What's new

[Chia sẻ] Du ký Châu Âu - Mùa đông trắng

29 Tết, khi mọi người đã quây quần với gia đình chuẩn bị chào một năm mới, thì tôi lại một mình quảy ba lô lên, bắt taxi ra sân bay. Ga quốc tế vắng hoe. Tôi tranh thủ gọi về nhà trước khi bắt đầu chuyến đi dài nhất cuộc đời mình: Paris. Paris. Paris. Nghe nao nao một niềm mong ước. Tôi đã mơ ước từ lâu đi giữa kinh thành ánh sáng, giữa bốn bề tuyết rơi và chìm đắm trong sự lãng mạn của thành phố tình yêu. Chuyến bay quá cảnh Quảng Châu, rồi từ đó bay thẳng sang Paris...

Sau 20 tiếng ngầy ngật trong máy bay, đợi chờ đổi chuyến thì tôi đã có mặt ở sân bay Charles de Gaulle vào buổi sáng sớm, chưa đến 6h. Thế là tôi đã chính thức có mặt ở Paris, một giấc mơ đã thành sự thật...

Paris, ngày…….


Sáng hôm nay tôi có hẹn với Polly ở quầy bán vé của Bảo tàng Louvre, nơi đầu tiên tôi đi lạc đến trong ngày đầu tiên đặt chân tới Paris. Hẹn nhau 9h sáng mà tìm hoài không thấy. Sau 1 tiếng đồng hồ đi lên đi xuống vòng ngoài của cái bảo tàng khổng lồ đó, tôi phải thốt lên 1 câu: Bó tay. Người ở đâu mà lắm thế không biết dù hôm nay mới chỉ là sáng thứ Hai. Từng dòng người, từng dòng người rồng rắn xếp hàng trước nhiều quầy bán vé, nhiều máy bán vé tự động (nhiều lắm, nhưng không có đếm, nhưng phải trên chục cái mỗi loại). Ở Pháp, tôi không sử dụng điện thoại di động, nhưng vẫn mang theo trong người phòng trường hợp có wifi thì xài Facebook, check email hoặc Viber hay Whatsapp. Tôi không thích 2 chữ đầu hàng. Khó khăn nào thì mình tìm giải pháp đó...

Tôi đi tìm cái Starbucks gần đó với 2 mục đích chính: Uống 1 ly Caramel Macchiato nóng và có wifi để nhắn tin cho Polly qua viber. Nhắn rồi mà vẫn bặt vô âm tín. Polly xài roaming từ Việt Nam, có nghĩa nếu ở Pháp mà không có wifi thì cũng chịu chết. Mà ở Paris chứ không phải ở Sài Gòn, wifi không giăng giăng khắp lối. Muốn có thì phải vô 1 quán nào đó và xin password. May mắn làm sao là trong giây phút sinh tử đó, em Thuý, lúc đó đang làm buổi chiều chạng vạng và đang vi vu trên 1 con sông nào đó ở Koh Kong – Cambodia, cũng xài roaming và lại có wifi để vô facebook. Thông qua facebook, tôi nhờ Thuý nhắn dùm với Polly bằng roaming là tôi đang ngồi ở Starbucks Rivoli đợi, không gặp không về. Thuý bảo là ok nhắn rồi, đợi đi ông anh. Gian nan gian nan…

Mọi thứ sẽ dễ dàng vô cùng nếu tôi xài điện thoại, mua cái sim gắn vô cái iphone 4 trầy trụa, rồi gọi cho Polly. Nhưng xin thưa, trong những ngày tôi lang thang Paris, không có cái chỗ nào tìm ra chỗ bán sim. Nói thế thôi chứ có bán thì chưa chắc tôi đã mua. Thứ nhất, tiết kiệm. Thứ hai, không cần thiết. Thứ ba, phải tập sống trong điều kiện thiếu những thứ quá quen thuộc. Chú bảo để chú lái xe đưa đi mua sim. Tôi bảo dạ thôi không cần đâu chú. Con tự lo được rồi. Ở cái nơi được gọi là tân tiến này, bạn muốn mua cái gì thì làm ơn lên mạng, tìm địa điểm và đi thẳng đến đó. Còn đi lang thang tìm là vô ích, thật sự vô ích. Không có như Sài Gòn hoặc các thành phố khác của Châu Á, ra ngõ, quẹo trái, quẹo phải, đi thẳng cái gì cũng chất đầy ứ hự. Âu đó cũng là một kinh nghiệm quý báu cho một đứa đi du lịch bụi như tôi để có cơ hội so sánh văn hoá bán hàng của các nước. Và nói ra đây để nhấn mạnh rằng, tôi quá là may mắn trong những ngày này. Nếu không có những người bạn giúp đỡ, thì tôi không thể hoàn thành chuyến đi của tôi một cách trọn vẹn. Không ai có thể làm mọi thứ một mình cả…

11h trưa thì Polly xuất hiện, thở không ra hơi vì phải tìm vài cái Starbucks mới thấy tôi. Ngoài trời 5 độ C, mồ hôi chảy, thì phải hiểu rằng Polly đã cố gắng như thế nào. Polly mặc áo tím và áo khoác vàng, vô cùng nổi bật trong khung cảnh người người áo đen trùm kín trong bối cảnh xám xịt của mùa đông. Thế mà sao sáng nay mình tìm không ra nhỉ? Lạ thật! Polly là bạn của Thuý, lần đầu tiên tôi gặp tại nhà Thuý trong 1 bữa tiệc BBQ thịnh soạn. Chưa nói được nhiều thì tôi về trước. Lần thứ hai tôi gặp Polly trong phòng phỏng vấn của Đại sứ quán Pháp. Cũng như tôi, âm thầm đi xin visa và quyết tâm đi bụi Châu Âu một mình. Chúng tôi không hẹn nhau, nhưng cuối cùng thì lịch trình đi lại trùng nhau điểm đầu tiên là Paris, sau đó thì mạnh ai nấy đi. Một người bạn đồng hành hoàn hảo cho khởi đầu Paris. Tại sao ư? Vì Polly không thân thiết để chịu trách nhiệm về nhau, nhưng ý tưởng về chuyến đi thì lại trùng hợp đến ngạc nhiên. Cái kiểu của chúng tôi, gặp thì đã thấy như hiểu nhau rất rõ, nhưng ai nấy đều tự hiểu một điều là khi tách ra thì mọi thứ vẫn ổn. Chúng tôi chia sẻ nhưng khi cần thì vẫn chừa ra những khoảng lặng để cảm nhận. Về cơ bản, chúng tôi độc lập. Chúng tôi đã chọn đi một mình cơ mà. Về Polly thì còn nhiều chuyện trùng hợp kinh khủng xảy ra trong những ngày lang thang Châu Âu, nhưng tôi sẽ kể vào một phần khác của câu chuyện. Còn ngày hôm nay là của Paris, Paris thôi nhé…

