fisher
Phượt thủ
Re: Cuộc chơi mới cho dân bụi...The Amazing Race Vietnam 2012. Và tôi là 1 đội
Thấy phản ứng của mọi người có vẻ tích cực với TARV tích cực là vui rồi. Thật ra đúng là do biên tập nên người xem vẫn chưa thấy được sự gay cấn. Nhưng thật sự là mỗi chặng đua là 1 sự tranh đua kinh khủng. Từ lúc nhận chỉ dẫn đầu tiên đến khi về đích mỗi đội chơi chạy không quan tâm đến thời gian và sức khỏe. Chỉ có 1 mục đích duy nhất là về đích càng sớm càng tốt. Bắt đầu từ chặng Hòa Bình là bắt đầu sự tra tấn thể lực và tâm lý.
Với game tìm mật mã trong khu mộ. Là 1 thử thách về tâm lý kinh khủng. Em là 1 tên cũng khá vững tâm lý mà lúc đó cũng bị dao động lên xuống thất thường. Vừa mất mấy tiếng đồng hồ ngồi xe khách để đến được Kim Bôi, với lợi thế là team đầu tiên đến khu mộ đầu tiên. Lập tức lao hùng hục vào tìm số. Mật thư chỉ ghi tìm số ở khu vực mộ. Cái số nó ra sao, dấu ở đâu, hình dáng ra sao lại là 1 ấn số. Rồi bới cây, rồi vạch lá... cái gì cũng hình dung ra số. cái thân ngô vòng vèo cũng hình dung ra số 7, cái sợi dây thừng cũng ra số 0... Hàng tiếng đồng hồ mới ra được 3 con số. Duy nhất con số 1 thì thật sự là team nào cũng vất vả với nó vì mãi mới thấy. Tìm số đã vất vả, nhưng thử thách thật sự lại là việc sắp xếp 4 con số đó thành 1 dãy số gồm 4 chữ số để thành mật mã. 4 chữ số đó mà ghép lại thì thành bao nhiêu cái mật mã, bác nào giỏi tổ hợp trả lời hộ em với. Điệp khúc sắp xếp số rồi giật khóa, sắp xếp số rồi giật khóa.... cứ liên tục liên tục cho thằng chơi thì điên đầu thằng đứng ngoài thì sốt ruột. Nhất lại khi có team đã thành công và đi tiếp... Áp lực khủng khiếp. Và cảm giác khi cái lẫy khóa nó bung ra thì thật là sung sướng. Sướng đến vỡ òa. Đây là game tra tấn tâm lý.
Đến đập thủy điện thì đúng là tra tấn thể lực. Lúc đó là quá trưa, cả team chơi và cameraman tập trung vào cuộc đua ko ai nhớ ăn uống gì cả. Rồi múc nước bằng cái gàu cùng sợi dây thừng dài hàng 30 m... rồi gánh nước leo lên đập. Được vài bậc cầu thang rồi sau đó là leo bằng dốc đập. Hai chân bủn rủn, mắt hoa, miệng khô... nắng, nóng... tay mỏi, vai mỏi. 1 cái xô 15 lít nước mà như gánh cả tấn đá... nghĩ lại vẫn thấy kinh.
Em có cái ảnh cho dễ hình dung:
Đây là sự bất lợi của sự chênh lệch thể hình. Thằng thì vai thằng thì tay:
Cái dốc đập thì vừa cao vừa thẳng đứng như này, người chơi đúng là thở bằng lưỡi luôn
Thấy phản ứng của mọi người có vẻ tích cực với TARV tích cực là vui rồi. Thật ra đúng là do biên tập nên người xem vẫn chưa thấy được sự gay cấn. Nhưng thật sự là mỗi chặng đua là 1 sự tranh đua kinh khủng. Từ lúc nhận chỉ dẫn đầu tiên đến khi về đích mỗi đội chơi chạy không quan tâm đến thời gian và sức khỏe. Chỉ có 1 mục đích duy nhất là về đích càng sớm càng tốt. Bắt đầu từ chặng Hòa Bình là bắt đầu sự tra tấn thể lực và tâm lý.
Với game tìm mật mã trong khu mộ. Là 1 thử thách về tâm lý kinh khủng. Em là 1 tên cũng khá vững tâm lý mà lúc đó cũng bị dao động lên xuống thất thường. Vừa mất mấy tiếng đồng hồ ngồi xe khách để đến được Kim Bôi, với lợi thế là team đầu tiên đến khu mộ đầu tiên. Lập tức lao hùng hục vào tìm số. Mật thư chỉ ghi tìm số ở khu vực mộ. Cái số nó ra sao, dấu ở đâu, hình dáng ra sao lại là 1 ấn số. Rồi bới cây, rồi vạch lá... cái gì cũng hình dung ra số. cái thân ngô vòng vèo cũng hình dung ra số 7, cái sợi dây thừng cũng ra số 0... Hàng tiếng đồng hồ mới ra được 3 con số. Duy nhất con số 1 thì thật sự là team nào cũng vất vả với nó vì mãi mới thấy. Tìm số đã vất vả, nhưng thử thách thật sự lại là việc sắp xếp 4 con số đó thành 1 dãy số gồm 4 chữ số để thành mật mã. 4 chữ số đó mà ghép lại thì thành bao nhiêu cái mật mã, bác nào giỏi tổ hợp trả lời hộ em với. Điệp khúc sắp xếp số rồi giật khóa, sắp xếp số rồi giật khóa.... cứ liên tục liên tục cho thằng chơi thì điên đầu thằng đứng ngoài thì sốt ruột. Nhất lại khi có team đã thành công và đi tiếp... Áp lực khủng khiếp. Và cảm giác khi cái lẫy khóa nó bung ra thì thật là sung sướng. Sướng đến vỡ òa. Đây là game tra tấn tâm lý.
Đến đập thủy điện thì đúng là tra tấn thể lực. Lúc đó là quá trưa, cả team chơi và cameraman tập trung vào cuộc đua ko ai nhớ ăn uống gì cả. Rồi múc nước bằng cái gàu cùng sợi dây thừng dài hàng 30 m... rồi gánh nước leo lên đập. Được vài bậc cầu thang rồi sau đó là leo bằng dốc đập. Hai chân bủn rủn, mắt hoa, miệng khô... nắng, nóng... tay mỏi, vai mỏi. 1 cái xô 15 lít nước mà như gánh cả tấn đá... nghĩ lại vẫn thấy kinh.
Em có cái ảnh cho dễ hình dung:
Đây là sự bất lợi của sự chênh lệch thể hình. Thằng thì vai thằng thì tay:
Cái dốc đập thì vừa cao vừa thẳng đứng như này, người chơi đúng là thở bằng lưỡi luôn