What's new

Câu chuyện ý thức khi đi Hà Giang (tách từ topic Tam giác mạch)

Status
Not open for further replies.
Tôi tách các bài viết về sự kém ý thức, thậm chí là phá hoại của một bộ phân thành viên sang topic này, để topic Tình hình Tam Giác Mạch - Hà Giang 2012 không bị loãng.
Đây cũng là lời cảnh báo với các thành viên về ý thức khi đi du lịch.
Chitto.

_____________________________

Đoàn sb vừa về đầu tuần này, tam giác mạch đã nở nhiều và đẹp. Nhưng có quá nhiều hình ảnh không đẹp của các Phuoter và khách du lịch. Từng đoàn, từng đoàn ùa vào ruộng hoa tạo dáng... hoa tả tơi rạp dưới chân người, không chỉ đạp lên hoa khi di chuyển mà họ còn đè bẹp cả 1 khoảng để ngồi cho áo váy khỏi bị dính đất dơ. Chụp chán chê, họ kéo nhau đi với cả ôm hoa to đùng cột phía sau xe máy... Nhìn mà xót!!! Cứ như vầy sẽ còn được mấy mùa hoa???

P/s: sb có sai lệch chủ đề, các mod xóa dùm, đừng phiền he, thanks.
 
Last edited by a moderator:
Re: Tình hình Tam Giác Mạch - Hà Giang 2012

Các bạn post toàn ảnh đẹp rồi, giờ chịu khó ngắm ảnh xấu nhé
Tam giác mạch trên Hà Giang sau khi các bạn "phượt" vào chụp ảnh và hái thì nó như này:

711201216284231.jpg


7112012162645340.jpg



và Mã Pí Lèng nổi tiếng cách đây 2 năm (tháng 9.2010)

711201217114801.jpg


711201217031654.jpg


và giờ (27/10/2012), rác rưởi khắp nơi, mùi xú uế nồng nặc. Bạn nào có kế hoạch uống cafe ở Mã Pí Lèng trong plan thì gạch đi là vừa:

7112012162949493.jpg


7112012163045697.jpg


711201216225178.jpg
 
Re: Tình hình Tam Giác Mạch - Hà Giang 2012

Thật đau xót và buồn thay :(, nhìn đám hoa mà xót cả ruột , chả có gì khó hiểu khi năm nay lên HG mà gặp những ảnh mắt cảnh giác của chủ ruộng và cái nhìn thiếu thiện cảm của nhiều bạn dân tộc trên này cả
 
Re: Tình hình Tam Giác Mạch - Hà Giang 2012

Theo mình nghĩ anh em trên diễn đàn nếu đã đi phượt thì không ai mang tâm lý chạy theo thành tích hay adua gì cả. Nhưng các bạn có lẽ còn thiếu tinh thần của một nước văn minh cần có, đó là ý thức vệ sinh và bảo tồn những giá trị vật chất và văn hóa. Anh em đi phượt nên chú ý tới điều này, hãy biết suy nghĩ cho những thế hệ sau (đi phượt) của chúng ta.
 
Re: Tình hình Tam Giác Mạch - Hà Giang 2012

Chắc phải có 1 vụ dân bản cấm đường mất mấy năm như vụ đường xà beng Tây Yên Bái thì dân ta mới sáng mắt lên được nhỉ, cứ thế này thì lại một cung đường nữa lại mất đi, dù chỉ thoáng lướt qua thì cũng mong các bạn giữ lại một chút gì đó cho những người đi sau. Có một cái gì đó tiếc cho Hà Giang, mỗi lần đi là lại thấy mất đi một chút gì đó nguyên vẹn...
 
Re: Tình hình Tam Giác Mạch - Hà Giang 2012

Bỗng dưng em lại nhớ !!!

https://www.facebook.com/notes/giang-mèo/bỗng-dưng-em-lại-nhớ/10151106415147539

Độ này trời sắp sang đông, bão Sơn Tinh cũng vừa tạt qua, gió máy còn chưa yên thì em lên Fắc búc lại thấy nhiều “tồ píc”, “sờ ta tút”, “còm men”…luận anh hùng xung quanh chuyện “Phượt” là gì? Đi phượt dư lào là đúng, là chân chính, là đích thực…? Em cũng chẳng hiểu lắm “phượt” là gì nữa. Em chỉ không khoái lắm dăm chuyện trên mạng được tung lên mấy bữa rồi thôi. Bỗng dưng em lại nhớ…