Chúng tôi đi Bảo tàng Louvre. Bạn có ngạc nhiên không khi biết diện tích của Bảo tàng Louvre là 210.000 m2, và diện tích trưng bày là 60.600 m2. Với diện tích như thế, Louvre trưng bày các hiện vật, cổ vật về Phương Đông cổ đại, Ai Cập cổ đại, Hy Lạp, La Mã, nghệ thuật họa hình, hội họa, điêu khắc... Và nếu thực sự đi hết, chắc bạn phải đi trong vòng một tuần (hên xui). Tôi không sành nghệ thuật, tôi không nghiên cứu điêu khắc cũng như không giỏi lịch sử. Đơn thuần tôi chỉ là người yêu thích cái đẹp. Đến đây, tôi chỉ muốn ngắm nhìn những cái đẹp, tinh hoa tinh túy của nhân loại qua các thời kỳ. Và quan trọng nhất: Nàng Mona Lisa. Bức tranh nguyên bản được vẽ từ năm 1503, do danh họa thiên tài Leonardo da Vinci vẽ người vợ Francesco del Giocondo, mà sau này người đời ca tụng về nụ cười bí hiểm của nàng. Tận mắt nhìn thấy bức tranh đó cũng là một niềm tự hào, thứ mà trước giờ chỉ nhìn thấy qua sách báo. Tôi luôn nghĩ rằng, nếu các sinh viên kiến trúc, mỹ thuật của Việt Nam được một lần đặt chân vào Louvre, chắc họ sẽ hạnh phúc mà khóc thét lên. Và đương nhiên, hoài bão của họ về nghề nghiệp sẽ lớn lắm. Đến cả đứa mù nghệ thuật như tôi còn bị choáng ngộp trước những hành lang dài đầy tranh, những bức tượng điêu khắc sống động như đang di chuyển, và những hiện vật cổ vật còn giữ nguyên hiện trạng. Nhưng tôi biết sức mình có hạn, và Paris còn bao nhiêu điều cần khám phá nên phải giã từ Louvre, hẹn một dịp khác...
 

Attachments

  • 17342936_10154736963116622_2021810644356157636_n.jpg
    17342936_10154736963116622_2021810644356157636_n.jpg
    129.9 KB · Views: 2,468
  • 17523379_10154765820651622_3676739119353290096_n.jpg
    17523379_10154765820651622_3676739119353290096_n.jpg
    60.4 KB · Views: 290
  • 17620315_10154765820231622_1692468711832971207_o.jpg
    17620315_10154765820231622_1692468711832971207_o.jpg
    166 KB · Views: 276
  • 17621988_10154765819261622_685704444422703324_o.jpg
    17621988_10154765819261622_685704444422703324_o.jpg
    410.2 KB · Views: 240
  • 17626128_10154765819746622_1353558723944071587_n.jpg
    17626128_10154765819746622_1353558723944071587_n.jpg
    158.6 KB · Views: 241
Last edited:
Brussels _ Trái tim Châu Âu

