What's new

Cực Đông - Một đám Đông đi chịu Cực 02.09 - 04.09.2011

attachment.php



Trước hết cho em gửi lời cảm ơn chân thành tới tất cả các thành viên của đoàn mình, đã đi rất nhiệt tình, biết cách chờ đợi mòn mỏi ( đợi tàu) và xông pha rất hăng hái ở các thể loại leo dốc - vượt rừng - bò ghềnh - nhảy ghềnh- tìm đường:)) Nhờ thế em trở thành chủ thớt ham chơi và rất bê tha ở các thể loại ( loại nào cũng đu theo). Đặc biệt là anh Thống Ròm - tour guide bất đắc dĩ cho chặng lầm đường lạc lối mà em cực kỳ ấn tượng cộng với hâm mộ đoạn lạc đường ấy mới chết chứ.

Một điều nữa là cảm ơn cả nhà bỏ qua cho em nhìu nhìu thứ, vẫn yêu quý em thật nhiều ( tự AQ phát đấy ạ) dù chuyến này em hơi vớ vẫn nhiều tẹo...

Yêu mọi người nhiều nhiều nhé:x

P/s: Phần miêu tả tường thuật nhường mọi người thật đấy nhé. Em chỉ chém được gió thôi ạ:D

Link topic tìm bạn đồng hành: https://www.phuot.vn/threads/23759-Đi-cực-Đông-từ-tối-01-04.09.2011


Topic đã được gởi đăng bởi BDK, 16/9/2011
 
Last edited by a moderator:
Mọi người đã kết thúc chuyến đi rồi àh? Nhanh thế?

Thôi thì mình tung tăng theo tí vậy bởi đã nhận chỉ thị cùng lời hăm dọa của trưởng đoàn:



Sáng sớm, tớ vẫn còn đang chìm trong giấc nồng, nghe tiếng gọi í ới. Dậy thôi, đi ngắm bình minh. Hé con mắt và định hình giọng nói là của cô rua85 nhà ta. Vốn dĩ ra cực đông là phải ngắm bình minh nên tớ lồm cồm bò dậy, các cái máy ảnh lên đường. Phía sau ríu rít “anh Bờm ơi chờ em với”. Cũng chẳng rõ ai là ai bởi còn ngái ngủ mà. Vì nghe nói từ chỗ cắm trại đi ra cực đông phải trải qua một đoạn nhảy ghềnh, thế nên tớ cứ nhắm cái ghềnh mà nhảy, nhảy một lúc thì hết đường! Rõ điên thật, lúc này mặt trời đã ló dạng chiếu những tia nắng dịu nhạt xuống biển. Vừa không thấy đường đi, vừa lại lỡ mất đón bình minh ở cực đông, tớ sắp sửa nổi cáu thật. Cũng may là vẫn còn hạ hỏa, uh thì thôi, không đón được bình minh nhưng nhất quyết phải ngó được cái cực đông . Nhảy ghềnh tắt, chuyển phương án băng qua đồi cây, cùng lúc đó thì nhóm thứ hai bắt đầu í ới gọi trên kia. Thế là vòng lên nhập bọn. Hình như hôm trước nhảy ghềnh toàn là tự khám phá đường đi vẫn còn nhiễm nên cả nhóm chúng tôi cứ nhằm vào bụi rậm mà đi. Tôi chui qua hẻm đá mà phải lết bẹp dúm, rồi lần mò trong cái đống lỗn độn của thân cây, rễ cây, dây leo để hi vọng tìm ra “con đường cách mệnh” nhưng cuối cùng phải chẹp miệng “ không có đường đi”. Ngay khi đó, đứng trên đỉnh cao, đưa tầm nhìn vượt qua bãi cây rậm rạp tớ thấy một đoàn người đã đi qua được bên kia, cùng lúc đó là cả nhóm nhao nhao “hình như bên kia có đường”. Aka k, có cả phụ nữ vẫn đi ung dung qua thì chắc chắn không thể là con đường cam go nào đó mà mình đang tìm kiếm. Rõ là rãnh hơi! Xuống đồi, men theo lối đường mòn thì thấy một lối đi đã bị cỏ phủ nhưng vẫn có vết đường đi xuyên qua đồi cây. Lần theo, và quả thật, con đường mòn dẽ dàng đi qua. Thú thật là nhiều nhóm đã đi nhưng cái đoạn này chưa có nhóm nào nói cụ thể cả nên cả bọn chúng tớ lạc là phải. Sẵn đây, cung cấp cho các bác nào lỡ như chúng tôi không có người dẫn đường, cứ đi theo hướng lên đồi, sẽ gặp một đướng mòn bắt ngang từ bên náy qua eo biển bên kia. Theo đường mòn đó đến khoảng 2/3 đoạn đường chú ý bên tay trái có lối mòn nhỏ dẫn vào lùm cây rậm rạp. Theo lỗi mòn đến ngay lùm cây nếu thấy có đường mòn thì chắc chắc đúng, còn không thấy đường mòn thì quay lại tìm cho ra đường mòn nhé, đừng có dại như chúng tớ mà…. :D. Băng quađoạn đường mòn đó là tới đoạn nhảy ghềnh để ra cực đông, đoạn này thì các bán cứ thấy chỗ nào dễ thì đi thôi, tớ thì tớ không ý kiến! Đoàn chúng tớ 11 con người nhảy nhót với một chai nưới ½ lít. Hic (cảnh báo các bác khi đi nhớ mang theo nước nhé) đừng có chủ quan như chúng tớ thì toi thật. May mà có đoàn ra trước mang nhiêu nước nên làm công tác ngoại giao cũng có chú nước cầm hơi hát quốc ca =)).
Còn những chuyện khác thì đã có các bác khác nói rồi. Tặng mọi người ra cực đông một khoảnh khắc để nhớ và tức tối trưởng đoàn nhé! Đây những con người chinh phục :

