What's new

[Chia sẻ] Du ký Mỹ: 60 ngày qua 12 thành phố

60 ngày trên đất Mỹ. Tôi đi qua 12 thành phố: New York, Los Angeles, San Jose, San Francisco, Miami, Seattle, Philadelphia, Atlantic City, Washington DC, Key West, Boston, Las Vegas và một vài điểm đến như Grand Canyon, biển Santa Cruz, biển Huntington, Rosemead, quận Cam... Tôi tiễn mùa thu lá vàng lá đỏ, chạm vào cái lạnh đầu đông của bờ Đông bờ Tây, chạm cả vào những bông tuyết đầu mua rơi lả tả khi đang đứng đợi chuyến xe buýt cuối ngày ở Boston. Lại là hành trình một mình, nhưng từng điểm đến tôi đã có những người bạn, những người anh em, hoặc thậm chí là những người lạ trên đường nhưng cuối cùng lại trở thành quen.
Năm 2013 khép lại bằng những đợt pháo bông trên bầu trời Los Angeles, người ta ôm nhau, nói lời chúc mừng để chào một năm mới. Tôi cũng khép lại hành trình để đợi một hành trình mới nhiều thú vị hơn. Nhưng bây giờ thì hãy quay ngược thời gian để ôn lại 60 ngày lang thang trên xứ cờ hoa, hành trình dài nhất của tôi và nhiều cảm xúc nhất của tôi...

Los Angeles - Thành phố của những thiên thần

Trong hàng trăm thành phố của nước Mỹ, tôi chọn Los Angeles là điểm đến đầu tiên để bắt đầu hành trình dài của mình. Tôi không biết, không biết tại sao mình lại chọn nơi này cả. Nhưng thấy rằng nó thân thuộc. Hay chỉ vì một cái tên: Los Angeles - Thành phố của những thiên thần. Thời đại này, có ai còn tin vào những thiên thần?

Chuyến bay vô cùng dài đáp đến phi trường Los Angeles sau khi quá cảnh ở Bắc Kinh làm đầu tôi nhức như búa bổ. Phần vì ngủ không được, phần vì xung quanh quá ồn ào với phần lớn hành khách là người Trung Quốc. Tôi kéo vội hành lý đến quầy làm thủ tục hải quan, chỉ mong mau mau thoát khỏi cái đám đông ồn ào này. Mới 5h sáng, sân bay còn rất vắng, có 3 nhân viên hải quan đang làm việc. Người thứ nhất là Mỹ đen, người thứ hai Mỹ trắng và người thứ ba là Châu Á. Tôi cầu trời cho mình không đụng nhân viên hải quan Châu Á vì thể nào anh ta cũng người Hoa, không biết có làm khó dễ gì mình không. Vậy mà trời xui đất khiến thế nào tôi đi đúng vào quầy đó. Nhưng khi nhìn bảng tên thì tôi ngạc nhiên: TRINH. Có nghĩa anh tên Trịnh hoặc họ Trịnh gì đó, và chắc chắc là người Việt. Ô hay, tưởng xui lại hóa may. Anh hỏi bằng tiếng Việt rành rọt sau khi xem passport của tôi: Em đi qua đây làm gì? - Dạ du lịch. Em đi bao lâu? - Dạ lịch trình là 1 tháng, nhưng có thể kéo dài thêm. Em có bà con gì bên này không? - Dạ không! Em có bạn bè không? - Dạ có vài người bạn du học bên này. Em đi một mình hả? - Một mình. Rồi hỏi thêm vài câu gì nữa không nhớ, những không mang tính chất đánh đố như thiên hạ hay đồn thổi. Vậy thôi, passport được trả lại với cái dấu cho ở Mỹ 6 tháng. Trạm đầu tiên khá thuận lợi, tôi nghĩ thầm và nhanh chóng kéo hành lý ra khỏi đám đông...