Bài viết đăng trên tạp chí Esquire Vietnam, tháng 8/2017. Bản full, chưa edit và tưng tửng như giọng văn trước giờ của Tâm, khác bản lên báo một chút!
Từ Toulouse, tôi thấy khó khăn trong việc lựa chọn thành phố sắp tới. Tôi với H. ngồi cả buổi chỉ để tìm vé máy bay. Theo lịch trình ban đầu, tôi sẽ bay về Vienna, Áo để bắt tàu đi thị trấn bé nhỏ Hallstatt nằm dưới chân dãy Alps mờ sương. Tùng bảo, có bus đi từ Prague nhìn cảnh làng quê cũng hay. Ở Prague lại có em Jul đợi mình ở đấy, hứa hoài mà vẫn chưa sang thăm được. Mà vé khi đó thì đắt lòi ra, lại ôm cái vali cồng kềnh rồi quay lại Paris nên thấy không khả dĩ. Phải kiếm đường bay nào đơn giản, gọn gàng nhất chứ không muốn mấy ngày còn lại trong hành trình phải vật vã ra. Ô thế thì đi thành phố ước ao Warsaw của Ba Lan vậy. Nói là thành phố ước ao vì khi đọc Loneliness on the net của Janusz L.Wisniewski đã yêu thích thành phố này rồi. Cũng lại là vấn đề vé máy bay, phải quá cảnh ở đâu đó.
Trong cơn tuyệt vọng vì phương án nào cũng không khả thi thì không hiểu tại sao trong đầu lại nghĩ đến Brussels, Bỉ. Thành phố được gọi là Trái tim của Châu Âu, vé máy bay một chiều 234 Euro cũng mắc banh, mà thôi, từ Brussels chỉ đi tàu một tiếng là về tới Paris để bay về Việt Nam. Lỡ ngộ nhỡ có chuyện gì cũng phản ứng nhanh gọn lẹ hơn các thành phố xa xa khác. Mình thích thì mình làm thôi, mặc dù trước đó Brussels hay Bỉ chưa bao giờ nằm trong danh sách wish list. Đơn giản nghĩ là nó nằm sát Paris, muốn đi khi nào chả được. Đôi khi, sự tình cờ lại là một điều hay.
Buổi sáng trời lành lạnh, H. đưa tôi ra sân bay. Đường tram trước cửa nhà chạy hoài thì H. mới phát hiện nó sai hướng, nên phải đi ngược lại. Mặt thì cười cười mà trong bụng cứ lo lo, rủi trễ nữa chắc ăn mày luôn. Vậy mà vẫn có thời gian uống cà phê sau khi check in, ăn thêm cái bánh lót dạ, còn 20 phút nữa bay thì lững thững đi vào. Ố mài chuối, thấy bà luôn rồi. Cái hàng trước mặt nó dài không thể tưởng tượng nổi, nếu đợi cái hàng này chắc phải 1 tiếng nữa mới tới cửa kiểm tra hành lý xách tay. Trong cơn bấn loạn, mặt cắt không còn hột máu, tôi làm liều hỏi cậu thanh niên đứng đầu hàng: Cậu có thể giúp tôi một chuyện được không? Số là tôi bị muộn giờ bay, tôi chìa vé ra, nên có thể nhờ cậu cho tôi xin được qua trước không? Cậu thanh niên nói một câu làm tôi nhớ mãi: I have no problem with that, you can ask them, (Tôi không có vấn đề gì cả, anh hỏi họ xem) và chỉ vào mấy người phía sau. Liền sau đó là một phản ứng ngoài mong đợi của tôi, nguyên cái hàng dài kêu lên: Đi nhanh đi, mày chạy đi mới kịp, đi trước đi... Tôi chỉ kịp ngoái lại cảm ơn rồi chạy như bay trong sân bay.
Vậy là tôi đến Brussels, Trái tim của Châu Âu trong sự tình cờ. Mà ngộ là cái gì tôi càng tính thì càng làm không được, chỉ có cái gì tình cờ thì lại mang đến những kết quả đáng kinh ngạc. Vâng, tôi có những ngày ở đây thật đáng kinh ngạc.
Tôi hay ví von Paris như một bà già thanh lịch cô đơn trong giá rét, còn Barcelona như một cô gái đôi mươi tung tăng dạo phố. Thì Brussels là sự tổng hoà hoàn hảo của 2 thành phố kia. Nói sao nhỉ, có nghĩa là thành phố này có kiến trúc đẹp như Paris nhưng đậm đặc hơn, và con người thì vui vẻ giống như người bên Tây Ban Nha. Bây giờ mình nói về sự đậm đặc trước. Sau khi quăng cái vali vào phòng airbnb thì tôi lao ra đường. Thành phố những ngày gần cuối đông, cái lạnh vẫn còn len vào trong áo. Hai bên đường hoa nở nhiều, nắng rọi trên đường. Đó chắc chắn là một ngày đẹp trời ở đây, tôi rảo bước nhanh. Cứ thế tôi đi cả một buổi chiều, đi qua nhiều con đường, nhiều địa danh, khám phá nhiều điều kỳ diệu. Và tôi có một Brussels đậm đặc khi buổi chiều đó tôi gần như đã đi hết các địa danh quan trọng của thành phố này. Thành phố không quá rộng lớn như Paris, chỉ cần nhắm hướng về Quảng trường Lớn thì hầu như sẽ đi qua tất cả. Mà hỏi có dễ đi không thì tôi trả lời quá dễ, vì chỉ cần nhìn lên trời, toà nhà nào có chóp nhọn cao nhất chính là Quảng trường Lớn (Grand Place) nơi mà Victor Hugo ca ngợi là quảng trường đẹp nhất thế giới, được Unesco ghi nhận là Di sản văn hoá nhân loại. Mà các toà nhà cổ ở Brussels thì phải nói là siêu đẹp, xây dựng theo các trường phái Phục Hưng cái gì đó không rành, nhưng với con mắt ngây ngô của mình thì đẹp quá sá đẹp. Nhà cửa chỉ sơn các màu của tự nhiên như nâu đất, vàng đất, xám... chứ không có xanh đỏ tím vàng.
Mấy ngày này, cả Châu Âu lo ngại chuyện khủng bố. Mới hôm qua ở London đã có kẻ lao xe vào đám đông, đúng một năm trước nổ bom ở chính Brussels này. Nên khi ra đường, dù có hào hứng cách mấy tôi vẫn thấy lo ngại, nhất là khi đi vào những đám đông. Vậy mà, có đêm 12h tôi đi bộ ra toà nhà Bourse, thị trường chứng khoán Brussels được Napoleon cho xây dựng vào năm 1801, thấy nam thanh nữ tú chịu lạnh đứng ngồi trò chuyện đông vui rôm rả. Dường như lo ngại đang ở đâu rất xa, còn họ cứ ở đây vui cho một buổi tối cuối tuần đầy hứng khởi. Chuyện của 1 năm trước có 32 người thiệt mạnh và 300 người khác bị thương ở thành phố này không thể là bóng ma cứ ám ảnh những con người nơi đây. Tôi thích khung cảnh này, thích nhìn ngắm cái bình yên mà lại tràn đầy sức sống của một đêm đã khuya như thế này.
Một mình ở đây vài ngày, tôi mua thẻ dùng các phương tiện công cộng trong vòng 3 ngày để đi loanh quanh. Có thể dùng thẻ để đi tàu điện ngầm, xe buýt, hệ thống tram... Ở Brussels thích nhất là hệ thống tram. Tram là phương tiện di chuyển trong nội ô thành phố, chạy theo đường ray và hiện tại không còn nhiều thành phố trên thế giới còn loại hình vận chuyển này. Tôi thấy còn ở Hongkong, San Francisco, San Jose, Istanbul, Guangzhou... Vì thành phố nhỏ nên tram có thể tiếp cận được hầu hết các điểm quan trọng. Cứ leo lên đó ngồi mông lung nhìn ra cửa sổ, thấy chỗ nào đông vui thì nhảy xuống chơi chụp hình chán rồi lại leo lên đi tiếp. Chỗ nào xa qua thì đi bus, còn muốn nhanh thì chui xuống tàu điện ngầm. Có hôm đi tàu điện ngầm bị lộn line, 10h tối nhìn thấy hai bạn vô gia cư đánh nhau ở cái ga vắng hoe. Vội vàng chạy lên đường lớn, điện thoại thì hết pin nên không tìm thấy đường về quê mẹ, í lộn, nhà airbnb. Ngoài trời thì xuống còn có 4-5 độ, lạnh xanh mắt mèo. Lúc đó thấy có một đôi tình nhân đang đi ngang nên hỏi đường về Louis. Hai bạn đó nhiệt tình dẫn đi rất xa, xong chỉ mình lần theo đúng đường tram sẽ về đến nhà. Giữa đêm lạnh lẽo mà hai bạn nhiệt tình chỉ tôi chỗ này chỗ kia, đường này đường nọ, chợt thấy họ dễ thương làm sao. Mà con người ở Brussels này hầu như là như vậy.
Chỉ cần đứng ngoài đường, cái mặt Châu Á lơ ngơ hoặc ngu ngu là có người hỏi: Bạn có cần giúp gì không? Mà ngay cả cái người đầu tiên khi tôi gặp ở sân bay, thấy tôi loay hoay vì ko biết mua vé trên máy, đã chủ động nói: Tao biết mày mới đáp máy bay nên không có tiền xu trong người đâu, thôi để tao mua cho mày cái vé tàu vô thành phố. Vậy đó. Ở ngoài phố là những chàng trai cô gái xinh đẹp, cao ráo vừa đi vừa trò chuyện rôm rả. Họ nói thứ tiếng Pháp du dương, nhưng khi tôi hỏi bằng tiếng Anh thì họ sẽ trả lời bằng thứ tiếng Anh lưu loát, không bao giờ thiếu một nụ cười trên môi.
Những ngày ở Brussels, tôi sống chậm qua từng cơn gió lạnh của thành phố. Tôi đi bộ trong công viên, đến các nhà sách, đi vào chợ cuối tuần bán đầy đồ ăn và hoa hay giữa đêm đi coi Người đẹp và quái vật. Những trải nghiệm chậm rãi tuyệt vời không phải luôn luôn xuất hiện trong những chuyến đi, nhưng trong lần ở Brussels này, tôi thấy năng lượng mình được hồi phục nhanh. Cứ đói thì ăn, khát thì uống, mỏi thì dừng và suy nghĩ thì lại viết ra. Chẳng biết sao dạo này tôi lười biếng, đến các thành phố lạ chỉ muốn chậm rãi ơ hờ như thế thôi. Chậm mà nhớ, nhớ đến độ 2 tháng sau chuyến đi mới viết cái note này, mà mọi thứ như mới hôm qua...
 
