What's new

Daehan120cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.

Chào các bạn,

Kể từ lúc gia nhập cái hội “Phượt” này, tui đã dẫn các bạn theo vài cuộc rong chơi, từ Hà Tiên qua Kép, rồi lang thang về Đất Mũi, xuyên U Minh… Xen vào giữa là trở về những ngày tháng cũ, nhìn lại những bến phà xưa mà giờ này có nhiều bạn trẻ chưa một lần biết đến. Tất cả là để mong chia sẻ cùng nhau những vui, buồn trên đường đi phượt. Rất vui vì các bài viết đã được nhiều bạn trẻ theo dõi và góp ý. Hy vọng rằng bài kế tiếp này sẽ không làm các bạn thất vọng. Xin mời !

Daehan120cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang!

Lời mở đầu:

Nhìn cái tựa hơi bị “hoành tráng”, tự mình cũng thấy ngài ngại. Nhưng thật ra đó là “mơ ước”, mà mơ ước thì chẳng làm chết ai bao giờ, đôi khi nó còn có vẻ lãng mạn nửa. Thôi thì cứ mơ. Rong chơi ngàn dặm thì phải trên 1000km lận, nào phải giỡn chơi. Cho nên cuộc rong chơi tương đối dài ngày, thực hiện được nó phải giải quyết được các điều kiện sau:

1/Thiên thời: ở đây tui muốn nói tới thời tiết. Chuyến đi dự kiến cuối tháng ba đầu tháng tư, lúc này trời chưa vào mùa mưa, còn bão thì phải tháng 8 trở đi mới có. Vậy thì yên tâm lên đường.

2/Phương tiện: Dĩ nhiên đó là con Daehan cùi bắp mua từ năm đầu thế kỷ XXI, tới nay là 12 năm rồi, nhưng ngoại trừ việc phải thay sên dĩa, vỏ ruột, bu-gi…thì cái máy chưa một lần bị rã, bởi vì cho tới nay nó vẫn chưa bao giờ để chủ nhân phải “nằm đường”!

3/Địa lợi: Ý tui là tình hình đường sá, dốc đèo có hiểm trở không, an ninh có vấn đề gì chăng? Chạy con Daehan bèo thì chắc “bọn ác” ít khi dòm ngó; nhưng cũng không cấm chúng “nghía” tới “trang thiết bị” đi đường! Cho nên phải lựa đường mà chạy, hỏi thăm kỹ lưỡng trước mỗi đoạn hành trình. Còn lại thì…hên xui!

4/Sức khỏe: He he, cái này mới cực kỳ quan trọng, nó quyết định sự thành bại của cuộc rong chơi. Chỉ cần 1 trong 2 người bịnh “quạng” bất tử, thì lập tức chuyến đi chấm dứt ngay!

Chuyến đi này, tuy có dự định từ trước, đã thực hiện các chuyến đi nháp…nhưng ngày giờ và cơ hội xuất phát cũng chỉ được quyết định rất “thình lình”. Lộ trình cũng đã dự kiến, thực tế chắc chắn không theo ý mình muốn, nhất là mấy nguyên tắc như: đi trên dưới 100km ngày, hoàn thành mỗi đoạn đường trong vòng buổi sáng hay đừng quá trễ, hoặc cứ theo các cung đường đã định.v..v...đều có thể thay đổi do nhiều lý do khách và chủ quan, như đã nói. Cuối cùng, để tăng tính hấp dẫn của bài viết, tác giả sẽ chỉ tiết lộ theo trình tự thời gian, đúng như những gì đã xảy ra trong chuyến đi, không nói trước, không dự kiến dự cò gì cả.

Phần 1 : Đường lên Cao nguyên.

Lỗ Tấn (1881-1936), nhà văn Trung Quốc - Danh nhân văn hóa thế giới, đã viết “Mặt đất làm gì có đường, chỉ do con người đi mãi mà thành đường”. Ông nói không sai, nhưng xem đường là chỉ do con người làm nên thì còn thiếu, bởi vì còn có đường đi của kiến, đường đi quen thuộc của thú rừng…không kể “đường đi” trên không của các loài chim thiên di hàng năm. Mà thôi, đó chỉ là suy luận cho vui, dẫu sao, đường do con người làm nên mới thật là quan trọng.
Nước là dấu hiệu đầu tiên mà các nhà khoa học muốn tìm thấy để xác định một hành tinh có sự sống hay không. Cho đến bây giờ mọi cố gắng tìm kiếm nước trong không gian vẫn chẳng kết quả gì. Và địa cầu vẫn là hành tinh xanh đơn độc, lang thang trong mênh mông vũ trụ! Cho nên sự quan trọng của nước là tuyệt đối. Nó quyết định sự sống còn của các sinh vật.
Dòng sông, theo tôi là một “kiểu hình” của nước, tích góp từ những chút giọt nhỏ nhoi nơi thượng nguồn, rồi “chảy” theo từng địa thế của đất. Và nếu nói theo Lỗ Tấn thì mặt đất làm gì có sông, chỉ do nước tự góp nhặt đâu đó rồi cùng nhau “chảy” về phía thấp mà thành.
Các bạn thân mến,
Tôi xin phép nói lan man chút đỉnh như trên về con đường và dòng sông bởi vì, có lẽ, mọi chuyến đi, xa và dài ngày, đều không thể thiếu chúng. Nhờ chúng cuộc đi trở nên thú vị và hấp dẫn. Chuyến đi của chúng tôi cũng sẽ qua những con đường và cũng sẽ dọc theo những dòng sông.
 