Nào là chuyện có bác nọ khinh công thượng thừa, vọt lên đỉnh cột mốc Km số 0 cao ngất, đứng oai phong, lẫm liệt, quần áo hầm hố phong trần nom chẳng khác gì Bắc Kiều Phong trong truyện chưởng Kim Dung. Em mới chỉ nom ảnh mà còn thấy chóng hết cả mặt… Rồi có mấy anh gì ý, nội công thâm hậu, phi thân lên cổng chào tỉnh nọ chễm chệ, kiêu hùng lắm vì chưa ai làm được như thế, cứ như Tề Thiên ở Hoa Quả Sơn vậy… Em mới nghĩ đến thôi đã suýt chớ rồi vì em bị bệnh sợ độ cao… Bỗng dưng em lại nhớ…

Những người lính biên phòng ở Đồn 317 Apachai năm ấy… Anh Vũ Anh, anh Hưng, anh Hồng, anh Lệ, anh Thắng, anh Nghi…, họ cứ lầm lũi đi bộ từ tháng này qua năm khác, hết Leng Su Sìn, Tả Kho Khừ, Tá Miếu rồi đến mốc số 0… Đêm biên giới mù mịt, trong căn lều bạt vừa dựng tạm giữa rừng, dưới ánh nến leo lắt, họ bàn nhau cách vào rừng lấy gỗ làm nhà mái ấm biên cương cho đồng bào di cư. Đôi bàn chân ấy cũng đã đi qua hàng trăm, hàng nghìn km biên cương, leo lên bao điểm cao, đỉnh trời mà hình như họ chẳng chịu “ắp” tấm hình nào lên Fắc búc thì phải… Thật tiếc! Bỗng dưng em lại nhớ!

Nghe đâu có vài phượt gia chi chi, đi đến đâu là hạ bút lưu dấu trên bia, trên cột mốc, hào sảng và tự mãn vô cùng chẳng khác Bạch Mã Ôn thuở ấy “hạ cần” tưới nước ghi danh trong lòng bàn tay Phật Tổ... Bỗng dưng em lại nhớ câu chuyện của người lái đò “Tình xuồng” ở trạm biên phòng Kẻng Mỏ, Đồn 311 Ka Lăng, nơi thượng nguồn Đà Giang. Hơn 10 năm trước, xứ Mường Tè hoang sơn, cùng cốc, các anh dong thuyền, lội bộ bao dặm núi đèo, đi phân giới cắm mốc chỗ con sông Đà nhập quốc tịch Việt Nam. Giữa rừng sâu, núi thẳm ngày đó, họ đi đến đâu đều phải rút dao ra khắc tên mình lên cây rừng để biết đường khi quay trở về Tổ quốc… Thiếu sót thật khi chẳng có “píc” nào ghi lại những khoảng khắc như vậy để ngày nay ai đặt chân tới mốc 17.1 còn nhớ tới họ… Bỗng dưng em lại nhớ!

Thấy bảo có mấy cao thủ, anh hào cưỡi ngựa xích thố, vượt dặm trường quan sơn phi thẳng vào giữa đồng cải, giữa vườn tam giác mạch đang kỳ sung mãn khoe sắc hương… Vó ngựa đi qua là có những tấm hình long lanh rực rỡ sắc màu, ngập tràn các trang mạng cùng những lời tung hô tới trời xanh chăng? Hay vó ngựa đi qua là nặng trĩu nỗi buồn, chập chờn lo âu, day dứt đói nghèo của người nông dân tần tảo, nhọc nhằn trên dãy Pú Hồng Mèo, trên miền đá trời cằn cỗi, khắc khoải… Bỗng dưng em lại nhớ, đêm giao thừa năm ấy còn chưa trọn vẹn, mới nguyên đán tinh khiết, cả nghìn người lính quân khu 2 nhận lệnh hành quân xông thẳng vào “rừng lửa” vườn quốc gia Hoàng Liên Sơn để cứu từng mét rừng xanh ngắt. Cuộc chiến với giặc lửa dai dẳng ngót tháng trời, họ ăn than, ngửi khói, ngủ bụi, uống sương giữa độ cao hơn 2 ngàn thước cho đến khi ngọn lửa lụi tàn, đám tro dần nguội, sức người cũng rệu rã và rừng đã được cứu… Họ trở về khi những chiếc bánh chưng ra giêng cũng đã hết mà chẳng có người nào chịu ghi vài dòng “sờ ta tút” nào lên Fắc búc nhỉ… Bỗng dưng em lại nhớ…