Sân bay vắng lặng nhưng lại có rất nhiều cảnh sát. Mỹ lạ quá ta, đâu cũng thấy cảnh sát. Sau khi nhanh chóng tìm được một cái Starbucks nằm khiêm tốn trong một góc sân bay, tôi mở facebook ra để liên lạc với bạn ra đón thì nhận được tin động trời: Sáng hôm qua, có một thằng điên nào đó cầm súng vô sân bay nã đạn làm một người chết và nhiều người bị thương. Hèn chi mà cảnh sát nhiều như thế này, thấy tâm hồn dao động run run một chút. Nhưng cái sự háo hức lấn át tất cả. Nước Mỹ đang chờ đợi...
 

Attachments

  • 68877_10152168531791622_1807802516_n.jpg
    68877_10152168531791622_1807802516_n.jpg
    210.4 KB · Views: 3,821
  • 1521816_10152159543416622_465134887_n.jpg
    1521816_10152159543416622_465134887_n.jpg
    82.4 KB · Views: 1,329
  • 1531865_10152165252521622_1416433444_n.jpg
    1531865_10152165252521622_1416433444_n.jpg
    165.6 KB · Views: 304
  • 1551667_10152197047251622_975118254_n.jpg
    1551667_10152197047251622_975118254_n.jpg
    98.3 KB · Views: 296
Last edited:
Cảm ơn bạn Diệp, chắc vậy :)
Nhiều khi mình nghĩ đi và viết lại như là một trách nhiệm của người được đi, để truyền thêm cảm hứng cho những người khác.
Chỉ muốn nói rằng hãy bớt lo nghĩ và hãy chuẩn bị nhiều hơn, và lên đường thôi :))
Viết ngọt ngào dã man, mỗi hành trình là một chặng đường đan xen cảm xúc.
Viết tiếp nữa đi bác chủ thớt nhé, hóng đây ạ.
Cứ không dừng mơ, ko dừng cố gắng thì một ngày nào đó có thể làm điều mình muốn, đến nơi mình thích......
 
Thực ra mình cũng ko biết mình viết văn là hay hay dở, nhưng mình tin là nó thực. Cả những niềm vui, nỗi buồn trên con đường mình đi đều rất thực, nên cứ thế viết ra thôi. Làm kinh tế khô khăn lắm, nên được đi được viết đã là một cái gì đó cân bằng lại. Cảm ơn bạn code_fantasy nhiều vì đọc bài của mình, và chắc rằng thiên đường đó ko phải chỉ cho một vài người nào cả, đó là cho mọi người...

Dân Kinh tế mà viết văn hay đó bạn, bạn viết ngắn gọn chân thật và rất Phượt...Vote cho bạn

Cám ơn bạn đã mỡ mắt cho tôi thấy Thiên Đường
 
Chào em Jenary, anh gọi là em vì anh nghĩ em nhỏ tuổi hơn anh, đơn giản vì anh nhiều tuổi :))
Cảm ơn em thích những bài viết của anh, tiếp tục theo dõi nhé . Em cứ mạnh dạn đi từ từ, rồi em tích luỹ kinh nghiệm và mỗi ngày đi một xa hơn . Anh phải mất mấy năm đi gần gần qua Cam, Thái, Sing, Mã, Hongkong bla bla... rồi mới tới Châu Âu rồi mới đi Mỹ . Anh toàn đi 1 mình đấy :))
Về kinh phí thì anh ko giỏi tính toán kinh phí thế nào em ạ . Đương nhiên, ko phải vì anh giàu có gì đâu, toàn đi bụi, ngủ dorm hoặc nhờ bạn bè, ăn bụi ăn bặm thôi . Nhưng anh nghĩ rằng kinh phí thế nào thì mình điều khiển được nó . Dư tiền thì đi nhà hàng mà ăn . Hết tiền thì vào McDonalds mua combo 1 USD cũng sống tốt . Miễn sao đừng phung phí là được .
Em đọc kỹ chuyện ăn uống đấy, nhưng ở Boston là anh ăn cơm, còn bạn anh mới ăn phở . YELP cho mình biết quán nào ngon, nhưng em thử tưởng tượng em đang đói run người, lạnh run người thì em có còn nghĩ đến cái quán ngon quán dở nữa không haha, cho nên lúc đó chỉ có kiếm cái gì thật gần để mà lết tới thôi em ạ . Grand Canyon là hành trình buồn cười nhất trong chuyến đi của anh, anh viết sau nhé . Cảm ơn em.

