What's new

Câu Chuyện Thượng Hải

Năm 2004 tôi từ Sài gòn về Hà Nội. Khi đó Simon đang làm việc cho tổ chức Phi Chính phủ CARE tại Yangon - Myanmar, còn tôi làm việc cho Chính phủ Thái Lan với tư cách là Chuyên gia Phân tích Kinh tế Việt Nam trong 1 dự án Hợp tác Phát triển Kinh tế giữa 2 quốc gia Thái Lan - Việt Nam (Bộ Kế hoạch & Đầu tư VN).


Từ Hà Nội, tôi lập một kế hoạch chu du trường kỳ cho riêng mình, kết hợp nhiều mục đích khác nhau: đi du lịch, đi làm việc và đi thăm người yêu, tổng cộng đi qua 6 nước: Việt Nam, Trung Quốc, Macau, Hongkong, Thái Lan, Myanmar. Tuyến đường của tôi xuất phát từ Hà Nội đi Bắc Kinh – Thượng Hải – Quảng Châu – Chu Hải – Macau – Hongkong – Bangkok – ChiangMai (Thái Lan) – Mandalay (Myanmar) – Yangon (Myanmar) – Bangkok – Hà Nội.


Khi khởi hành tôi không phải một mình mà cùng đại gia đình đi Bắc Kinh thăm em họ tôi là Phương Thảo - du học sinh ở TQ. Sau đó mọi người từ BK về HN còn tôi một mình thân gái dặm trường đi chu du. Sẽ có 1 chương (trước chương này) kể về chuyến tàu HN - BK và câu chuyện ở Bắc Kinh, còn chương này chỉ kể về câu chuyện xảy ra ở Thượng Hải khi tôi một mình tiếp xúc với Văn Hóa và con người Trung Quốc...

....................


Xuống Ga xe lửa Thượng Hải tôi đã cảm nhận được ngay không khí khác nhau giữa Bắc Kinh và Thượng Hải. Tôi hầu như có thể ngửi được cái mùi Tư Bản ở đây mà Bắc Kinh có lẽ không có. Khi ở trên tàu tôi đã đọc kỹ về Thượng Hải qua cuốn guidebook Lonely Planet (sách dày cộp nhưng tôi luôn giắt trong người) và phải nói là tôi đã mê Thượng Hải trước khi đến với thành phố này. Tôi bắt taxi về Nhà Khách Thanh Niên Hội, nơi tiền thuê phòng được coi là rẻ nhất vì ở chung, 4 giường 1 phòng (phòng nam riêng, phòng nữ riêng) mà đã vào khoảng 300,000 đồng/giường/đêm.


Bác lái xe taxi đứng tuổi nhưng rất nhanh nhẹn và niềm nở xách vali cho tôi lên xe. Bác không để vali trong cốp xe mà đặt ngay cạnh tôi ở băng ghế sau, có lẽ bác cũng đang vội vì xe không được đỗ lâu. Trên đường, vừa lái xe bác vừa vui vẻ hỏi han tôi dân ở đâu (vì TQ rộng lớn, ai cũng có thể là người TQ mà ko nói cùng 1 ngôn ngữ) Tôi nói tôi là người Việt Nam đi du lịch; ban đầu bác nghe không rõ, tưởng tôi là người Vân Nam vì 2 từ này phát âm tiếng Tàu gần giống nhau, bác cứ thao thao bất tuyệt có bà con họ hàng gì đó ở Vân Nam, nhưng khi tôi nhắc lại là người Việt Nam thì bác đã hơi tỏ thái độ thất vọng và đâm ít nói hẳn. Tôi thấy thế.. cũng được vì tôi đang muốn yên tĩnh.. tranh thủ ngắm phố xá 1 chút...