Nghe đồn, có nhà phượt nọ vui mừng thông báo tổ chức đoàn tới nửa trăm người, rong ruổi ngàn cây số bất kể ngày đêm, mưa nắng, thời gian. Thật bất khuất lắm thay… Rồi lại sẵn sàng “tối đâu là nhà, ngã đâu là giường” ở bất kỳ chỗ nào, dù là góc cua tay áo, lưng đèo hút sâu… bất kể có chướng ngại, có nguy hiểm nào cận kề… Bỗng dưng em lại nhớ, mùa thu năm đó, 300 quân của “nhà D4” (Tiểu đoàn 4 Anh hùng, Trung đoàn bộ binh chủ lực T82), hành quân hơn 350km từ Điện Biên Phủ sang cứu người dân bị lũ quét ở Tùng Chỉn, Bát Xát, Lào Cai). Trong đêm mưa gió ấy, 12 chiếc xe khách của XN Xe khách Điện Biên dồn ứ vì sạt đèo Sapa. “Leader Lại Mạnh Hùng” (Trung đoàn phó T82) đã chỉ huy quân hạ đồ, xuống xe, dùng cuốc xẻng đánh phẳng đèo Sapa trong đêm để tiếp tục hành quân lên với vùng lũ… Tối muộn ngày hôm sau, “nhà D4” đã tới được Bát Xát khi mà toàn bộ quân tư trang, gạo nước, củi lửa đã ướt sũng và họ đã ở lại với dân hơn 1 tháng trời… Chỉ buồn chẳng có đồng chí nào chịu viết “tô píc” lên Fắc búc cả…

Bỗng dưng em lại nhớ…

Còn rất nhiều chuyện nữa… Mà thôi! Có lẽ phượt chỉ là 1 từ gồm 5 chữ cái ghép lại với nhau. Cách hiểu nó như thế nào là do mỗi người, bản thân từ "phượt" chẳng có gì xấu xa, tội lỗi cả. Chỉ có những người mượn danh nó để làm những việc không hay mà thôi. Dù có phượt hay không thì em nghĩ hãy cứ đi theo cách của mình, tình yêu trong chính trái tim, con đường, mỗi chuyến đi và sự chia sẻ, tôn trọng nơi mình đi qua và những người mình đã gặp.
 
Re: Tình hình Tam Giác Mạch - Hà Giang 2012

Xem mỗi cái ảnh ở chỗ cột mốc Đồng Văn 25km đầu đoạn dốc xuống Sủng Là ý
Thấy thật là may mắn vì mình đi vào tuần 13-10,lúc ấy vẫn còn ít nhóm,nhà đi,hoa vẫn chưa bị giày xéo chút nào,bác nào mà bây giờ có ý định đi Hà Giang chỉ để ngắm TGM thì thôi chọn cung khác đi còn thích hơn,cẩn thận lên lại gặp chị Mông cầm dao đuổi thì bỏ mợ
 
Re: Tình hình Tam Giác Mạch - Hà Giang 2012

He.. đúng là cậu này thuộc đoàn mình. Mình chỉ có sai lầm duy nhất là trước lúc đi ko tuyển kĩ xế.. và cũng do có vài xế mới nên chưa biết mấy người này đi xe ra sao.. Cứ nhìn dáng.. nghĩ trai trẻ cao to.. thể nào cũng có sức khỏe.. tay lái chắc.. Ai ngờ là.. Cậu này mắt vừa cận.. đi xe chưa bao giờ đi xa quá 50km. Thế là mình đành phải cho cậu ấy làm ôm từ HN lên Đồng Văn. Nhưng do cậu ấy nặng quá.. lại hay ngủ sau xe nữa thì xế nào chịu cho nổi, cho chạy 1 mình thì lại thấy ko an toàn tý nào cho cậu ấy. Thế là sáng hôm sau quyết định cho cậu ấy bắt xe ô tô về HN sớm trước đoàn. Ai ngờ trên xe cậu ta gặp dc nhà báo nào.. nổi máu anh hùng + Chém gió cậu ta trả lời thành thế.
Còn các vụ tai nạn mà cậu này kể trong bài. Thực ra chỉ là 2 vụ ngã xe ở đường bằng phẳng, khi đang đi với tốc độ 40km/h và mấy người chỉ bị trầy da ở tay và chân. Đã được đoàn băng bó khử trùng cẩn thận. và mọi người đều hào hứng đi cho tới cùng.