Bắt gặp bài viết về NY - Mùa đông ko lạnh ngoài trang chủ nên mới biết đến topic này của a HT. Đọc 1 lượt hết luôn nên có lúc quên like và thanks, sozi chủ thớt nhé :">

Năm ngoái em mới bắt đầu chuyến đi phượt nước ngoài đầu tiên mà chủ thớt đây đã đặt chân đến Mỹ zồi, thật ngưỡng mộ wá *o* Chắc e còn phải đi phượt vài năm vài chuyến lấy kinh nghiệm nữa mới đủ tự tin (và xiền) để sang Mỹ (nhân tiện a có thể tiết lộ chi phí 2 tháng ở Mỹ khoảng bn ko ạ :s) Đúng như a HT nói, trc khi sang một đất nước xa lạ thì điều quan trọng nhất ko phải là xiền. Đương nhiên có đủ xiền mới đi đc, nhưng hơn cả là nỗi lo ko biết mình có gặp chuyện gì bên đó ko, mà nếu có thì ko biết có xử lí đc mà an toàn về nhà ko =)) (hixhix đấy là kinh nghiệm của cá nhân e, nhưng mỗi lần đi xong về thì chắc cái đó bớt đi một chút :D)

Hóng hớt 8 thành phố còn lại, cả Grand Canyon <3


P.S. Lần đầu biết đến cái app Yelp @@ *note lại* Cơ mà cái app đó có có đánh giá xếp hạng đầy đủ mà lại để cho a HT ăn phải quán phở dở thế ạ :D :D Mà sao sang Mỹ a lại toàn kiếm quán phở với cơm ăn thế =)) A kêu sang Mỹ ít ăn phở mà đọc e thấy ở Boston a ăn phở, đến NY cũng vẫn ăn phở =))
 
Cảm ơn Siri, đọc những lời Siri viết mà cảm thấy phấn chấn hơn hẳn . Vì mình đi một mình mà dường như không cô độc, vẫn có nhiều người chia sẻ đấy chứ .
Mỹ, đúng là xa xôi và hư ảo, miên man như những chuyến xe buýt đường dài êm êm lờ lững trôi trên sa mạc vào một buổi chiều tắt nắng . Mỹ nó cho người ta những niềm vui tột cùng và cả những nỗi buồn như thấu tận tâm can . Nếu Siri về nhà viết lại không được thì nên viết nhật ký hành trình, lúc nào cũng cầm cuốn sổ và cây bút ghi lại những gì mình thấy trên đường đi . Chỉ cần cái nhật ký hành trình thôi cũng đủ thú vị lắm rồi .
Chúc Siri có thêm những chuyến đi thú vị, và nhớ viết cho mọi người đọc nhé .

Nuớc Mỹ trong tôi là một miền đất hứa xa xôi và hư ảo, tôi chỉ được biết tới qua phim ảnh và tượng tượng những khung cảnh lãng mạn qua những cuốn truyện được đọc từ hồi cấp 2, cấp 3. Trong tôi không biết tự bao giờ đã manh nha một kế hoạch, một dự định để một ngày nào đó được nếm, được hít thở và được cảm nhận thực tế về miền đất này.
Sau bao nhiêu đắn đo suy nghĩ về ngân sách và hun đúc đủ dũng khí thì tôi cũng đã có 1 chuyến đi (tạm gọi là phượt 1 nửa) tới đây. Tôi đã nghĩ rằng với bao cảm xúc dạt dào khi về thì sẽ làm được 1 bài hồi ký để đời nhưng khả năng viết lách có hạn nên lạch cạch được vài dòng là cạn vốn rồi. Đọc topic của bạn thực sự tôi thấy có bóng dáng mình trong đó, đôi khi những khoảnh khắc cô đơn vô tận mà bạn viết có giống quá với những gì tôi đã từng cảm nhận được. Chỉ muốn nói rất thích cách hành văn của bạn, hãy dành thời gian để viết tiếp, để những người như tôi được dõi theo và được thấy mình trong đó nhé. Trân trọng !

