Cám ơn bạn viết bài quá hay.
Làm mình cảm xúc dâng trào, nhớ đến kỷ niệm mà mình đã đi qua. Nơi mà tình yêu chớm nở, làn khói bếp chiều len lỏi trong đám suơng mù lửng lờ.
Nơi con đường dốc và đất vào đồi trà, dù khó khăn, dù mệt nhọc, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi, để tình yêu thêm đậm đà, tô đẹp lên cuộc sống vốn trần trụi và phủ phàng.
Nơi đây, Mộc Châu, hoa cải trắng trải dài, đồi trà kéo dài đến tận chân núi, nơi làm cho kẻ phiêu du này có thêm tình yêu ngọt ngào, ấm áp, mộc mạc bên người tình.
Cảm giác mình chìm đắm trong thiên đàng trần gian, một ánh nắng bên đồi chè tô điểm thêm cho nét đẹp đi vào lòng người.
Mộc Châu, tuy chỉ là một nơi trong nhiều nơi ta đã đi qua. Nhưng nó đọng lại một cách sâu lắng trong ký ức mà mãi mãi ta cũng không thể quên.
Cảm giác dành cho Một Châu thật riêng.