Sự thật nó là thế.. Mình thề nếu mình nói sai thì chắc mình chả phải là người.

Thề làm gì cho đời nó nặng nề, bạn nên để dành lời thế đó cho những thứ trọng đại hơn trong cuộc đời bạn. Đặc biệt là khi bạn còn giấu giếm một phần sự thật, ví như chuyện một xe trong team của bạn bị đâm vào dải phân cách bên miệng vực (tuy ở tốc độ thấp) hoặc những cảm xúc thật của bạn về chuyến hành trình "lịch sử" này. Do đó, sự thật của bạn là một dạng giống như câu châm ngôn về một nửa cái bánh mỳ. Như thế này: ;)
ubqck.png

Là người có may mắn biết về chuyến đi này của bạn ngay từ khi nó còn đang được initial, và theo dõi mấy ngày thông qua nhiều nguồn, tôi muốn có mấy lời trao đổi với bạn.

1) Chuyến đi của bạn là một chuyến đi rất thiếu an toàn. Tôi chắc hẳn bạn có nhận ra điều đó vì tôi nghĩ bạn là một người biết phân biệt phải trái. Chỉ có điều cách bạn tiếp nhận với những lời phê phán dù thiện ý hay ác ý của mọi người càng khiến cho mọi việc ngả theo chiều hướng tiêu cực đối với các bên tham gia.

Tôi vẫn nghĩ việc xê dịch là một dạng bứt phá khỏi những quy củ ngày thường để tìm những trải nghiệm mới lạ cho cuộc đời. Bởi vậy sẽ luôn có những khoảnh khắc điên rồ xảy ra, trong bất cứ cuộc hành trình nào với bất cứ người xê dịch nào. Nhưng việc để những khoảnh khắc đó ảnh hưởng đến cái tối hậu là mạng sống của bạn và những người tham gia, là điều luôn cần ý thức trước mỗi hành động dù liều lĩnh hay không. Với vị trí là một trưởng đoàn thì ý thức đó của bạn cần phải cao hơn tất thảy, dẫn theo đó là trách nhiệm. Không chỉ là việc kiểm soát di chuyển, nâng cao tinh thần hay lo lắng chỗ ăn chỗ ngủ. Một người lãnh đạo hết lòng vì đồng đội vẫn có thể dẫn cả đoàn tới ngõ cụt, như cái cách bạn cho team nằm nghỉ ngay khúc cua, mà tôi đồ là do bạn thiếu kiến thức giao thông đường bộ. Tôi nghĩ đó là cái bạn cần phải nhận thức chứ không phải thái độ biết rồi khổ lắm nói mãi như bạn vẫn đang giữ.
Có thể bạn chưa nhận thức được đầy đủ điều đó nhưng ý thức và kinh nghiệm là những thứ hoàn toàn có thể sẽ phải học từ đau thương. Đừng để mình hay đồng đội phải đi con đường đấy. Tôi chắc hẳn bạn Faith TTVN (@favorite ở đây) có thể kể cho bạn rất nhiều về 10 con người đã mất trên đường phượt trong những năm qua. Họ không còn dịp để rút kinh nghiệm, như bạn. Bạn cực kỳ may mắn khi đưa được 50 con người về đến nơi an toàn. Hãy cảm ơn vận may chứ đừng quá tự hào vì những nỗ lực kiểm soát của bạn hay ý thức kỷ luật của team bạn. Đó mới chỉ là điều kiện cần thôi. Bạn học từ trường Xây dựng ra chắc hẳn phải biết chuyện trước khi xây công trình phải đảm bảo an toàn địa chất chứ?