attachment.php


p/s : Tớ có viết một bài cảm nhận về chuyến đi này trên face, chia sẽ cùng mọi người :

Cực Đông : NẮNG - CÁT - ĐÁ và BIỂN!

Ai có face thì add friend nhé!

Chúc cả nhà thành công, hẹn gặp lại trong các chuyến đi sau!
 
...Ơ, đi đâu mà vội thế? iem là iem tạm dừng ở chỗ Cực Đông để mn chém tiếp, chứ e còn 1 series nữa cơ. Cơ mà thôi rồi, nhiệm vụ chính đã chinh phục xong, giờ thì ta lại oánh tỉa hậu trường vậy :D
 
Em điểm danh toàn đoàn hén để mọi người nhớ nhau, các cô các chú vào nhận mặt nào:

1. Bomcuoi – Bác Nhân: Rất chu đáo và an toàn, vụi cực nữa

IMG_0953.jpg


2. MaxMan - Anh Tín:

DSC_0383_643x960.jpg


3. Chị Thảo – lang_du :

DSC_0370_643x960-1.jpg


4. Chị Rùa nhé – Mắt cười, miệng cười - duyên quá cơ :x

IMG_0957.jpg


5. Anh Trung (HAN):

IMG_0663.jpg


6. Chị Linh xinh gái và hát hay:

DSC_0364_1280x857.jpg


7. Chị Hòa – comay: Kết độ xì teen và ăn chơi tới bến của Chị nhứt nhà

IMG_0816-2.jpg
 
Last edited:
8. 9. Chị Vân Anh ( bên phải) và chị Thư ( bên trái):

DSC_0514_1280x857-1.jpg


10. Anh Diện - LCD : Nhiệt tình và biết quan tâm

DSC_0480_1280x857.jpg


11. Anh Long ( HAN); Nể phục tài năng chém gió của anh í

DSC_0468_1280x857.jpg


12.13.14 : Chị Hương ( bên phải), Hanhist ( ở giữa) và chị Tâm ( bên trái): Toàn mẫu đẹp đẹp

DSC_0733_1280x857.jpg


15. Anh Vikingtrung: Khỏe đến độ lạ kỳ

DSC_0489.jpg


16. Em Ty luôn cười

DSC_0377_1280x857.jpg


17. Anh Thống và chú Ba dẫn đường chân thành, dễ mến: Tourgide phụ và Tourgide chính

DSC_0493_1280x857.jpg
 
18.19. Anh Huy và Chị Vân ( bạn anh Thống):

DSC_0518_643x960-1.jpg


20.Anh Cường :

