Ngày mình đặt chân đến Côn Đảo trời rất xanh. Giấc ngủ vật vờ trên chuyến xe đêm làm mình ngủ thẳng cẳng trên tàu, dù chỉ là dựa vào ghế ngủ, bỏ qua tiết mục trèo lên boong ngắm biển.
Xuống bến tàu, mọi người trong team Tình nguyện Rùa biển rủ nhau về nhà chị Việt Anh, rủ mình đi chung luôn. Mình bảo thôi, em đặt khách sạn rồi, em thuê xe máy đi chơi luôn đây.
Nếu để mình một mình đi chơi, thiệt mình chẳng khác nào con diều gặp gió. Mình thuê chiếc xe máy của một cô mập mập ở ngay bến tàu, không trả giá luôn. Lên xe là phóng đi, trời quơi, được đi một mình thích quá thích. Vì cảm giác này mà mình chân thành khuyên các bạn hãy ít nhất một lần thử cảm giác đi chơi một mình. Đến một thị trấn, thành phố lạ, gặp gỡ vài người, đóng vai một du khách ngó nghiêng thăm thú.
Mình chạy một mình, chẳng gặp ai chạy xe giờ này, cũng phải, giữa trưa nắng mà ha. chỉ gặp mấy chiếc xe điện, xe du lịch chở khách ngược xuôi tấp nập cho kịp giờ tàu. Từ bến tàu vào thị trấn mười mấy km. Mình cứ thế vừa chạy vừa hát bất cứ giai điệu nào lướt qua đầu mình. Ngồi sau xe mấy anh grab trong Sài Gòn mình cũng hay làm vậy, chỉ là hát lảm nhảm đủ nghe, quên đi quãng đường dài lê thê.
Biển xanh quá, trời xanh quá, mình vui quá.
Nụ hôn của Biển và bầu trời – cái lan can là người chứng giám ))Đường ra Bãi Nhát hướng cảng, đẹp rụng rời
Mình đặt 1 giường trong phòng dorm của Uyên homestay, phòng rộng thênh thang chỉ có 3 khách. Một nam nhân nằm trong góc, buông rèm nhiếp chính có vẻ không thích bị làm phiền. Một cái giường đã để sẵn balo, có đồ của nữ. Mình chọn giường bên cạnh. Hóa ra đó là một chị cũng đi Tình nguyện giống mình. Hai chị em nói chuyện mấy câu là nhận ra nhau.
Uyên homestay nơi mình ở
Thế là khỏi ngủ trưa, mình lấy xe máy chở chị Lâm đi hết một vòng Côn Đảo, đi thăm hết các trại tù, đi từ bãi Nhát sang bãi Lò Vôi, sang mũi Tàu Bể, đi hết con đường Cỏ Ống ra sân bay Côn Đảo. Ở bãi tắm ngay sân bay có thể nhìn thấy máy bay cất cánh hạ cánh sát rạt biển, có món tàu hũ ngon thần sầu.
Thú vị nhất ở những con đường Côn Đảo đó là một bên là rừng núi, một bên là biển. Có những khúc cua mà bạn sẽ phải ồ lên, hú hét lên vì biển hiện ra quá đột ngột. Và nhiều khi đang chạy xe sẽ phải phanh kít lại vì một bầy khỉ đang nhởn nhơ ngồi bắt chí cho nhau giữa đường, một con kì nhông kì đà gì đó chậm rãi bò qua đường.
Buổi chiều đó, mình rủ chị Lâm ngồi trên một dải chắn ven đường, sát biển, ngay gần Six Senses để ngắm biển, chờ mặt trời khuất sau núi. Như một thứ nghi lễ của riêng mình, đi đâu cũng thế. Hai chị em ngồi nhắc về Hà Giang, về Nepal nơi mình đã từng đi, vừa uống nước mía, bỗng thèm một lon beer trời ạ.
Mà các bạn biết điểm đặc sắc của Côn Đảo là gì không? Nghe đồn đồ ăn rất mắc. Xin đính chính là đó không phải tin đồn. Nó mắc thiệt quý vị ạ. Do có 1 ngày trên đảo trước khi đi ra các đảo nhỏ canh rùa nên mình cũng kịp điền dã vài quán xá, thử đi chợ, mua đồ và trả giá nhưng tóm lại thì vẫn một từ là mắc. Mắc quá sức tưởng tượng. Nhưng cũng công bằng mà nói thì vẫn được ăn chỗ ngon, mắc mà ngon: cơm niêu (ngay chợ), cháo lòng (đối diện đài truyền hình), và một quán phở ngon vãi nằm một nơi hẻm hóc chả nhớ tên.
Buổi tối sau khi đi thăm mộ cô Sáu. Mình thuộc team vô thần nên đi vì tò mò. Đi rồi mới biết người ta đi lễ như đi trẩy hội. Mình không cúng kiếng, xin xỏ gì, chỉ vào chắp tay vái cô Sáu, xem như chào hỏi khi ra đảo chơi. Sau này khi ra ngoài Bãi Dương rồi mới được nghe anh Ninh kể 1001 truyền thuyết về các nhân vật lịch sử ở Côn Đảo, các hoạt động thờ cúng, lễ bái ngoài này, hơi bị thú vị luôn.
Mình ra Côn Đảo đúng ngày trăng rằm. Nước rút ra xa cả km, lộ bãi cát dài phẳng lì. Người dân lẫn khách du lịch thường tập trung khu vực gần cầu tàu, chỗ mấy hàng cây bàng cổ thụ ngồi hóng gió biển. Vốn vẫn đang nuối tiếc buổi chiều, mình và chị Lâm mua theo mấy lon beer rồi ngồi xếp bằng trước biển. Ngắm trăng uống beer. Cái thú vui này biết giải thích sao giờ. Bảo sao lão Việt cứ nói: mày đi chuyến nào cũng uống beer, gái lứa gì kì cục. Haha. Biết khi nào mới đạt đến độ tuổi thanh lịch ngồi uống trà nhỉ?
Ngồi một lát thì nguyên team tình nguyện viên kéo ra, rủ nhau lên Homie – một quán chill xinh xắn trên nóc một tòa nhà. cực mát. Lại là nhóm duy nhất đến quán, cả đám thay nhau order list nhạc. Bọn mình đã hát cùng nhau những bài hát của cá Hồi Hoang, của Chillies. Là Tầng thượng, là Mascara, Những con đường song song, Nếu ngày mai không đến. “Mắt em nhòe đi mascara, em trách anh không đi đến nơi gọi là nhà”… Những giai điệu đó đã theo mình rất lâu.