Midnight in Paris


Bài viết đăng trên tạp chí L'officiel Vietnam, tháng 7/2017.
Nửa đêm, xem Midnight in Paris, nhớ cái cảm giác giữa đêm bước hì hục trên từng bậc thang để lên đồi Montmartre. Paris của lần trở lại như một du khách xa lạ.
Nếu tôi nhớ không lầm, thì không phải New York, không phải London cũng không phải Tokyo, mà chính Paris là thành phố tôi ao ước được tới nhất. Đó là chuyện của ngày xưa, cái ngày còn ngu ngơ với thế giới xa lạ bên ngoài. Nhưng sau khi đã đến đó, đã nghe kể đầy đủ những câu chuyện, đã nhìn thấy những thứ muốn nhìn, thì tôi vẫn chọn Paris là nơi phải đến một lần, của tất cả mọi người. Paris của thơ, nhìn góc nào cũng thơ. Paris của nhạc, đến tận 2 giờ sáng, người đàn ông già chơi tây ban cầm vẫn còn ngồi trong công viên nhỏ vắng người trên đồi Montmartre. Paris của hội hoạ, từng góc phố con đường đều có dấu ấn tay người. Gì nữa nhỉ? Paris của tình yêu nữa, ở nơi mà ai cũng sẽ dịu dàng để nắm tay một người khác.
Đôi lần tôi ví von thành phố đó là một "old lady" với hình ảnh một bà già khoác cái khăn choàng đắt tiền màu đen, mệt mỏi đi trong mùa đông rét mướt. Có nghĩa là Paris già nua cũ kỹ hom hem đang run bần bật vì những cơn gió lạnh, nhưng không thể chối cãi cái sang chảnh của quá khứ vẫn còn váng vất. Vì lẽ đó mà nhiều người đến với thành phố này. Họ không để tìm cái hiện tại Paris phát triển như thế nào, thành phố hiện đại ra sao, mà họ đến để nhìn quá khứ lộng lẫy vàng son còn vương trên những bức tường xám, những vòng xoay tráng lệ hay những hàng cây nằm ngủ yên với thời gian. Chúng ta ai cũng đang nói về hiện tại, về tương lai. Nhưng sâu thẳm bên trong mỗi con người, quá khứ là món quà vô giá được cột chặt và cất sâu bên trong. Khi hơi thở chạm vào không khí của thành phố này, ta như thấy mình được ôm ấp, vuốt ve những tháng ngày xưa cũ đó, nơi mà mình không thể giãy bày với một ai khác.
Chẳng hiểu. Paris kỳ lạ như vậy đấy. Nhiều khi tôi chán ghét cái lạnh lẽo đến rùng mình mỗi khi lang thang ngoài Champs Elysees. Tôi chán ghét cơn gió thốc lên khi đứng trên tháp Eiffel nhìn thành phố hay chán ghét những con thuyền đông đúc khác du lịch cười nói trên sông Seine. Rồi những căn phòng chật chội, dịch vụ kém đến ngạc nhiên. Nhưng sau khi quay cuồng với những cơm áo gạo tiền, với những lo toan thì Paris lại trở thành nơi xoa dịu nỗi mệt nhọc hữu hiệu nhất. Có cần gì đâu, ngoài một buổi chiều đi bộ bên bờ sông, hoặc ngồi trong một công viên vô danh nào đó nhìn chiếc lá cuối cùng bay về trời. Hoặc cái lạnh chầm chậm thấm vào da, rất gần mà cũng rất xa.
Hôm bữa xem Ai là triệu phú, người thi là Ngọc Châu quán quân Next top. Châu trả lời tốt tất cả các câu hỏi, nhưng đến một câu liên quan đến Paris thì Châu thua. Câu hỏi: Cây cầu nào bắc ngang sông Seine là cầu cũ nhất ở Paris? Châu chọn đáp án sai vì không bao giờ ngờ cái tên cây cầu cũ nhất Paris lại là Pont Neuf - Cầu mới. Nhưng tôi biết đáp án đó. Cái được của những người đi nhiều là một chút xíu kiến thức thu lượm được từ những chuyến đi chứ không phải là cái gì cao siêu. Và cái khác nữa, là thấy mình vẫn còn cảm xúc rất nhiều với thế giới xung quanh, khi mà môi trường thân thuộc đã không còn là chất xúc tác để ta có thể vùng vẫy với sự bay bổng. Không thể chối cãi được, Paris là một môi trường hoàn hảo để sự bay bổng đó quay trở lại, sự lãng mạn đâm chồi và bình yên là có thật.
Lúc đang đứng ở gần nhà thờ Đức Bà, tôi mua ly cà phê ở tiệm nhỏ kế bên. Capuchino nóng hổi giữa không gian giá lạnh, ly cà phê thơm lừng trong một ngày ngáy ngủ. Rồi tôi tản ra khỏi khu vực có nhiều du khách, đi một vòng lên vỉa hè có nhiều cây. Tự dưng tôi nghĩ là, ồ, mình tìm thấy một cái gì đó khác lạ, một Paris khác lạ so với lần đi trước. Cảm giác kỳ lạ của ấm áp, của đủ đầy, của quen thuộc. Nơi này, đã từng là những bậc tam cấp bằng gỗ để người ta ngồi đó nhìn lên nhà thờ. Tôi đã từng ngồi đó, thở ra khói và cứ nghĩ rằng tay mình đã đông cứng rồi rơi ra khỏi cơ thể. Tôi hình dung ra mình của lần đầu tiên, khi đi lang thang trên từng con đường quen thuộc này. Đó là tuổi trẻ, là háo hức, là hạnh phúc và cả cảm giác lâng lâng. Còn lần trở lại, tôi nghĩ: Ồ, đi thì đi thôi chứ Paris có gì lạ đâu chứ. Đúng rồi, Paris không có gì lạ. Tôi đã nói đó là thành phố của quá khứ, của dĩ vãng cơ mà thì có 5 năm, 10 năm hay 20 năm sau, Paris vẫn y nguyên như thế. Nhưng tôi không hay biết rằng, con người mình sẽ thay đổi...
Tôi nghĩ về hành trình quá dài là khoảng cách của hai lần đặt chân đến đây, lần nào cũng là những bước ngoặt to lớn. Thì ra khi lòng mình bình an, mọi thứ trở nên thấu đáo lạ thường. Tôi học được rằng không nên đưa ra quyết định khi mình đang không an yên. Paris dạy tôi bài học lớn, vì lớn nên khó, khó nên còn phải học.
Đêm cuối tuần, đồi Montmartre vẫn đông người dù bên ngoài trời rất lạnh. Từ những bậc thềm đá, thành phố nhấp nháy phía xa. Ban ngày có lẽ mọi thứ rõ ràng hơn. Nhưng trong một đêm trù tịch và cơn ngáy ngủ tràn đến, thành phố lại trở nên mơ màng như một tấm thảm kim sa lấp lánh, lấp lánh tràn cả vào trong giấc mơ đêm đó. Trong giấc mơ, tôi bồng bềnh bay trên tấm thảm lấp lánh đó, một mình, bay mãi...
 