DSC_0272_1280x857-1.jpg


21. Anh Nghĩa( bạn Tâm):

DSC_0475_643x960.jpg


22. AKay (HAN) : Ngạc nhiên về anh này

DSC_0529_1280x857.jpg


23. Chị Cẩm (HAN) : Chưa có tư liệu < ai up phụ em cái>

24. Anh Tiến:

IMG_2135-1.jpg


25. Em


Tặng cả nhà hình toàn đoàn sau khi oánh xong cái cực Đông trở về :x

IMG_1110.jpg
 
Last edited:
@VikingTrung: Bây giờ nghĩ lại mới giật mình đây chú Trung. Mọi người ai làm việc nấy mà không để ý đến chú. Đồng ý là chú bơi giỏi, nhưng Biển có rất nhiều bất ngờ, chẳng may có chuyện gì xảy ra với chú chắc không ai phát hiện được. Kết quả có thể nói là mất tích, nguy hiểm quá. Lần sau có bơi thì nhớ rủ thêm LCD nha' :)

Đề nghị anh LCD ko dùng PTS nhé. :))
 
Ui, lâu lém rùi mình mới được đi với nhà toàn các em trẻ trung nên chém cũng nhiệt tình ghê.

@Ty: em thi thế nào rồi? tốt ko? Thi xong rồi thì vào chém tiếp em nhé.
@Hagattini: ráng chém nhiều vào trước khi đi miền Bắc em nhé.

Mong đợi tiết mục vén màn bí mật đằng sau hậu trường lém đóa!!! Chuyến này có nhiều chuyện thâm cung bí sử mà mình ko biết ko ta? Vì mệt quá nên lúc đó chả nhiều chuyện hóng hớt được, chỉ lo thân già ráng đi về nguyên vẹn, giữ được mấy cái móng chân thui. May sao mà mình vẫn giữ được móng chân cho dù nhảy ghềnh đá ra Cực bằng dép lào 15k/2 đôi. Nhân đây cám ơn em Tiến Bily nhìu nhìu, nhờ mấy miếng băng keo cá nhân của em mà chị đi được đến cực Đông đóa nha.

attachment.php


attachment.php
 
Last edited:
@mypaven: Em là em cực kỳ phục chị đới. Cực kỳ máu lửa và hết mình. Kết chị từ vụ đôi giày hư mà vẫn tiếp tục đến hết hành trình rồi sáng ra leo ra điểm cực bằng đôi dép lào :D. Rất phục tinh thần và ý chí đó (c)
@LCD: Hình nào của em mà cũng tươi rói được như anh thế kia thì có phải sẽ không bị em theo đòi nợ k :D
@Hoa: cảm ơn em thêm lần nữa vì đã lưu giữ lại những khuôn mặt thân thương của các thành viên trong đoàn. Sẽ nhớ rất nhiều để sau này mong có cơ hội gặp nhau trên những chặng đường khác. Hành trình này đã mang đến rất nhiều ý nghĩa nhất là sau chuyến đi. Khi những hồi ức được kể lại thì thấy gần gũi và thân thương vô cùng :L
 
Theo đề nghị của mod biendaikho, tớ chuyển bài cảm nhận trên face vào topic này



Cực đông, địa danh đã nằm trong danh sách phải đến của tôi, cuối cùng cũng đã thành hiện thực. Bỏ lại cuộc sống ngày thường của mình, tôi vác ba lô, lều trại cùng tham gia chặn đường gian khó này với các bạn trẻ khắp mọi miền đất nước. Đối với nhiều người, chuyến đi của tôi như là một kẻ dở hơi, bán mạng. Vâng, mỗi người có một quan điểm khác nhau, một cách sống khác nhau; với tôi, đi để giải phóng mình với những tảng đá nặng nề trong cuộc sống; đi để cảm nhận tình yêu thương con người vẫn đâu đó quanh ta; đi để vượt lên chính bản thân mình, để nhìn lại nghị lực của mình trong những lúc khó khăn gian khổ nhất. Khác với những lần độc hành trước, lần này, tôi may mắn có thêm những người bạn đồng hành cùng chung suy nghĩ!

