Chào cả nhà, off với nhà ĐTM vài lần rồi mà giờ mới mò vào đại bản doanh. Thôi thì hôm nay rảnh rỗi viết vài dòng. Nếu pà con đọc có chán thì cũng đừng chê.
Hôm trước ở nhà anh Rắn có bạn hỏi “anh cũng thích đi dọc đê ??”. Cũng chả biết giải thích sao nữa.
Kong sinh ra và lớn lên ở SG nhưng hồi bé rất hay được bà ngoại dẫn về quê ngoại (CB-TG) chơi. Quê ngoại tui với những con kênh chằng chịt, hồi đó muốn vào phải đi xuồng vô chứ ko chạy xe máy vô đc như bây giờ. Đó là lần đâu tiên đi cầu khỉ bị té xuống kênh, uống nước. Sau khi được vớt lên bờ lại thấy “thích” mới lạ. Lần tiếp theo ngồi xuồng – xuồng lật – uống nước no căng – từ đó biết bơi – kì cục chưa. Cả 2 lần bà ngoại thì lo xanh cả mặt còn Kong thì vô tư nhởn nhơ. Rồi những lần tiếp theo là những đêm đốt lá dừa chạy chơi trên bờ kênh. Bà ngoại hù “mày đi đêm, ma giấu nhét đất sét vô miệng”, sợ thì có sợ nhưng tới đêm vẫn lén đi ra các bụi tre trên bờ kênh xem “ma” nó như thế nào, để rồi khi tắt lá dừa là ù té chạy miết về. Rồi tới lượt ông ngoại dẫn Kong đi câu (chủ yếu là thich cái cảm giác đi về đồng quê). Cả vùng Bình Chánh, Thủ Thiêm và Cát Lái ko nơi nào là ko có vết xe đạp của 2 ông cháu. Và còn nhiều nữa …
Khi lên lớp 8 thì ko còn đc ngoại dẫn về quê nữa, rồi cũng ko còn muốn đi câu (quả thật với tui việc câu cá rất chán) nhưng kí ức vẫn còn theo tui mãi. Lớn lên giữa thành phố ồn ào tấp nập tui cũng như bao thằng con trai khác mê game và những trò giải trí chốn đô thị, kí ức về vùng quê bình yên dần phai mờ …
Bẳng đi gần chục năm tui lại được về quê ngoại. Lần này tui về với 1 niềm vui. Tui say sưa chèo xuồng dọc theo các con sông nhỏ. Tui tận hưởng sự vui vẻ này và tuyệt nhiên ko nhớ 1 tí gì về những kí ức hồi nhỏ. Quay về và lại bị cuốn vào cuộc sống thành thị với bao toan tính …
Đã lâu lắm rồi mới về lại quê ngoại. Lần này trở về với nỗi buồn nhân đôi. Mọi thứ thay đổi nhiều. Tui đi bộ trên con đường đất ven kênh ngày nào (giờ đã thành đan). Kí ức như 1 video clip đc quay ngược về. Chợt nghe tiếng gọi: “thằng T.., có phải thằng T.. ko ?”. Tui giật mình, bên kia kênh 1 bà già đang gọi tui. Đã hơn chục năm ko ai gọi tui bằng cái tên này cả. Thì ra là bà Mười. Tui lật đật về lấy xuồng chèo qua. Hơn chục năm rồi bà Mười vẫn nhớ tui: “tao nghe mày về hôm qua”. Bà nói xong tui chợt thấy mình vô tâm quá. Mắt bà giờ chỉ thấy mờ mờ, bà sống với anh con út chưa vợ trong căn nhà tàm tạm gạch và lá. Sau khi thăm hỏi 1 hồi tui bóp chân và cho bà 1 ít tiền, bà vui ra mặt. Tui biết bà vui vì tấm lòng của tui chứ bà già cả rồi, mắt lại mờ suốt ngày chỉ loanh hoanh trước sân nhà chứ có đi đâu đc mà xài tiền. Tui chèo xuồng về mà kí ức trong đầu tiếp tục nhảy múa. Mười mấy năm trước có 1 thằng nhóc té sông uống nước trước cửa nhà bà. Khi “thằng nhóc tui” về SG bà chỉ cười: “thằng nhỏ dễ thương, tao cho mày cặp gà dzìa SG nuôi”. Kí ức vẫn còn đó chỉ có con người vô tâm quên đi …
Trên chuyến xe đò về SG tui nghe đc vài câu vọng cổ “… là quê hương với tấm lòng mênh mông của má, là cơn gió ru ta êm ả buổi trưa hè …” Về tới SG rồi tui cảm thấy các dòng sông như chảy trong máu mình, các mảnh ruộng, vườn cây như đã ăn sâu trong đầu. Tui bắt đầu lấy xe máy chạy lang thang qua các vùng Bình Chánh, Thủ Thiêm, Cát lái … nơi mà tui và ông ngoại từng đi câu. Rồi tới các con đê của các sông gần SG (với sự trợ giup của internet). Tình cờ tui biết đến “phượt.com” và nhà ĐTM rất vui vẻ. Nhờ ĐTM mà Kong đc biết và đi nhiều hơn. Cảm ơn nhà ĐTM và anh Barandom