Băng qua sông Garonne
Toulouse, Pháp



Trên đường tôi đi, có những nơi định sẵn, và có những nơi định mệnh. Có nghĩa là khi chúng ta vô tình đến một nơi nào đó không theo lịch trình rồi thả mình trôi bềnh bồng theo những ngày sau đó. Toulouse là thế, vì nhắc đến Pháp, còn có nhiều nơi nổi tiếng hơn, gọi mời hơn, lung linh hơn.
Tôi đến Pháp 2 lần nhưng không đi đâu ngoài Paris vì cái thành phố mơ mộng này hớp hồn mất rồi. Tôi có thể lang thang ngày này qua ngày kia, ngồi ở một góc quán bé xíu uống ly cà phê Pháp hoài không chán. Vâng, tôi chẳng có ý định đi đâu ngoài Paris cả. Tình yêu là phải cực đoan như thế, mới vui! Vậy mà trong một buổi trưa kéo theo 2 cái vali đứng giữa đường ở Barcelona, sau khi tiễn các người bạn, đồng nghiệp về Việt Nam, tôi còn lại một mình. Tôi nói chưa nhỉ, chỉ khi một mình thì cái bản năng của tôi trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, và lúc đó có những quyết định trời ơi hơn bao giờ hết. Cũng là lúc đứng giữa đường một mình trên một con phố nhỏ ở Barcelona đó, tôi mới thấy trời cao đất rộng là thế nào, mới thấy mình tự do như thế nào.
Giờ sao nhỉ, kiếm một cái quán cà phê rồi thủng thẳng tìm phòng airbnb, thuê cái khách sạn be bé ở lại Barce một đêm nữa rồi mai kiếm vé máy bay đi nơi khác, hay kéo vali ra bến xe buýt đi đâu thì đi, hay ra trạm tàu lửa để đời mình nó đi đâu thì đi, vì mình đang tự do mà.
Nghĩ thế nào mà tôi bắt taxi ra ga tàu lửa, xem có may mắn được tí nào không. Cô bán vé hỏi: Mày muốn đi đâu? Tôi hỏi thử: Cô có vé đi Toulouse không? Tại sao lại là Toulouse, chút nữa tôi sẽ kể. Cô bán vé nhìn tôi rồi bảo: Có, 5 phút nữa tàu chạy ghé Narbonne rồi đi tiếp qua Toulouse, thời gian 7 tiếng giá vé... 5 phút trời ạ, sao mà chạy kịp. Tôi hỏi cô ấy lần nữa: Cô chắc là 5 phút đủ tôi chạy ra tàu chứ? Cô cười cười: Nếu mày chạy.
Thề, từ lúc tôi gật đầu và rút cái thẻ HSBC ra thanh toán, tôi chẳng có lấy một giây nào suy nghĩ về những gì tôi đang làm. Có nghĩa là tôi quẹt thẻ cái rẹt, kéo vali nặng trịch chạy qua cổng soát vé, chạy ra tàu, vừa lên được tàu là tàu bắt đầu lăn bánh. Trong tất cả những diễn biến lúc đó, chỉ cần có 1 hành động nào sai là phải huỷ cái vé tàu mấy chục euro để mua cái khác. Chưa kể lúc lên tàu nhục như con cá nục, khi quăng 2 cái vali to uỳnh lên thì theo quán tính của sức nặng, tôi bị nó quăng lại bẹp dí vô một góc trong toa tàu, ai cũng dòm. Kệ, cuối cùng thì mình cũng thành công, tôi nhủ thầm.
Tàu chạy ra khỏi Tây Ban Nha, hải quan lên tàu kiểm tra giấy tờ rồi từ từ lăn vào nước Pháp. Miền Nam nước Pháp những ngày đầu xuân, hoa cỏ bên đường nở rộ. Không khí bên ngoài vẫn còn lạnh, cái lạnh dễ chịu của những cơn gió nhưng nắng thì cứ trải vàng. Cứ thế tôi băng qua các đồng lúa xanh non, những ngọn đồi cây còn chưa kịp nhú lên những mầm xanh đầu tiên, những làng quê yên ả xanh thẳm mơ hồ, những cối xay gió sừng sững cuối chân trời, những cánh đồng nho chuẩn bị cho một mùa mới hay những cánh đồng hoa dại ngút ngàn. Chỉ tiếc là, tôi chẳng thể ghi lại những khoảng khắc đẹp đẽ đó bằng máy chụp hình để khoe với mọi người mà chỉ có thể nhớ bằng đầu, ngửi bằng mũi và nhìn bằng mắt.