305875_273526632657343_100000000241389_1144734_5985138_n.jpg


Miền Trung, những ngày nắng như thiêu đốt, chúng tôi xuất phát ngay giữa tầm nắng gắt, bước chân lên những triền đồi cát phỏng rộp cả da chân. Cứ thế mà đi. Vẫn chiếc máy ảnh trên vai và ba lô phía sau, tôi in những bước chân khám phá hằn sâu trong lớp cát vùng biển. Tiếng cát lạo xao dưới chân, nung nóng cả đôi giầy trekking như muốn cùng với ánh nắng chói chan trên đỉnh đầu đốt cháy con người nhỏ bé. Cảm giác như mình đi giữa sa mạc mênh mông cát trắng mà tôi đã từng được xem ở bộ phim hay kênh truyền hình nào đấy.

302698_273526462657360_100000000241389_1144725_2009970_n.jpg


Vượt qua vùng cát trắng, chúng tôi lại tiếp tục băng lên những triền đồi thoai thoải; với con đường ngoằn nghèo uốn lượn xung quanh vách núi bám sát mặt biển xanh biên biếc. Thả những bước chân tự do tự tại, cảm nhận thú phiêu linh khi đi giữa một bên là biển rì rào những ngọn sóng, một bên là núi vi vu những cơn gió thổi qua đám lá cây. Mặc cho mồ hôi tuôn ra ước đẩm giữa buổi trưa cuối hạ đầu thu, tôi vẫn tự thưởng thức cho mình những shoot ảnh phiêu bồng của trời, mây biển và núi.

300453_273526519324021_100000000241389_1144728_3161669_n.jpg


Mệt không? Mệt!
Đuối không? Đuối!
Đi nữa không? Đi!
Đó là tinh thần chung của hai mươi con người chinh phục cực đông bằng đường bộ! Sau giờ nghĩ giữa chặn đường, một vài bạn phải chia tay cung đường bộ và chờ thuyền vào đón. Mười mấy người chúng tôi lại tiếp tục con đường chinh phục của mình xuyên qua những cánh rừng rậm rạp, dốc cứ lên, cứ lên. Những tán rừng đã che bớt đi cái nhìn gay gắt của ông mặt trời, thế nhưng, những tấm áo vẫn oằn mình chịu đựng những đợt mồ hôi thi nhau tuôn chảy. Những đôi chân bắt đầu căng cứng lại, hành trình thêm nhiều chặng dừng chân hơn.

300130_274699699206703_100000000241389_1148838_519555001_n.jpg


Qua hết một cánh rừng, đoàn chúng tôi tiếp tục chia đôi, một số bạn tiếp tục con đường bộ băng qua tiếp một cánh rừng nữa để đến điểm cắm trại, còn tôi cùng 09 bạn nữa chọn cho mình lối đi nhảy ghềnh đá vòng qua eo biển để đến đích – con đường mà cả người dẫn đường cũng khuyến cáo không nên đi và nhất định không dẫn đi. Và quả thật không có một con đường mòn nào để chúng tôi có thể lần theo.

299519_274699872540019_100000000241389_1148844_826009017_n.jpg


Trước mặt chúng tôi là những cụm đá ven biển chất chồng thách thức. Bắt đầu cho chặn đường đầy chông gai, vượt qua những dãi đá ấy đúng là một cực hình trong chuyến chinh phục này. Thế nhưng tiếng cười nói và tinh thần lạc quan vẫn đi theo chúng tôi trong từng bước chân. Mỗi lần vượt qua một đoạn nhảy ghềnh khó, tiếng cười nói lại rộn ràng sảng khoái như tự thưởng cho mình khi vượt qua được thử thách ấy. Với tôi, những lúc nhìn các bạn đi qua, lòng không tránh khỏi một cảm giác lo lắng mơ hồ. Nếu như có ai đó trượt chân…. Chỉ thế thôi, tôi không dám nghĩ thêm nữa! Những vực đá như nhăm nhe nuốt chửng những con người nhỏ bé đang dần kiệt sức.