Về tới Nhà khách Thanh Niên Hội, bác lái xe chạy ra sau mở cửa lấy hành lý của tôi ra trong khi tôi rút ví lấy tiền. Chiếc vali vừa được lôi ra khỏi ghế thì trên băng ghế bọc vải trắng phau thấy in hằn vết bùn đất bẩn từ chiếc vali để lại.. tôi nhìn cũng thấy ái ngại, nên tôi quyết định bo thêm tiền xe cho bác. Đưa tiền cho bác mà mặt bác tỏ rõ sự khinh bỉ không giấu diếm, còn nhổ nước bọt ngay trước mặt tôi và lẩm bẩm mấy câu chửi gì đó tôi không nghe rõ. Nhưng thôi.. tôi bỏ qua vì ở đây tôi là khách.. mà thân gái 1 mình tôi không muốn đụng chạm gì với người bản xứ...


Sau khi check in vào phòng tôi nhận thấy có duy nhất mình tôi là khách ở phòng nữ này và tôi có thể tùy chọn 1 trong 4 chiếc giường. Tôi chọn ngay giường đầu tiên, gần cửa (đề phòng hỏa hoạn - dễ bề tẩu thoát) và tôi để ý thấy mấy cái balô dựng gọn gàng 1 góc chắc là của mấy đứa check out. Nhà nghỉ có 11 tầng lầu, được xây theo kiến trúc cổ (năm 1929) nhưng nội thất rất hiện đại và lịch sự. Với tiền thuê phòng ấy tôi phải chung phòng và chung cả toilet, nhà tắm nữa, mà khu vệ sinh thì ở phía cuối hành lang chứ không nằm ngay cạnh phòng ngủ. Tuy tiền thuê phòng đắt hơn ở Bắc Kinh nhưng vẫn còn là rẻ so với các nhà khách ở Thượng Hải mà vị trí lại rất trung tâm, ngay gần Quảng trường Nhân dân, nơi người dân Thượng Hải cũng hay ra đây tụ tập.


Bỏ đồ vô phòng cái là tôi ra Quảng trường chơi ngay, tính tôi là vậy, cứ chỗ nào tụ tập đông vui là xấn tới . Khi đó tầm về chiều, mặt trời đã ngả dần về phía Tây, người người xe cộ hối hả ngược xuôi, tôi đi giữa phố xá Thượng Hải mà thấy yêu mến thành phố này lạ. Không có một thành phố nào có phong cách giống như Thượng Hải, vừa hiện đại, vừa cổ kính. Tôi không biết gì về kiến trúc nhưng có thể thấy thành phố này được qui hoạch rất khéo léo, hiện đại nhưng không để mất đi cái hồn Trung Hoa tự mấy ngàn đời.

Thượng Hải có con sông Hoàng Phố nổi tiếng mà ta vẫn biết qua phim ảnh, đặc biệt là phim Câu Chuyện Thượng Hải chiếu trên VTV (mặc dù tôi mới chỉ biết qua, nhưng tôi thích tên phim và bối cảnh lịch sử nên tôi dùng tên phim để đặt tựa đề cho chương này). Nhà khách Thanh Niên Hội tôi ở thuộc khu bờ Tây sông Hoàng Phố là khu phố cổ, còn bờ Đông là khu đô thị mới với tốc độ xây dựng chóng mặt với 1 rừng cao ốc và các tòa nhà chọc trời. Khi đi thuyền trên sông Hoàng Phố mà nhìn dọc bờ sông cảm giác như được xem 1 cuộc trưng bày triển lãm khổng lồ về các công trình kiến trúc hiện đại vậy.