Last edited by a moderator:
Vài hình ảnh của chuyến xuyên Việt bằng Daehan của Doigiaymoi, tháng 9, 10-2015.

attachment.php


attachment.php


attachment.php


attachment.php


attachment.php
 
Vài hình ảnh của chuyến xuyên Việt bằng Daehan của Doigiaymoi, tháng 9, 10-2015.

attachment.php


attachment.php


attachment.php


attachment.php


attachment.php

Chào chú thím M..lâu ngày không gặp lại, chú thím lại có thêm một chuyến đi quá tuyệt vời như thế! Đang đón chờ đọc tiếp bài viết mới của chú. ( Công cụ hổ trợ của chú lúc nào vẫn giữ nguyên vị trí phía sau ..hi.hi).
 
con ở Cần Thơ.. cũng thường đi Châu Đốc và Long Xuyên lắm... con rất thích các chuyến đi của cô chú.. nhất là chuyến đi miền đất Phật và Topic này ... hy vọng sẽ được cô chú kể lại chuyến đi phía Bắc qua những hình ảnh nóng hổi nhất ạ..
 
Chào Cô Chú.
Cháu đã đọc hết hành trình của Cô Chú, cách viết của chú rất hay, dí dỏm, cháu đọc không thấy chán. Thỉnh thoảng cháu cũng đi Long Xuyên chơi, nếu có dịp nào xuống Long Xuyên chắc phải dắt vợ theo để học hỏi Cô kinh nghiệm, cháu ghen tỵ với Chú đó, Chú có người vợ tuyệt vời luôn đồng hành trên mọi chặng đường. Chúc Cô Chú luôn mạnh khỏe để tiếp tục những chuyến đi mới.
 
Chào Cô Chú.
Cháu đã đọc hết hành trình của Cô Chú, cách viết của chú rất hay, dí dỏm, cháu đọc không thấy chán. Thỉnh thoảng cháu cũng đi Long Xuyên chơi, nếu có dịp nào xuống Long Xuyên chắc phải dắt vợ theo để học hỏi Cô kinh nghiệm, cháu ghen tỵ với Chú đó, Chú có người vợ tuyệt vời luôn đồng hành trên mọi chặng đường. Chúc Cô Chú luôn mạnh khỏe để tiếp tục những chuyến đi mới.

Nhà chú doigiaymoi cũng rất dể tìm nhé thesuong và chantam! Nằm ngay trung tâm mặt tiền Tp.LX.
Trên các toppi chú cũng có ghi sdt và địa chỉ cụ thể.
Trước khi bắt đầu vào chuyến đi đầu tiên ở miền Bắc Trung Bộ , mình cũng đã môt lần ghé tham vấn, và chú doigiaymoi đã rất nhiệt tình góp ý khá nhiều kinh nghiệm đi đường trong chuyến hành trình đó.
 
Last edited:
Dạ em cám ơn thông tin của chú duonghai, em cũng có xem nhiều bài của chú, đa số xem bài chú viết những chuyến miền tây. Không biết tuổi của chú duonghai nên không biết xưng hô thế nào cho phải đạo, em tên đầy đủ là Dương Thế Sương sinh năm 1967. Do tình hình hiện tại vẫn còn đi làm nên chắng có đi đâu xa được, nên chỉ nằm nhà ngóng đường đi của các anh và các chú cho đỡ thèm. Mong rằng các anh, các chú upload thêm nhiều bài nữa. Kính chúc các anh, các chú và gia đinh có thật nhiều sức khỏe để có thêm nhiều chuyến đi mới để em út, con cháu nó học hỏi.
p/s: Em khoái xem bài của duonghai, tuan_coi, doigiaymoi, mong rằng có thêm nhiều bài mới, cám ơn
 
