọi thứ đã sẵn sàng cả tuần trước và tôi quyết định đi luôn trong ngày. cột balo,quấn khăn,đeo bao tay và thế là lên đường,cảm xúc hồi hộp xen lẫn phấn khích cảm giác ấy luôn xuyên suốt cuộc hành trình của tôi sau này. chọn con đường xuyên rừng mã đà để đến mốc đầu tiên đó là thị trấn Đồng Xoài. con đường đất đỏ xuyên suốt hàng chục km
một cảm giác là lạ khi chạy trên con đường này.Bất chợt tôi lại nghĩ về mọi người ở nhà,bạn bè,anh em.... chẳng thể nào cắt được những dòng suy nghĩ như vậy. Đường vắng và khó đi khúc đầu nhưng được cái không rẽ ngang dọc nên cứ thế đi cho đến cái barrier của kiểm lâm trả 10k tiền qua cây cầu gỗ và thế là lại thẳng tiến. Đường lúc làm đẹp lúc ngổn ngang chẳng biết đường nào mà lần.
cảnh rừng yên tĩnh mà tôi lại thích yên tĩnh
đến thị trấn đồng xoài thì cái lượng bụi đất đỏ của con đường rừng kia nó cũng bám theo,mà lại bám rất nhiều nên nhìn giống đệ tử cái bang,mà chả sao,tôi lại thích vậy,rách và bụi như vậy dễ đi xa hơn. đồng xoài rẽ phải và tiến thôi,đường xá khúc này khá đẹp nhưng cứ đúng tốc độ mà chạy.
cảnh núi non trùng điệp thật đẹp,mấy khi được thấy những cảnh tượng này,cảm giác thật thoải mái dễ chịu trong tôi.nhiều lúc đi đường mà cứ lo nhìn núi nhìn dốc cứ như con nít
đi được 1 đoạn khá dài tôi dừng lại làm ngụm nước và 1 hộp sữa cô gái hà lan cho lấy sức,trưa trốn đi nên cũng chẳng ăn uống gì,và đường thì còn xa vì trong ngày phải lên tới ban mê thuột.
tiếp tục chuyến độc hành của mình, và đây là cái tai nạn đầu tiên trên đường mà tôi gặp,tuyến quốc lộ 14 này lần nào đi về cũng có tai nạn,chỉ là tai nạn thảm khốc hay tai nạn thường mà thôi
lại những khúc đường quanh co trong nắng,tôi cũng chẳng buồn dừng lại chụp ảnh nhiều vì đường còn xa nên tranh thủ thôi
đến được đức cơ thì gặp cơn mua bất chợt đến,cơn mưa đầu mùa làm tôi nhớ lại cũng cơn mưa đầu mùa năm ngoái có 1 thằng hâm đội mưa đi chụp ảnh và ướt sạch
dừng lại trú mưa,gọi mấy cuộc điện thoại cho mẹ tôi và người ấy bởi giờ đã đi rồi thì mọi chuyện cũng rồi gọi cho mọi người yên tâm,cũng bớt suy nghĩ trong lòng khi đi đường xa và còn chặng dài phía trước,tôi thích mưa nhưng tôi cũng ghét mưa khi đem quá nhiều suy nghĩ tới trong tôi,trước khi đi tôi muốn tạm thời gác bỏ mọi vấn đề ở nhà nhưng khi đi rồi tôi mới biết gánh nặng chỉ có thể giải quyết,không thể vứt bỏ và chạy trốn...