Nhân đây tôi muốn giới thiệu qua về Thượng Hải - thành phố tôi yêu. Thượng Hải là thành phố hiện đại và lớn nhất Trung Quốc với dân số là 17 triệu dân (= dân số Hà Nội x 2 + dân số Sài Gòn). Thượng Hải được coi là Thủ đô Kinh tế của TQ, có hải cảng sầm uất nhất Thế giới. Thế kỷ 20 Thượng Hải là trung tâm Văn hóa phổ thông, các mưu đồ chính trị và là nơi tụ họp của giới trí thức trong thời kỳ Trung Hoa Dân Quốc (hay còn gọi là Trung Hoa Đài Bắc nay quản lý Đài Loan, thành lập năm 1912). Thượng Hải từng một thời là trung tâm tài chính lớn thứ 3 trên thế giới, sau NewYork và London. Thế kỷ 21, vẫn còn nhiều thách thức cho thành phố này như nạn di dân ồ ạt và sự phân hóa giàu nghèo. Tuy nhiên, bất chấp những thách thức đó, các khu nhà chọc trời và cuộc sống đô thị sôi động của Thượng Hải vẫn là biểu tượng của sự thần kỳ Kinh tế Trung Quốc.


Tuy chỉ có một vài địa điểm văn hóa ít ỏi so với Bắc Kinh nhưng Thượng Hải vẫn còn những công trình kiến trúc rất cổ kính và tiêu biểu thời Tam Quốc do những địa điểm này nằm trong trung tâm văn hóa lịch sử của Đông Ngô (222-280). Thượng Hải giữ được nhiều di tích, nhà vườn đặc sắc thời Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh. Các danh thắng nổi tiếng có chùa cổ Tịnh An được xây dựng từ thời Tam Quốc, chùa cổ Long Hoa, chùa Ngọc Phật, Dự Viên, Khổng Miếu Gia Định, hồ Túy Bạch. Thượng Hải còn là thành phố có truyền thống cách mạng với nhiều di tích cách mạng như di tích Hội nghị Đảng Cộng sản Trung Quốc lần thứ 1, nơi ở của Tôn Trung Sơn, Mao Trạch Đông, Chu Ân Lai, Lỗ Tấn…


Có vài ngày ít ỏi ở Thượng Hải nên tôi đã tranh thủ đi thăm các điểm Văn hóa, du lịch. Dưới đây tôi giới thiệu về những điểm tôi đã tới thăm và cả những điểm chưa ghé chân được do thời gian có hạn (nhưng chắc chắn tôi sẽ quay lại Thượng Hải).

Copyright © Tam Phan

Tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông

thpTH.jpg


Nhà hát Lớn Thượng Hải thiết kế bởi 1 kiến trúc sư người Pháp, có sức chứa 2000 người (ghế ngồi)

shtheater-1.jpg


Nhà triển lãm quy hoạch đô thị Thượng Hải

saloon-1.jpg


Viện bảo tàng Thượng Hải

museum-1.jpg


Đường Nam Kinh (Nam Kinh Lộ) nổi tiếng sầm uất dài 5km

njroad-1.jpg


Rạp thính phòng (Concert Hall) Thượng Hải xây năm 1930

concerthall-1.jpg


Ngoại Than - Bờ Tây sông Hoàng Phố

bund-1.jpg


Nguồn ảnh: Internet (vì chất lượng ảnh tự chụp rất kém)
Nguồn bài: Hồi Ký Tâm Phan - Chương 7
 
Last edited:
Mình mà bị ném đá như bạn birdy thì mình mong manh nát bét từ lâu rồi :))

Cũng có hơi lo lắng (và cũng định an ủi bạn rằng các bác ném đá hoàn toàn có tính xây dựng) hôm qua mình đã có 1 buổi phỏng vấn nhỏ bạn birdy, và mình khá khâm phục khi thấy bạn không có biểu hiện gì chán nản hay thất vọng, trái lại bạn vẫn vui tươi và đầy tự tin (c)

Bạn nhận ra những sọt đá thực ra là 1 cách các mems làm quen và kết thân với nhau (ý này hay, mình thích (beer)).

Thú vị hơn nữa khi bạn đã hiểu ra rằng những sọt đá chính là thể hiện sự quan tâm hâm mộ của người đọc. Mod Già đã bắt đầu thích "Van em em hãy ... ", ngọn hải đăng Langthang có vài lời rất chân thành và cũng háo hức chờ đón bài tiếp theo. Đặc biệt mod vntuyen (hình như là zai chứ không phải chị Tuyến bạn birdy ạ ;)) tuy cũng có góp ý này nọ nhưng thực ra là khen và giới thiệu với mọi người, nhờ thế những người bận bịu như bạn SonTT mới biết mà vào đọc (cám ơn lời khen của bạn TT).