321554_274700079206665_100000000241389_1148852_853566156_n.jpg


Chiều trôi đi, đêm bắt đầu buông xuống nhưng trước mặt vẫn là ghềnh đá chông chênh, to lớn, ngạo nghễ. Chúng tôi cố đi nhanh hơn, nhưng cũng chả nhanh được bao nhiêu, vượt qua chặn đường gian khó, tưởng đã đến nơi, hóa ra là không phải. Dưới cái ánh sáng chạng vạng mờ mờ tỏ tỏ, dưới con mắt mệt mỏi của người lữ hành, đoạn ghềnh đá trước mặt như không có lối đi. Chúng tôi nằm trải dài trên phiến đá lớn gần sát mặt biển, lòng không khỏi lo lắng. Thế nhưng, đúng như tinh thần của nhưỡng kẻ lãng tử, giữa tình huống khó khăn ấy, tôi vẫn lắng lòng mình nghe tiếng sóng vỗ vào ghềnh những bản tình ca của biển. Chiều mát lạnh, nằm nghe sóng biển, tự dưng lòng người lữ khách chùn xuống, nhớ miên man những kỉ niệm đã qua. Chuyện sống chết bổng nhẹ tênh; chấp nhận một đêm giữa ghềnh đá và những ánh sao lung linh nơi đất lạ, không thức ăn, không nước uống! Liệu có qua được không? Vẫn thấy đó những nguy hiểm trước mặt nhưng sao lòng vẫn bình an một cách lạ lùng, chỉ lợn cợn trong đầu hình ảnh những người thân yêu nhất! Thế rồi vị cứu tinh cũng đến, bác dẫn đường nghe tin đoàn theo hướng vượt ghềnh vẫn chưa về đã xẻ rừng và gặp chúng tôi khi những vi sao đêm đã bắt đầu nhấp nháy. Tạm biệt đường nhảy ghềnh dù chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi, chúng tôi theo chân người dẫn đường len lỏi trong rừng đêm, những ánh đèn pin nhạt nhòa dẫn lối. Trời tối, đến cả bác dẫn đường cũng lạc lối đi trong rừng. Cả đoàn dừng lại, mệt mỏi, bác Ba tìm đường ra đường mòn. Ánh đèn pin tắt lịm để tiết kiệm. Giữa rừng đêm, tiếng gió nhẹ nhàng luồn qua các tán lá, những chú đom đóm nhấp nháy ẩn hiện. Thật tuyệt vời. Dù mệt, dù đói đến rã người nhưng tôi vẫn cảm thấy sảng khoái đến kỳ lạ. Được sống giữa thiên nhiên, trăng, sao, đom đóm chả phải là một trải nghiệm tuyệt vời của chuyến đi hay sao?

Cuối cùng với sự tận tụy của bác Ba, chúng tôi cũng về tới trại, các bạn đi theo hướng khác đã dựng trại, chuẩn bị thức ăn thật chu đáo. Đêm bên biển, gió lộng, sóng vỗ bờ, tiếng ghi ta bập bùng dưới ánh trăng sao bàng bạt, những chén rượu chuyền tay, những khúc ca ngân vang, những tiếng cười rộn ràng của đoàn người chinh phục. Tất cả, tất cả là một kỉ niệm khó quên của người lữ khách. Đêm trải mình giữa biển cát, nghe tiếng sóng vỗ về chìm vào giấc ngủ với tiếng ru của men rượu say nồng, chuẩn bị cho một buổi đón bình minh nơi cực đông của Tổ Quốc.

316522_273526609324012_100000000241389_1144733_1817677_n.jpg




Ngày 02/09/2011 - Kỷ niệm chuyến hành trình về cực đông với NẮNG – CÁT – ĐÁ và BIỂN.


Topic đã được gởi đăng bởi BDK, 16/9/2011
 
Last edited by a moderator:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,672
Bài viết
1,171,035
Members
192,336
Latest member
hakhaclinh
Back
Top