What's new

[Chia sẻ] Cambodia Odyssey - Campuchia phiêu lưu ký

Trở lại Campuchia sau hai năm, tôi háo hức lần đầu vì mình có cơ hội đi hết ba phần tư đất nước này thay vì chỉ ba ngày như chuyến đi trước. Tôi có mười đêm cùng các đồng nghiệp trong công ty đi khắp các địa điểm du lịch để khảo sát các sản phẩm cũng như khách sạn của đối tác mà chúng tôi vẫn làm việc. Cũng chẳng có gì đáng nói nếu không phải việc tôi có thể kết hợp chuyến công tác với việc tự dấn thân vào chuyến phiêu lưu của riêng mình.
Chuyến công tác cùng công ty kết thúc tại Phnom Penh trong vội vã. Tạm biệt những đồng nghiệp trong chuyến hành trình, tôi gọi tuk tuk để về hostel trong khi mọi người sẽ ra sân bay về Việt Nam. Tôi đứng đó một mình nhìn chiếc xe bus màu vàng chầm chậm lăn bánh. Như một cảnh huyền thoại trong những bộ phim, tôi phát hiện ra chiếc xe chở mọi người rời đi trong khi hai vali đồ vẫn còn ở lại, bellman đã chuyển đồ xuống chậm và mọi người cũng không check lại cho kỹ. Tôi mặc kệ balo to của mình tại đó, chạy theo chiếc xe bus vẫn còn trong tầm mắt. Tôi chạy nhanh trên đường phố Phnom Penh cháy nắng, rốt cục cũng bắt kịp chiếc xe đang cố tăng ga. Cứ vừa chạy theo vừa đập tay vào cửa ra hiệu. Mở cửa ra, mọi người nhìn tôi ngỡ ngàng, tôi nói trong hơi thở ngắt quãng: “ Vẫn còn... vali của chị Ngọc và... Trâm”. Mọi người hiểu ra cả, quay xe lại và lại chia tay lần hai.

***
Tôi tự book 1 giường trong phòng dorm của 1 hostel gần Central Market. Gã lái xe tuk tuk thì không rõ đường trong khi điện thoại tôi đã sạch pin và không thể vào google map được. Hỏi lần hồi cuối cùng chúng tôi cũng tới được chỗ mà tôi định ở qua đêm. Tôi có đồng 10 đô được trả lại bởi nhân viên quán bar ở Siem Reap mà rách quá không tiêu nổi. Khi trả tiền xe, tôi bèn nói với gã tuk tuk: Em đưa anh đồng này, a chỉ cần trả lại em 2$ (giá tuk tuk là $2), còn đâu anh giữ hết. Anh là người Campuchia nên anh có thể tiêu được, em là người nước ngoài, em không dùng được.

Gã cầm tờ tiền, xem xét được mất mà ca này chỉ có được chứ sao mất, nói chạy đi đổi tiền rồi quay lại trả tôi số thừa sau. Số là trong túi gã cũng chỉ có đồng 10$, không đủ để trả lại.
Lúc đầu tôi cũng hoài nghi gã vì lái xe tuk tuk ở Phnom Penh không được tin tưởng cho lắm. Gã cầm tiền có thể phắn luôn chứ. Nhưng gã khẳng định chắc nịch bằng thứ tiếng Anh bồi là sẽ trở lại và nói rằng hãy tin gã: “tôi là nhân viên của khách sạn mà”. Ờ thì tin người một chút trong hoàn cảnh này cũng chẳng hại gì, dẫu sao thì tờ 10$ đó chả biết bao giờ tôi mới tiêu nổi. Tôi vào check in phòng, hỏi thông tin vé xe bus đi Koh Kong các kiểu mà chưa thấy gã tuk tuk quay lại, tôi nghĩ ok xong rồi, đi rồi, đi luôn. Nhưng khoảng 20 phút sau thì gã chạy lại, nở nụ cười cầu tài: “xin lỗi, tiền rách quá, tôi phải đi đổi mãi, nhưng tôi chỉ đưa anh 1$ được thôi, vì tiền rách quá người ta không đổi được nhiều hơn”. Ok, một đô thì một đô, tôi cảm ơn gã rồi phắn lên phòng theo chỉ dẫn của em nhân viên béo như con hà mã.

Hostel nóng như cái lò luyện thi. Hà mã chỉ tôi lên cái giường tầng 2. Mọi giường khác đều có quạt, riêng của tôi thì không. Vì ở trên cao, tối đó Phnom Penh mưa to và gió thổi vào tận trong phòng, nhưng tuyệt nhiên không đến chỗ tôi. Tôi thức dậy 4 lần trong đêm vì nóng. Vì chỉ có một đêm còn lại duy nhất ở Phnom Penh trước khi bắt xe buýt đi Chi Phat, tối hôm đó tôi có hẹn đi chơi và ăn tối với Koko – cậu bé đã giúp đỡ tôi hai năm trước khi lần đầu đến thành phố này.