Giữa một rừng gái già mong manh dễ chết, mình xin vote cho tinh thần lạc quan, tính quả cảm, và sự tự tin của bạn birdy. Mong bạn tiếp tục giữ vững niềm tin (beer) và đi tiếp hành trình.

Mình dự đoán topic này chắc chắn sẽ hot hòn họt như topic của thichdulich thuở nào (NT)

@ dù chưa đọc kỹ nhưng câu chiện đến giờ hình như có phần hấp dẫn hơn phần mở đầu (c)
Đi chơi vui vẻ nhé!
 
Last edited:
Gia Đình Quảng Châu

Tình hình là những hôm em ở Venice chẳng có đêm nào mưa gió để em ngồi buồn post tiếp :D Thêm nữa là tiền internet ở Venice đắt vãi (8eur/h) nên em đành nhịn, giờ em xin post tiếp. Vụ phượt Ý thì có lẽ em sẽ làm 1 thread riêng ở box khác (c)

-------
Về đến nhà, mẹ nuôi tôi chạy ra đón; bà có khuôn mặt tròn rất phúc hậu mặc dầu sự lam lũ trên từng nếp nhăn nơi khóe mắt không thể che dấu được. Bà ôm hôn tôi như thể tôi là đứa con gái xa nhà đã lâu giờ mới về vậy. Tôi cảm thấy quí mến bà mặc dù trong lòng vẫn thấy chút xa cách do mọi việc xảy ra quá đường đột. Tôi biết bà cũng cảm thấy vậy; không dưng 1 ngày ông chồng mang về 1 đứa con gái, kêu bà gọi bằng con trong khi giữa 2 chúng tôi chưa hề nảy sinh tình cảm gì để gọi là mẫu tử cả.

Nhà ông bà nhỏ thật, nó nằm ở tầng trệt của 1 khu nhà tập thể, nhỏ lắm, chỉ khoảng 30 mét vuông thôi, đồ đạc cũng sơ sài; cái vali của tôi bỗng dưng thấy to vật, lù lù 1 đống ở giữa nhà, choán hết cả lối đi. Apa lôi nó vào trong 1 căn phòng nhỏ có 1 chiếc giường đơn và đặt nằm lên chiếc giường đó. Ông giải thích đó là phòng của thằng con trai ông mỗi khi nó về thăm nhà.

Bước ra đã thấy mẹ nuôi đưa tôi 1 chiếc khăn mặt mới tinh, kêu đi rửa mặt cho tỉnh táo. Tôi cảm động lắm. Chờ tôi rửa mặt xong cái là apa kéo cả nhà qua 1 tiệm ăn lớn ở gần nhà. Ông chọn 1 chiếc bàn tròn rất lớn, chúng tôi ngồi xuống 1 lúc đã thấy một số bà con cô bác tới rồi. Ai cũng hoan hỷ cười nói, ôm hôn / bắt tay / vỗ vai tôi. Tôi hoa hết cả mắt mà nghe thì thấy điếc luôn vì họ đều nói tiếng Quảng Đông.. toàn "xoong thủng chảo thủng" gì đấy. Họ hàng đến mỗi lúc một đông, cả 1 đại gia đình khổng lồ mà apa giới thiệu là cô dì chú bác, cậu mợ chú thím, anh em họ nội ngoại 2 bên... ở các nơi kéo về. Trời!!! Tôi không thể nhớ hết mặt.. và tên thì.. chịu. Chỉ nhớ gia đình chú thím với 2 người con thì ở Chu Hải sang. 1 ông bác ở Hongkong, 1 bà cô già ở Macau... tất cả còn lại là ở Quảng Châu.