Dạ em cám ơn thông tin của chú duonghai, em cũng có xem nhiều bài của chú, đa số xem bài chú viết những chuyến miền tây. Không biết tuổi của chú duonghai nên không biết xưng hô thế nào cho phải đạo, em tên đầy đủ là Dương Thế Sương sinh năm 1967. Do tình hình hiện tại vẫn còn đi làm nên chắng có đi đâu xa được, nên chỉ nằm nhà ngóng đường đi của các anh và các chú cho đỡ thèm. Mong rằng các anh, các chú upload thêm nhiều bài nữa. Kính chúc các anh, các chú và gia đinh có thật nhiều sức khỏe để có thêm nhiều chuyến đi mới để em út, con cháu nó học hỏi.
p/s: Em khoái xem bài của duonghai, tuan_coi, doigiaymoi, mong rằng có thêm nhiều bài mới, cám ơn

Cám ơn bạn thesuong đã quan tâm và theo dõi những bài viết của mình! Vì chantam thì mình có trao đổi vài lần trên dđ, do chantam tuổi cũng còn trẻ nên gọi mình là chú, còn bạn thesuong chỉ kém mình vài tuổi thì xem như bạn bè hay ae cũng được rồi. Mình thì trước đây cũng rất nhiều việc. Cả công và tư, nhưng thời gian sau này có thời gian rảnh, nên cũng dành chút thời giờ để đi cho biết thêm một số cảnh đẹp của quê hương mình. Thật là quê hương mình rất đẹp từ Nam ra Bắc, càng đi càng thấy khung cảnh quê hương mình thật quá đẹp. Chúc thesuong sẽ có những chuyến đi thật tuyệt vời sau này nhé!
 
Last edited:
Re: Daehan100cc và cuộc rong chơi ngàn dặm của 2 kẻ thích lang thang.

Nhìn tấm ảnh cuối cùng mới thấy nổi lòng của người tha hương :D. Cháu nhớ lại lúc cháu đi bộ đội ở Campuchia, ngày Tết ngồi chốt tiền tiêu ở núi Anglungveng, trời mưa lạnh buốt, nhớ nhà, nhớ Cha Mẹ, nước mắt hòa với nước mưa....
Thật ra,Paksong chỉ là một thị trấn vùng cao của tỉnh Champasak,Nam Lào,có vẻ như đang trong thời mới xây dựng,không thể nào sánh với cái “tuổi đời” hàng thế kỷ của Đà Lạt ngàn thông.
Huyện này có cao độ trung bình 1200m trên mực nước biển,khí hậu mát mẻ như vùng Di linh,Blao.Trái với cái nắng nóng khô hạn đến “thành danh” của Lào,nền đất bazan màu mỡ của Paksong lại luôn ẩm ướt,bởi mỗi năm nơi đây chỉ có khoảng 2 tháng mùa khô,mà mùa khô Nam Lào này lại có mưa rơi rải rác.

attachment.php

Hình ảnh Paksong đơn sơ như thế này…


Với những lợi thế tự nhiên đó,kinh tế huyện Paksong cũng chỉ dựa trên nông nghiệp mà chủ yếu là trồng cà phê chè Arabica.
99%diện tích và sản lượng cà phê Lào đều tập trung nơi đây.Cà phê Lào có năng suất không cao,nhưng nổi tiếng nhờ là cà phê sạch!

attachment.php

…và giản dị như thế kia!

Không rau,hoa,củ,quả…đa dạng như Đà Lạt.
Không nhà lưới,nhà kiếng tầng tầng,lớp lớp như Lâm Đồng.
Người dân địa phương chỉ trồng một vài thứ rau củ truyền thống như rau muống,cải bắp,bí đỏ…còn các loại nông sản khác như đậu Hà lan,su hào,sà lách,khoai tây,ớt ngọt,dâu tây…thì không có.Và xứ này quá tốt để trồng hoa,nhưng chẳng mấy ai quan tâm!
Gần đây,nghe nói chính quyền Lâm Đồng có nhiều chương trình hợp tác với chính quyền tỉnh Champasak,nhằm đưa những tiến bộ khoa học và kỷ thuật nông nghiệp sang giúp đở nhân dân huyện Paksong làm kinh tế dựa trên thế mạnh của mình về thổ nhưỡng và khí hậu,vốn tương tự .
Dẫu không thể so sánh với Đà Lạt,hiện tại cũng như tương lai;nhưng Paksong hoàn toàn có khả năng trở thành một đô thị quyến rủ với dù màu lang thang trên phố lạnh,với áo len e ấp nẻo đường hoa và những quán cà phê arabica sạch mà du khách phải tìm đến để uống,chứ không thưởng thức loại đã phải vượt qua hàng ngàn dặm,mất cả hương vị và mất cả cái hồn hiền hòa nơi xuất xứ!
Để đạt được điều này,theo tôi, từ bây giờ chính quyền nên cho trồng ngay trên những khu đất trống,những con đường sẽ mở,…hàng trăm ngàn,thậm chí hàng triệu cây thông.Sau 10,15 năm,thị trấn sẽ mát mẻ hơn giữa trời trưa nắng dội,sẽ nên thơ như dự kiến bên trên.
Đó là “dự kiến”ở thì tương lai,còn bây giờ cái “dự kiến”ở thì hiện tại là ngủ lại Paksong,chắc chắn không thành hiện thực.Đường đi Paksé chỉ còn 50km,không bằng khoảng Châu Đốc về Long Xuyên,nếu không có gì trở ngại chúng tôi có thể đến vào lúc chưa tới 17 giờ.