2) Xê dịch là chuyện của riêng mình bạn và đồng đội, nhưng như karma, dù muốn hay không bạn sẽ để lại dấu ấn trên con đường trải nghiệm của bạn. Giữ gìn những giá trị văn hóa trên đường đi và điểm đến để cái không gian đấy nó còn nguyên vẹn cho những con người ở đó, và cho những người đến sau. Từ khi mọi người khui ra những tấm ảnh thiếu văn hóa của chính bạn bên cột mốc số 0 thì câu chuyện không chỉ còn là việc đoàn bạn đi thiếu an toàn mà còn là việc thiếu ý thức. Cái này thì tôi chưa thấy bạn nhận sai ở bất kỳ đâu, kể cả những người hăng hái bênh vực thuộc team của bạn. Liệu có cần một lời xin lỗi ở đây không hả Phong Vân?
Và đối với một leader, không chỉ cần lãnh đạo mọi người tiến lên mà còn cần giúp họ hiểu được những giá trị văn hóa, những cái đúng sai trong các trải nghiệm. Team của bạn không đủ tỉnh táo để nhận ra những gì cộng đồng muốn truyền đạt đằng sau những comment dù nặng nề hay nhẹ nhàng. Trách nhiệm của bạn là phải giúp họ nhận ra những điều đấy. Đó mới trọn vẹn là ý nghĩa của một leader, đưa đồng đội tiến lên và học được những điều tốt đẹp hơn, không chỉ là đi và hành xác. Những cái team của bạn đang học được chỉ giúp họ càng thêm tiêu cực về cuộc sống và những người đi trước, một thứ theo bạn thì giúp ích gì cho bản thân họ và cộng đồng?
Tôi không biết những thảo luận trong Closed Group của team bạn, nhưng cách thức interact giữa họ và cộng đồng không cho thấy dấu hiệu tích cực. Điều đó có trách nhiệm rất lớn thuộc về bạn.

Làm người không phải lúc nào cũng cần quan tâm đến ý kiến của người khác, là người trẻ cũng có quyền được phạm sai lầm. Mỗi người trong số chỉ trích các bạn như Faith, như tôi hoặc một số bạn lão làng chắc hẳn cũng đã từng phạm sai lầm hoặc có những giây phút điên rồ. Điều quan trọng là biết vì sao mình sai, nhận lỗi và rút kinh nghiệm cho chính bản thân mình (đừng rút kinh nghiệm vì những người khác), để mỗi lần xách balô lên đường là một lần tìm thấy niềm vui và tình yêu cuộc sống chứ không phải nỗi buồn đè nặng theo cuộc đời.
My 2 cents. ;)
 
Last edited:
Re: Tình hình Tam Giác Mạch - Hà Giang 2012

Chán chả buồn nói nữa.
 
Last edited:
Re: Tình hình Tam Giác Mạch - Hà Giang 2012

Chán chả buồn nói nữa.
Cho đến bây giờ, khi cả cộng đồng Phượt lên án mạnh mẽ chuyến đi của bạn Phong Vân thì bạn ý vẫn rất tự hào rằng ' Em chỉ biết là.. em sai ở chỗ.. đưa đoàn đi chơi vui quá.. giờ về.. có lắm kẻ thị phi'.
Và với một bạn góp ý rất chân thành về chuyến đi thì bị cả lead và thành viên trong đoàn chửi bới với lời lẽ thật phản cảm.
https://www.facebook.com/photo.php?...51201564944133.474358.596769132&type=1&ref=nf
Với những người như thế này thì thật, mình thua, k còn gì để nói.

Trường Đức A E nghỉ hiệp 1, chờ hiệp 2 nhá! mà hiệp 2 chắc nó cũng xin rút lui thôi, vì đoàn mình quá đoàn kết!

Quá đông và hết sức nguy hiểm, anh em cẩn thận!
 
Re: Tình hình Tam Giác Mạch - Hà Giang 2012

Có lẽ Lead Phong Vân đang nghĩ mình là một biểu tượng, một cái gì đó để các bạn trẻ noi theo, học theo? Và các bạn trong đoàn cũng nghĩ rằng mọi người đang ghen tức với cái mà đoàn bạn có được?
Thật xấu mặt, khi các bạn tự gọi mình là "phượt", các bạn nghĩ bản thân các bạn là cái điều gì trong cái xã hội này? Các bạn đã làm gì để tự hào? Các bạn giúp đỡ những cảnh đời côi cút nghèo khó, hay đóng góp tấm áo, manh quần cho trẻ em vùng cao? Các bạn nghĩ rằng mình làm thế là hay sao?...
Thật sự mình cũng không muốn nói quá nhiều, các bạn, 50 con người kia hãy giữ lại những suy nghĩ của mình...rồi các bạn sẽ nhận thấy...thời gian cho các bạn câu trả lời đúng nhất về cuộc sống.
 
Status
Not open for further replies.

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,676
Bài viết
1,135,076
Members
192,365
Latest member
JosephNunn
Back
Top