Apa là một người rất xởi lởi hiếu khách, giọng ông cứ sang sảng hò hét mọi người vào bàn ngồi (ấy là tôi đoán thế chứ tôi ko biết tiếng Quảng Đông). Tôi ngồi giữa apa và Vương Tiến để có gì 2 người còn phiên dịch cho cái thứ tiếng Tàu vốn đã "lổn nhổn" của tôi.

Cảm xúc lúc ấy của tôi thật là lạ, tôi ngồi giữa những người được gọi là "gia đình" nhưng tôi chẳng có tí kỷ niệm gì gắn bó tình cảm với họ, nhưng không khí lại rất ấm cúng, đúng kiểu gia đình: trẻ con cười đùa chạy loạn lên, người lớn thì nói chuyện ồn ào, cười ha hả người thì gọi đồ ăn, người thì hò hét bọn trẻ.. tôi thực sự bị overwhelmed (từ này ko biết tiếng Việt là gì?) cảm giác như 1 người bị mất trí nhớ ngồi tụ họp cùng gia đình vừa háo hức vừa xa lạ...

Có 1 bà cô bên nội (tôi nhớ mang máng thế) đặc biệt quan tâm chăm sóc tôi, cô kéo tôi đi tới quầy bar Dim Sum giới thiệu từng món ăn đặc sản của Quảng Châu, rồi cô hỏi tôi thích món nào thì chỉ. Quầy bar là cả 1 lò hấp khổng lồ chứa cả trăm lồng hấp bằng tre nhỏ xíu. Mỗi 1 lồng hấp chỉ có 2 miếng thức ăn thôi, ví dụ như 1 lồng hấp có 2 chân gà rút xương, hay 2 miếng hoành thánh... có nhiều món lắm, tôi không thể nhớ mà kể tên hết được. Nhưng thực sự tôi đã rất fascinated với những gì đang diễn ra xung quanh, như đang lạc vào 1 thế giới khác vậy.

Quay lại bàn, cả nhà dạy tôi cách thưởng thức trà của người Quảng Châu chính gốc. Có nhiều loại trà nhưng tôi thích loại trà hoa cúc có nguyên những bông hoa cúc nằm trong chén trà. Apa khích lệ tôi đi rót một tuần trà cho từng bậc tiền bối quanh bàn, coi như lễ chào hỏi của 1 người con nuôi vậy. Rồi apa dạy tôi cách đáp lễ khi được phục vụ trà của người Quảng Châu, đó là: gõ ngón tay xuống bàn 3 lần và nói "hm koy". Việc này có ý nghĩa như là bày tỏ lòng cảm ơn và tán dương người rót trà vậy. Tôi mê thích học văn hóa Quảng Châu lắm... tôi say sưa với từng lời dạy chỉ dẫn của apa và cô dì chú bác.

Vương Tiến thấy tôi say sưa như vậy nên anh cũng không làm ảnh hưởng đến không khí gia đình lúc đó (mặc dù tôi biết anh cảm thấy bị bỏ rơi khi chẳng ai thèm đếm xỉa gì đến anh). Anh bảo tôi đưa máy ảnh cho anh rồi anh tình nguyện làm chân phó nháy chụp hình lưu niệm cho cả gia đình.

Tôi không biết có phải Văn hóa Quảng Châu hay truyền thống gia đình này mà tiệc trà & dim sum kéo dài 3-4 tiếng đồng hồ vẫn chưa dứt, xem chừng còn thâu tới bữa tối luôn, lúc đó đầu óc tôi cũng thấm mệt vì "hoạt động hết tần suất” và việc ngồi quá lâu làm tôi thấy "nóng đít”, ngó qua Vương Tiến thấy anh cũng đang ngồi 1 mình chẳng ai thèm nói chuyện, tôi liền bảo: anh có muốn ra ngoài đi dạo 1 chút không? anh vui vẻ đồng ý ngay.

Tôi liền nói với apa và cô bác: con đi ra ngoài thăm thú thành phố 1 chút, mai con đi Chu Hải rồi.. sợ không còn dịp nào...