35296709_10155958779876622_3777635732122763264_o.jpg


Bây giờ là lý do tại sao tôi lại đến Toulouse. Số là tôi có một cậu bạn đang học ở đấy, qua những lần trò chuyện thì hiểu thêm một chút về cái thành phố yên bình đó, nên muốn kiểm chứng những gì mình được nghe về thành phố đó. Những dòng kênh, dòng sông bắc ngang thành phố hay màu hồng của những ngôi nhà gạch. Với cả chuyến đi này đã đi qua các thành phố lớn của du lịch rồi, thì phải nên cân bằng bằng một thành phố bình yên nào đó ở miền Nam trứ danh, cũng là một cơ hội để gặp bạn nên lên đường thôi. Buổi chiều, tôi đứng ở ga Toulouse Matabiau Train Station nhắn tin cho cậu bạn: Tới ga rồi! Vậy đó, mọi thứ đơn giản như cái gật đầu để mua cái vé đến đây. Mà ngẫm lại thì mọi thứ cơ duyên đều đến bằng những quyết định tình cờ trong phút chốc nhưng lại dẫn chúng ta đi rất xa.
Toulouse thành phố màu hồng hiện ra trong mắt tôi đơn giản như những con phố lát đá, đi hoài không thấy mỏi. Khu vực Capitole vẫn còn giữ nguyên kiến trúc từ thế kỷ 18, có toà nhà từ thế kỷ 16 rực rỡ màu đỏ hoặc trắng. Các ngả đường toả ra khỏi khu vực này dẫn đến các con phố sầm uất của shopping, khách sạn cao cấp, nhà hàng nổi tiếng. Đi giữa những con đường lát đá giữa đêm khuya có cảm giác như đi lạc ở một nước Pháp rất xưa, nơi mà chỉ có thể được nhìn thấy qua phim ảnh. Cuối một con đường là một công viên nhỏ giáp con sông Garonne, xung quanh là các bar nhỏ. Đám sinh viên tụ tập uống bia và cười nói. Gió từ dòng sông thốc lên, đêm đó rất lạnh và bia lạnh cũng thấm vô người. Lâu lắm rồi mới có cảm giác len mình giữa những gì gọi là địa phương nhất, chứ không phải chen mình trong dòng khách du lịch cười nói chụp hình kêu gọi nhau í ới.
Trời về khuya, băng qua cây cầu Neuf để đến trạm tàu điện ngầm, gió buổi đêm như len vào từng thớ thịt. Tôi gần như không thể đi bình thường được nữa, mà phải núp vào các cây cột trên thành cầu đợi khi bớt gió thì lại đi tiếp. Bạn tôi đi cùng hỏi: Cần áo không? Tôi bảo không. Bạn tôi thì giải thích là bạn ở đây nên quen cái lạnh hơn tôi. Tôi thì hiểu là bạn thấy tôi ốm yếu quá thấy tội, hoặc là sợ tôi lạnh quá chết ngoài đường luôn vì nhìn thấy cái mặt tái xanh của tôi. Nhưng mà tôi lại yêu quý các khoảng khắc bình thường như thế, chứ không phải là những khi ồ à vì một cái gì đó lớn lao cả. Chỉ khi mình bình dị nhất, cởi bỏ lớp hào nhoáng của cuộc sống, của tham sân si, của show off, của việc mình cố trở thành một ai đó. Giờ phút băng ngang cầu, tôi chửi thề nữa. Cảm giác say say, lạnh đứng tim lại đi cùng bạn lâu ngày không gặp (mà cũng không ngờ gặp được) quả là rất thú vị đó.
Những ngày ở Toulouse, xui (hay hên) là bạn tôi trúng vào kỳ thi quan trọng nên vùi đầu trong thư viện từ sáng đến khuya. Lâu lâu mới tranh thủ được một chút dẫn tôi đi ăn hay đi loanh quanh thành phố, còn lại thì tôi tự đi khám phá thành phố một mình. Thành phố be bé như thể đi qua đi lại thì ta đã về nơi bắt đầu. Tôi lang thang qua các con phố cổ lát gạch, ghé vào một quán cà phê nhỏ ngồi đó viết lách linh tinh. Quán nhiều khách du lịch ồn ã. Mà khi đã chán ghét cái ồn ã của đủ mọi thứ tiếng, tôi đi qua khu Palais de Justice với những quán cà phê chỉ có vài cô cậu sinh viên ngồi gõ lọc cọc trên máy tính, hay những ông bà trung niên ngồi chầm chậm uống ly cà phê nhìn ngày trôi qua thật nhẹ nhàng. Cạnh đó là công viên vắng người. Trong một ngày mùa xuân còn lạnh thì mọi hoạt động vẫn rất khẽ khàng, hay tại vì bản chất thanh lịch của người Pháp, hay tại vì thói quen tận hưởng cuộc sống chậm rãi của những người miền Nam nước Pháp đã vẽ nên một bức tranh thanh bình đẹp đẽ này.
Buổi chiều khi những tia nắng cuối cùng rực lên trước khi tắt hẳn, thành phố chìm trong màu rồng rực rỡ của những ngôi nhà gạch cổ. Các tấm hình tôi chụp dù vô tình hay cố ý đều có màu hồng hay đỏ chi phối trong đó. Người ta gọi Toulouse là thành phố màu hồng, theo đúng nghĩa đen. Hay còn nghĩa nào khác, màu hồng của những giấc mộng mị giữa tjanh bình tráng lệ?
Có những buổi sáng tôi đi bộ bên con kênh đào Midi của thế kỷ 17, hai hàng cây xanh rì rào. Con kênh nhỏ nằm yên lặng. Đây cũng là một lý do tôi đến đây khi nhìn thấy hình ảnh con kênh rực lên màu vàng vào mùa thu đẹp không kể siết của hai hàng cây bên con kênh rất nổi tiếng khi nói về Toulouse. Bên kia dòng kênh là Đại học Kinh tế Toulouse cổ kính. Thích lắm, tôi nghĩ rằng ở miền Nam này, cái gì cũng cổ kính. Những trường đại học, các ngôi nhà, những quảng trường nằm im theo thời gian, các công trình công cộng, khu vực trung tâm, nhà thờ, những con đường. Tôi yêu quý các giá trị xưa cũ, yêu quý những điều bình thường (nhưng không tầm thường) vì có thể tôi là người sống hoài cổ. Nhưng tôi tin rằng chỉ có các giá trị thật mới trường tồn theo thời gian.
Tôi cũng thích cảm giác ngồi ngoài nắng ấm ngả ngớn ở giữa quảng trường Capitol uống ly Chocolat Viennois với những người bạn. Giữa những chộn rộn, những đua chen thì mình lại có những phút giây thư thả ngồi nhấp từng ngụm thời gian rồi nhìn người ta qua lại. Xung quanh, các toà nhà vẫn toả ra thứ màu đỏ dễ chịu của gạch nung giữa cái nắng mùa xuân. Rồi bạn tôi lại vào thư viện, còn tôi lại cầm cái vé tàu điện ngầm đi đến các trạm, bước lên đường cái rồi đi vào lòng Toulouse. Ngày nắng cũng như ngày mưa, dù đi dưới tàng cây xanh hay ngồi yên lặng trong quán cà phê hay giữa một công viên vắng người, tôi cũng cảm thấy biết ơn. Một là biết ơn một người chứa chấp tôi những ngày không dự định này, hai là biết ơn cuộc đời đã dẫn dắt tôi đến với miền Nam nước Pháp, trong những ngày xanh thăm thẳm đầu mùa xuân.
Toulouse tháng 4/2017
 