attachment.php


Tuy nhiên,trước mắt phải tìm một quán ăn để lót dạ và tránh cơn mưa đang kéo đến đen trời.
Nhưng,quán thì chưa thấy đâu mà cơn mưa thì đã tới.
Buộc lòng chúng tôi phải tấp vào một quán nước bỏ hoang,dùng tạm mớ lương khô là mấy ổ bánh mì, vài thỏi fromage đầu bò,2 cây xút xít và chai nước nấu sẳn ,mang theo từ Attapeu.
Trong khi ăn,tôi quan sát thì thấy quán này dường như có thời gian dài không buôn bán,là phần che tạm trước hiên một căn nhà chắc vắng chủ đã lâu.Một chiếc bàn bằng xi măng lót gạch men cùng 2 băng đá,1 băng cây... và kết vỏ chai không,bỏ vất vưởng trên bàn.

attachment.php


Mưa quá lớn,bây giờ tôi mới thấy lạnh.Cái cảm giác lạnh còn pha thêm nỗi buồn “tha hương”chợt đến ,khi nhìn ra cơn mưa gió mịt mù đang nhuốm mờ cảnh vật.

attachment.php



Nhìn bong bóng đang trôi theo dòng nước chảy tràn vào chiếc quán lạnh bỏ hoang,nó cũng chẳng khác gì với những chiếc bong bóng nước linh binh trước thềm,khi mưa rơi ào ào nơi quê hương xa lắc.Và tôi,bây giờ,bỗng thật sự thấy “nhớ nhà”.
Mười lăm ngày lặng lẽ trôi qua,đã để lại sau lưng gần 1500 cây số.Ngần ấy thời gian,với ngồn ngộn những đổi thay cảnh vật.Ngần ấy dặm trường,với biết bao xúc cảm trãi qua.Ngày qua ngày cùng những “bận rộn” trên đường.Đêm qua đêm với giấc nồng thoáng chốc.Chưa một lần gặp cảnh “mưa rơi buồn bã” thế này.Nhìn dòng nước mưa chảy dần vào nơi “trú ẩn”,nó len lõi đi vào như nỗi buồn đang len lén trong tim.
Ôi,quê hương,dù có nhiều điều “đáng ghét” nhưng cũng không dễ gì “mất hẳn’trong lòng của những kẻ tha hương!Nỗi buồn này tôi nghĩ,cũng giống như với nhiều người Việt Nam đang đâu đó trên cõi đời tạm bợ, nó vẫn mãi ngọt-ngào-một-cách-dễ-thương!
Năm 1979,khi quyết định “vượt biên”,tôi đã nói với Ba tôi:không có chọn lựa nào không đau lòng,việc “ra đi” cũng thế,nhiều người chẳng phải vì ham cuộc sống phù hoa,đó chỉ là do hoàn cảnh,do không đủ điều kiện để phấn đấu vươn lên,kẻ ra đi chắc chắn mất mát nhiều hơn người ở lại : đó là cha, là mẹ, là anh,là chị,là bạn bè,người thân…và nhất là cái “tình tự không nói được nên lời” ,nó hình thành suốt từ thời tấm bé,rồi len lỏi đâu đó trong cái “ngỏ ngách”cuộc đời,để một hôm nào bỗng dậy lên trong một phút “tơ vương” bất chợt!
Đốt một điếu thuốc,dõi theo làn khói mỏng bay,trong mù mưa trước mặt,tôi chợt thấm thía 2 câu thơ của nhà thơ “hoang đàng” Phạm Hữu Quang:

“Giang hồ,ta chỉ giang hồ vặt,
Nghe tiếng sôi cơm cũng nhớ nhà”!

attachment.php
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,666
Bài viết
1,170,974
Members
192,324
Latest member
u888ai
Back
Top