Mọi người nhao nhao lên: này cẩn thận không lạc đấy... coi chừng chúng nó lừa nhé con... thằng kia (chỉ Vương Tiến) đi cùng em nó, chăm sóc chu đáo nhé... đi rồi về đây ăn tối... cả nhà vẫn ngồi đây thôi...

Ra khỏi cửa tôi hít một hơi cái không khí ngoài trời mà thấy sảng khoái, lúc đó khoảng 4-5h chiều nhưng nắng vẫn còn gay gắt lắm. Chúng tôi chẳng biết đi đâu, xung quanh khu tập thể xấu hoắc, đường xá thì khói bụi, tôi giở quyển guide book ra thấy có 1 công viên cách đó khoảng hơn 1km nên chúng tôi đi bộ về hướng đó. Công viên có tên là Lý Vạn Hồ, có lẽ vì nó có nhiều hồ nước bên trong chăng?!! lúc này tôi đang cần không khí yên tĩnh, trong lành nên có thể nó sẽ là 1 địa điểm lý tưởng..

Quả đúng như vậy, công viên này rất rộng (như Công viên Lenin ở Hà Nội), trong lành và thoáng đãng, hầu như rất ít bóng người... Tự dưng 2 đứa chúng tôi đều im lặng.. như hòa vào cái không gian tĩnh lặng ấy.. sóng bước bên nhau, chẳng ai nói 1 lời.. Tôi rất thích cái khoảnh khắc đó, thấy lòng thanh thản, khoan khoái vô cùng...

Đi dạo một đoạn dài im lặng bên nhau như vậy, bỗng anh cất tiếng:

Em có biết anh đang nghĩ gì không?

Không - tôi khẽ nói

Anh đang nghĩ rằng: bây giờ anh có nên hỏi ý em liệu anh có thể nắm tay em được không?

Anh đang nghĩ rằng: nếu như em đồng ý....

Anh sẽ sợ rằng: liệu anh có thể buông tay em ra được không.. sau khi đã nắm tay em?...

Mai em đi rồi.. em sẽ chẳng nhớ anh là ai nữa. Anh chỉ là 1 trong ngàn vạn người em gặp trên đường đi. Còn anh... liệu anh có thể ôm ấp giấc mơ được nắm tay em đi suốt cuộc đời này không?!!...

Tôi sững người, đứng tim vì những lời anh nói. Tôi xúc động quá, chẳng nói nên lời... chỉ lặng lẽ đưa tay nắm lấy bàn tay anh... mát rượi (mặc dù lúc đó trời đang rất nóng)

Anh chắc cũng xúc động lắm.. im lặng 1 hồi... anh nói tiếp:

Em hãy cho anh biết chúng ta có thể gặp nhau ở 1 giao điểm nào không?

khi Em là một lữ khách - Anh là người bản xứ

Em là người trí thức - Anh chỉ là công nhân

Em làm việc trí óc - Anh lao động tay chân

Lương em 5000 - lương anh 1000

Cha mẹ em là bác sỹ - cha mẹ anh là nông dân

Suốt đời này anh chỉ có thể mơ thấy em mà không thể chạm vào em được...

Tôi thật lòng không biết nói gì.. có nói cũng bằng thừa vì anh đã nói hết những sự thật về một mối quan hệ không tưởng giữa chúng tôi. Tuy nhiên tôi rất hạnh phúc, không phải hạnh phúc trên sự đau khổ của anh mà tôi hạnh phúc vì biết mình đang trải qua những phút giây thật kỳ diệu trong đời. Cái khoảnh khắc đó thật là đẹp và cho đến giờ tôi vẫn luôn giữ ký ức đó như một trong những thứ đẹp nhất của cuộc đời mình...

Sau 1 hồi tôi quyết định phá vỡ sự im lặng & không khí trầm lắng bằng một câu nói hóm hỉnh:

Em tìm được giao điểm rồi...

Anh nhướng mày tỏ ý nghi ngờ câu nói của tôi...

