Tôi về Saigon để đợi mưa tháng 6. Những ngày lang thang đi dọc biển rồi lên núi không làm thay đổi được những gì lớn lao cả. Có chăng, tôi đã bắt đầu suy nghĩ cứ đi rồi sẽ tới, đường rất rộng và không khó khăn như ta thường nghĩ.
Xe của tôi bị thủng lớp một lần vào lúc 4h sáng trên đường xuống Long Hải, và trong suốt chuyến đi em ấy không hư hỏng gì nữa, không bị công an tóm trên đường. Tôi nghĩ vậy là khá may mắn, bởi nhiều anh chị nói rằng sẽ bị công an tóm hoặc khả năng thủng lớp xe cao khi đi cung đường này.
Đường biển từ Saigon ra Nhatrang là cung đường rất đẹp dành cho những bạn yêu biển. Đặc biệt là cung đường từ Mũi Né đi Phan Thiết, và từ Vĩnh Hy đi Bình Tiên, Cam Lập. Buổi sáng nào tôi cũng thức dậy từ rất sớm để lên đường, tầm 3h30 sáng để đi với mục đích là đón bình minh và lúc 4h chiều để đón hoàng hôn. Thời gian đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong ngày và đẹp đẽ nhất khi ngắm cảnh thiên nhiên. Cảm giác mọi người còn đang ngủ còn mình vác balo lên đường, bỏ lại mọi thứ.
Trên đường tôi đã gặp rất nhiều cây trụi lá, cây nằm giữa những ngọn đồi, một bên biển một bên núi, hầu hết tôi đều dừng lại và chụp vài cây khô. Có những lúc, tôi cảm giác như mình đơn độc và cô đơn đến đau lòng, giữa thiên nhiên bao la, hễ chỉ cần có người nắm tay tôi trong những giây phút đó, tôi có lẽ đã mang ơn họ suốt đời. Tôi nhớ lại những hình ảnh trong phim Into the wild, một thoáng tôi nghĩ mình sẽ đi mãi mãi như thế, đến một vùng đất mới và nằm lại đó. Nhưng tôi chưa có gan để làm điều ấy, có lẽ một thời gian nữa.
Nếu có gì để kể về chuyến đi thì là đường lên Đà lạt. Omega là đường đẹp nhất và khó khăn nhất, gần 80km đường đèo, độ cao 1500m so với mực nước biển. Tôi đi sớm lúc 3h30 sáng nên khi leo lên đèo sương mù giăng kín và nguyên chặn đường đi mưa rất lớn, giày, găng tay, quần và khăn choàng đều bị ướt hết. Đèo rất đẹp, một bên là vách núi, nước chảy xuống ngang đường, một bên rừng thông và sương mù. Ven đường còn có những bản làng của người dân tộc. Điều tiếc nhất là tôi không chụp được sương mù vì trời mưa quá lớn, không thể lấy máy hình ra được. Nhưng bấy nhiêu đó thôi cũng thỏa.
Tôi dừng chân bên đường của một quán tạp hóa nhỏ, giữa lưng đồi, giữa bản làng dân tộc, mua nước uống và đồ ăn. Hai em bé nhỏ chừng 3t và 5t nhìn tôi chăm chú khi tôi lên xe đi, giữa cơn mưa nhỏ của ngọn đồi, em bé mặc chiếc áo ấm áp, mắt trong veo.
Dalat.
Không phải mùa hoa dã quỳ, ít khách du lịch và giản đơn. Mưa suốt buổi sáng và hầu như tôi chỉ đứng ở khách sạn ngắm đường phố, và nhìn sương mù dưới những tán cây thông. Hết ngắm đường phố rồi bật tivi lên xem, thỉnh thoảng nghĩ chắc mình không biết nơi nào để yêu hay để mơ ước muốn đến. Buổi chiều ghé Tùng để uống café, khách đến đây hầu hết là từ Saigon lên, chỉ một hai người là gốc Dalat. Chẳng biết nhiều người đến Tùng uống café hay chủ yếu đến để nhìn mọi người. Tôi cũng không biết mình đến làm gì, có lẽ để nhìn trai đẹp hút thuốc, gái dễ thương hút thuốc, kiểu buồn buồn, giả giả, hay hay.
Tôi đi dạo các ngõ hẻm, các ngôi nhà trên dốc, đẹp thật, Dalat nếu không có những con hẻm, những cầu thang dốc bắt lên những ngôi nhà cao cao chỉ còn lạnh lẽo. Sáng hôm sau tôi vào café Ngoại ô thì nghe được bài này hát phổ thơ của Nguyên Sa, Paris, một bài đó mà chủ quán mở từ lúc tôi vào cho tới lúc đi, không hiểu tại sao, nhưng anh chủ quán thật đẹp trai:
"mai tôi ra đi chắc trời mưa
tôi chắc trời mưa mau
mưa thì mưa chắc tôi không bước vội
nhưng chậm thế nào cũng phải xa nhau…"
---
Những ai có ý định đi con đường biển từ Saigon- Nhatrang- Đalat. Con đường này không hợp với những bạn có ý định đi du lịch, ngắm cảnh, nghỉ ngơi, hay kiểu thấy người ta đi cũng đi theo. Vì nó khó khăn đôi chút, và có vẻ rất cô đơn(ngoại trừ đi theo đoàn, nhóm người, chạy xe nhả khói, ăn ngủ khách sạn). Đoạn từ Bầu Trắng ra Phan Rí cửa tôi đã té xe gần 4 lần, lên đèo Omega lúc 4h sáng, lạnh quá, người bị ướt, mưa cứ tát vào mặt, tưởng như thế giới này chỉ có mình ta. Nhưng bù lại, cảm giác ấy thật là phê. Nếu muốn đi bạn chỉ cần google là rất nhiều bạn đã review sẵn. Người dân rất tốt, dễ thương và nhiệt tình. Ngoài Đà Lạt tôi thuê khách sạn thì hầu hết đều ở nhờ, thức ăn đều mang theo.
Có chăng, tôi đã bắt đầu suy nghĩ cứ đi rồi sẽ tới, đường rất rộng và không khó khăn như ta thường nghĩ. Xem Album chuyến đi
tại đây.