Attachments

  • 35987067_10155958818651622_6821202596343054336_o.jpg
    35987067_10155958818651622_6821202596343054336_o.jpg
    111.9 KB · Views: 134
  • 36048291_10155958820286622_5904789083707670528_o.jpg
    36048291_10155958820286622_5904789083707670528_o.jpg
    186.7 KB · Views: 135
  • 36062931_10155958821716622_7863136979175604224_o.jpg
    36062931_10155958821716622_7863136979175604224_o.jpg
    230.8 KB · Views: 144
  • 36087446_10155958828341622_5278996066459451392_o.jpg
    36087446_10155958828341622_5278996066459451392_o.jpg
    115.6 KB · Views: 151
  • 36121370_10155958823351622_3924334046674419712_o.jpg
    36121370_10155958823351622_3924334046674419712_o.jpg
    90.5 KB · Views: 137
  • 36121349_10155958834396622_4404267101217357824_o.jpg
    36121349_10155958834396622_4404267101217357824_o.jpg
    113.4 KB · Views: 159
  • 36176290_10155958818261622_4589306146438774784_o.jpg
    36176290_10155958818261622_4589306146438774784_o.jpg
    129.9 KB · Views: 142
Trời Hà Nội không nắng nhưng oi nồng chực mưa. Không khí cứ dồn nén bí bách như chính cái cuộc đời nhạt nhẽo, cái công việc văn phòng thường ngày mình phải gượng làm để sống. Đọc bài của bạn mình cứ bất giác mỉm cười và trong lòng nhẹ nhàng mơ mộng. Cứ ngỡ như mình cũng đang được lang thang đồng hành cùng bạn. Được hít hà cái lạnh thấu xương hay lạ lùng đứng giữa một không gian rộng lớn cổ kính là cảm hứng, là cội nguồn của nghệ thuật nhân loại.
Mình thực sự rất rất thích cách bạn viết. Cảm ơn và chúc sức khỏe <3
 