Em sẽ quay lại tìm anh ở Hồ Bắc, vào một ngày mùa đông.. tuyết rơi đầy.. trắng xóa cả lối đi... vì dù sao thì em cũng chưa được nhìn thấy tuyết nên nó sẽ là 1 lý do chính đáng để em đến Hồ Bắc.

Tuyết thì đâu chỉ có ở quê anh, ngốc ạ. Tuyết có ở nhiều nơi lắm chứ..

Nhưng em chỉ thích tuyết ở Hồ Bắc thôi, có được không?

Hmm... thôi được.. anh cho phép em thích tuyết ở quê anh đấy - anh chọc lại tôi - khi nào em đến anh sẽ vùi em vào trong tuyết nhé, để em không biết đường về luôn...

Và chúng tôi cùng nhìn nhau cười haha...

Hạnh phúc sao mà giản dị thế...

Chúng tôi đi qua 1 khu sảnh lớn có mái che, ở đây có 1 câu lạc bộ những người cao tuổi đang chơi “mạt trượt” (mah-jong). Họ say sưa chơi, chẳng thèm để ý có tôi tò mò đứng cạnh xem và chụp ảnh. Cạnh khu sảnh đó là 1 hồ cá vàng.. cá ở đây rất to, như cá vàng ở lăng Bác ấy, tôi tham gia cùng bọn trẻ cho cá ăn những mẩu vụn bánh mì.. rất vui...

Rồi 2 đứa đi tiếp đến một cái hồ khác trong công viên, hồ này rất đẹp, thơ mộng và lãng mạn với những hàng liễu rủ quanh hồ. Chúng tôi thuê 1 chiếc xe đạp nước.. đi xung quanh hồ.. lúc đó nắng đã tắt, cảnh xế chiều bên hồ thật đẹp.. chúng tôi say sưa chụp ảnh với nhau, vui và lãng mạn lắm...

Trời xẩm tối chúng tôi mới mò về restaurant, cả đại gia đình vẫn ngồi đấy (khiếp!), chúng tôi nhập tiệc ăn tối luôn.. lúc này tinh thần tôi lại hứng khởi, thao thao kể chuyện đi công viên đạp nước và so sánh những điểm giống nhau giữa công viên ở Hà Nội và Quảng Châu.. trò chuyện rôm rả cùng cả nhà khiến tôi cảm thấy mình đã trở thành 1 thành viên gia đình tự lúc nào... và cái cảm giác đó thật vô cùng ấm áp...

còn tiếp

Nguồn: Hồi Ký Tâm Phan
 
Last edited:
Em đồ rằng TamPhan có quen với một nữ VIP giàu có nhất diễn đàn nhà ta. Bạn bè nên có những điểm chung, đi nhiều, viết hay.
 
Dạo này các nhà xuất bản cần + độc giả thích đọc hồi ký :) Birdy có thời gian chỉnh sửa morát :D câu cú lại rồi gởi bản thảo in sách đi.

Công đoạn PR thì dùng blog ý ;) Có khi nổi hơn hơn bi giờ gấp trăm lần :D
 
Dạo này các nhà xuất bản cần + độc giả thích đọc hồi ký :) Birdy có thời gian chỉnh sửa morát :D câu cú lại rồi gởi bản thảo in sách đi.

Công đoạn PR thì dùng blog ý ;) Có khi nổi hơn hơn bi giờ gấp trăm lần :D

hehe.. thôi em xin ạ, em chả phải bon chen với thiên hạ làm gì cho già người :D
 
Trong phượt thấy có nhiều VIP, Đại Quan, Tể Tướng, Đại Vương với đại gia quá.

Tớ chỉ mới biết Tể Tướng là SonTT, Đại Vương Quang Hợp à hoankiem, các đại quan là Chitto, Toet, Black, v...v, Đại gia là CVN. Thế còn nữ VIP là ai vậy?
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,671
Bài viết
1,170,999
Members
192,331
Latest member
Nganquybaba
Back
Top