Ngày đó, tôi đến Phnom Pênh trên chuyến xe bus từ Siem Reap. Ngay từ những phút giây đầu tiên, tôi đã cảm nhận được sự ồn ào và lộn xộn nơi thủ đô Nam Vang. Mấy gã tuk tuk chạy lại luôn miệng kêu túc túc như gà, tôi bực mình nói không rồi cứ lầm lũi đi tìm hostel của mình cách đó không xa. Nhưng tôi đã lầm đường và bị lạc mãi. Cứ bám theo cái maps.me để tìm mà không ra, người dân thì không nói tiếng Anh, cuối cùng tôi vớ được cậu nhóc.

Nói là cậu bé nhưng cũng chỉ kém tôi vài tuổi, đang là sinh viên. Cậu khoe với tôi là đang học tiếng Anh để lấy học bổng đi Úc. Cậu có mẹ là người Campuchia và bố là người Thái Lan. Sinh ra ở Phnom Penh mà có vẻ cậu cũng không biết hostel của tôi ở chỗ nào. Cậu cứ hỏi lần hồi mấy người xe ôm và dân địa phương, chở tôi đi lạc mấy lần trên con xe còm cuối cùng cũng tới nơi. Tôi muốn mời cậu ta cafe nhưng cậu ta phải về luôn. Tôi xin facebook và giữ liên lạc cho tới giờ.
Koko đón tôi từ chiều tối lượn vòng véo khắp thành phố, qua khu bất động sản hot nhất Phnom Penh bây giờ - Diamond Island. Phnom Penh phát triển hơn nhiều với nhiều nhà cao tầng hơn. Nhưng cũng vì thế mà nó cũng bụi bặm và tắc đường hơn. Theo như Koko nói thì chủ của nhiều khu bất động sản là người Việt và Trung Quốc. Đang đi lượn thì Koko có điện thoại từ bạn cậu ta, hẹn nhau cùng đi ăn ở một quán ăn đường phố. Tên nó là Tra. Tra đi cùng người yêu trên một con xe scooter nhỏ như xe máy điện. Đúng chất trẻ trâu, Tra lượn lờ, đánh võng thôi rồi, và tất nhiên, hai đứa đó chẳng đứa nào thèm đội mũ bảo hiểm. Trước khi gặp thằng Tra thì Koko có rào trước với tôi rằng cả hai thằng nó đều không uống được bia, thế nên sẽ uống vừa đủ thôi nhé. Chắc nó tưởng tôi là một người Việt Nam điển hình, tức là bia rượu thành thần. Nhưng tôi không.

Đồ ăn địa phương, hai thằng kia gọi gì tôi cũng gật đầu như bổ củi, miễn có bia Angkor uống và cơm ăn là được rồi. Bọn nó gọi nào là vây cá, nào là ốc, là sò rồi hút chùn chụt. Cả thêm món trứng sống nướng nữa, nghĩ lại mà lạnh người. Cũng là đồ ăn đường phố mà sao thằng cha đầu bếp Nara đưa tụi tôi đi ăn trong tour của hắn toàn đồ ăn ngon không. Đằng này...

Tôi xác định luôn sẽ làm bạn với toilet sau vụ này, nhưng thôi, đau bụng đã có berberin. Sau khi ăn, chúng tôi có đi đến chỗ gọi là Jet Container nơi dành cho giới trẻ với rất nhiều bar mở và quán ăn. Nhạc nhẽo ầm ĩ và ồn ào, Tra và người yêu tạm biệt chúng tôi và rút êm. Tôi và Koko lượn thêm 1 vòng rồi cũng té luôn, thằng bé nói phải về nhà, lúc đó là 8:30 tối. Nó quá ngoan so với độ tuổi.

Chúng tôi dừng lại một cửa hàng tiện lợi đối diện hostel, Koko mua cho tôi 1 cái sim của Motel để tôi có thể sử dụng 3G không giới hạn trong một tuần. Trước khi chia tay, có người khuyên tôi nên mua sim này để có gì tiện liên lạc bạn bè, người thân. Tôi cho là phải.

Chiphat.jpg
 
Văn hay tả thực, đọc rất thú vị!
Cam bây giờ nhất là thành phố Nam Vang Phnom Penh khá phát triển, và khoảng cách giàu nghèo cũng rất rất lớn luôn!

Góp ý xíu là chủ thớt nên dùng ít từ ẩn dụ để chỉ người khác xíu, như hà mã,... body shaming đấy
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,672
Bài viết
1,171,053
Members
192,336
Latest member
hakhaclinh
Back
Top