Last edited:
Midnight in Paris

TAM NGUYEN·THURSDAY, JUNE 15, 2017·9 MINUTES




Bài viết đăng trên tạp chí L'officiel Vietnam, tháng 7/2017.
Nửa đêm, xem Midnight in Paris, nhớ cái cảm giác giữa đêm bước hì hục trên từng bậc thang để lên đồi Montmartre. Paris của lần trở lại như một du khách xa lạ.
Nếu tôi nhớ không lầm, thì không phải New York, không phải London cũng không phải Tokyo, mà chính Paris là thành phố tôi ao ước được tới nhất. Đó là chuyện của ngày xưa, cái ngày còn ngu ngơ với thế giới xa lạ bên ngoài. Nhưng sau khi đã đến đó, đã nghe kể đầy đủ những câu chuyện, đã nhìn thấy những thứ muốn nhìn, thì tôi vẫn chọn Paris là nơi phải đến một lần, của tất cả mọi người. Paris của thơ, nhìn góc nào cũng thơ. Paris của nhạc, đến tận 2 giờ sáng, người đàn ông già chơi tây ban cầm vẫn còn ngồi trong công viên nhỏ vắng người trên đồi Montmartre. Paris của hội hoạ, từng góc phố con đường đều có dấu ấn tay người. Gì nữa nhỉ? Paris của tình yêu nữa, ở nơi mà ai cũng sẽ dịu dàng để nắm tay một người khác.
Đôi lần tôi ví von thành phố đó là một "old lady" với hình ảnh một bà già khoác cái khăn choàng đắt tiền màu đen, mệt mỏi đi trong mùa đông rét mướt. Có nghĩa là Paris già nua cũ kỹ hom hem đang run bần bật vì những cơn gió lạnh, nhưng không thể chối cãi cái sang chảnh của quá khứ vẫn còn váng vất. Vì lẽ đó mà nhiều người đến với thành phố này. Họ không để tìm cái hiện tại Paris phát triển như thế nào, thành phố hiện đại ra sao, mà họ đến để nhìn quá khứ lộng lẫy vàng son còn vương trên những bức tường xám, những vòng xoay tráng lệ hay những hàng cây nằm ngủ yên với thời gian. Chúng ta ai cũng đang nói về hiện tại, về tương lai. Nhưng sâu thẳm bên trong mỗi con người, quá khứ là món quà vô giá được cột chặt và cất sâu bên trong. Khi hơi thở chạm vào không khí của thành phố này, ta như thấy mình được ôm ấp, vuốt ve những tháng ngày xưa cũ đó, nơi mà mình không thể giãy bày với một ai khác.
Chẳng hiểu. Paris kỳ lạ như vậy đấy. Nhiều khi tôi chán ghét cái lạnh lẽo đến rùng mình mỗi khi lang thang ngoài Champs Elysees. Tôi chán ghét cơn gió thốc lên khi đứng trên tháp Eiffel nhìn thành phố hay chán ghét những con thuyền đông đúc khác du lịch cười nói trên sông Seine. Rồi những căn phòng chật chội, dịch vụ kém đến ngạc nhiên. Nhưng sau khi quay cuồng với những cơm áo gạo tiền, với những lo toan thì Paris lại trở thành nơi xoa dịu nỗi mệt nhọc hữu hiệu nhất. Có cần gì đâu, ngoài một buổi chiều đi bộ bên bờ sông, hoặc ngồi trong một công viên vô danh nào đó nhìn chiếc lá cuối cùng bay về trời. Hoặc cái lạnh chầm chậm thấm vào da, rất gần mà cũng rất xa.
Hôm bữa xem Ai là triệu phú, người thi là Ngọc Châu quán quân Next top. Châu trả lời tốt tất cả các câu hỏi, nhưng đến một câu liên quan đến Paris thì Châu thua. Câu hỏi: Cây cầu nào bắc ngang sông Seine là cầu cũ nhất ở Paris? Châu chọn đáp án sai vì không bao giờ ngờ cái tên cây cầu cũ nhất Paris lại là Pont Neuf - Cầu mới. Nhưng tôi biết đáp án đó. Cái được của những người đi nhiều là một chút xíu kiến thức thu lượm được từ những chuyến đi chứ không phải là cái gì cao siêu. Và cái khác nữa, là thấy mình vẫn còn cảm xúc rất nhiều với thế giới xung quanh, khi mà môi trường thân thuộc đã không còn là chất xúc tác để ta có thể vùng vẫy với sự bay bổng. Không thể chối cãi được, Paris là một môi trường hoàn hảo để sự bay bổng đó quay trở lại, sự lãng mạn đâm chồi và bình yên là có thật.
Lúc đang đứng ở gần nhà thờ Đức Bà, tôi mua ly cà phê ở tiệm nhỏ kế bên. Capuchino nóng hổi giữa không gian giá lạnh, ly cà phê thơm lừng trong một ngày ngáy ngủ. Rồi tôi tản ra khỏi khu vực có nhiều du khách, đi một vòng lên vỉa hè có nhiều cây. Tự dưng tôi nghĩ là, ồ, mình tìm thấy một cái gì đó khác lạ, một Paris khác lạ so với lần đi trước. Cảm giác kỳ lạ của ấm áp, của đủ đầy, của quen thuộc. Nơi này, đã từng là những bậc tam cấp bằng gỗ để người ta ngồi đó nhìn lên nhà thờ. Tôi đã từng ngồi đó, thở ra khói và cứ nghĩ rằng tay mình đã đông cứng rồi rơi ra khỏi cơ thể. Tôi hình dung ra mình của lần đầu tiên, khi đi lang thang trên từng con đường quen thuộc này. Đó là tuổi trẻ, là háo hức, là hạnh phúc và cả cảm giác lâng lâng. Còn lần trở lại, tôi nghĩ: Ồ, đi thì đi thôi chứ Paris có gì lạ đâu chứ. Đúng rồi, Paris không có gì lạ. Tôi đã nói đó là thành phố của quá khứ, của dĩ vãng cơ mà thì có 5 năm, 10 năm hay 20 năm sau, Paris vẫn y nguyên như thế. Nhưng tôi không hay biết rằng, con người mình sẽ thay đổi...
Tôi nghĩ về hành trình quá dài là khoảng cách của hai lần đặt chân đến đây, lần nào cũng là những bước ngoặt to lớn. Thì ra khi lòng mình bình an, mọi thứ trở nên thấu đáo lạ thường. Tôi học được rằng không nên đưa ra quyết định khi mình đang không an yên. Paris dạy tôi bài học lớn, vì lớn nên khó, khó nên còn phải học.
Đêm cuối tuần, đồi Montmartre vẫn đông người dù bên ngoài trời rất lạnh. Từ những bậc thềm đá, thành phố nhấp nháy phía xa. Ban ngày có lẽ mọi thứ rõ ràng hơn. Nhưng trong một đêm trù tịch và cơn ngáy ngủ tràn đến, thành phố lại trở nên mơ màng như một tấm thảm kim sa lấp lánh, lấp lánh tràn cả vào trong giấc mơ đêm đó. Trong giấc mơ, tôi bồng bềnh bay trên tấm thảm lấp lánh đó, một mình, bay mãi...

19221789_10155000925606622_7776157030990367041_o.jpg
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,684
Bài viết
1,135,219
Members
192,401
Latest member
Xuanbaongoc
Back
Top