 
Hi con_trau,
Hoàn toàn chụp bằng điện thoại, chuyến đi này a ko chủ trương là đi theo kiểu du lịch, mà đi theo kiểu phượt gọn nhẹ nhất có thể . Cho nên anh chỉ chụp bằng điện thoại và chỉnh màu lại :))

Em ơi, bài viết rất hay và ảnh quá đẹp. Em chụp bằng máy gì vậy? Anh thấy rất giống chất film?
 
Trong đầu tôi bây giờ là những buổi sáng thật lạnh, tôi mặc rất nhiều lớp áo rời khỏi nhà ở Fairfax, đi bộ 15 phút trên con đường một bên là cây trụi lá, một bên là những cây còn xanh để đến ga metro Vienna. Ga Vienna nằm trên một khoảng đất trống, xung quanh là bãi đậu xe hơi thoáng đãng. Nhưng mỗi lần gió qua là co ro hết cả. Trên con đường có nhiều cây đó, thỉnh thoảng có người đi bộ cùng, họ vượt lên trước. Người Mỹ đi nhanh, nhưng tôi thì chậm rãi, đeo tai nghe, tùy tâm trạng mà nghe những bài buồn bã vào buổi sáng mùa đông ảm đạm hay những bài hát vui tươi khi có ánh nắng rọi vào mắt. Cái ba lô trên lưng có bản đồ chi chít chữ, chai nước suối, những thanh kẹo, bánh ngọt, đồ sạc điện thoại và cả những niềm vui trẻ con. Không hiểu sao tôi hân hoan lắm. Chắc là vì trên cái con đường đến metro, có 1 trường học. Những học sinh cấp 2 cấp 3 đủ màu da trẻ trung, vui vẻ, yêu đời làm tôi cũng tưởng mình như trẻ lại nhiều tuổi. Tôi cũng đang mang ba lô trên vai, đeo headphone và tung tăng lắm...

Những ngày tháng bình yên ở Washington DC. Từ ga Vienna, tôi đi vào trung tâm của thủ đô hoa lệ Washington DC. Hệ thống metro cũ kỹ, hơi vắng vẻ so với tầm vóc của thủ đô nước Mỹ.
 
Last edited:
Cho nước Mỹ

Những ngày quay cuồng với những chuyến đi. Vừa từ Mũi Né về, đi Đà Lạt, rồi bay đi Đà Nẵng, Hội An. May sao, tại Hội An tôi gặp anh chị. Tháng 6 anh chị sẽ sang Mỹ nên cần thêm một vài thông tin, và anh chị biết tôi từ diễn đàn Phượt. Ở Hội An, anh chị chở tôi đến một quán ăn rất là ngon ở bờ sông mát rượi khi trời bắt đầu tối. Ngoài những câu chuyện về Úc, Nhật, Lào... và những chuyến đi của anh chị, chúng tôi nói về nước Mỹ. Từ những câu chuyện này, tôi lại muốn viết nhiều hơn về những con đường tôi đã đi qua ở Mỹ. Thật sự, công việc quá bận rộn nên nhiều khi không thể tìm thấy bất cứ cảm xúc nào để viết. Mà xui là, tôi chỉ viết bằng một thứ duy nhất: cảm xúc. Viết như những gì mình cảm nhận, ko biết kỹ thuật, không biết cách mở thắt cho thú vị. Tôi biết rằng mình mãi mãi là cậu trai trẻ cô đơn lãng mạn trên con đường của chính mình. Vậy thôi, dù bây giờ không còn trẻ nữa, nhưng cô đơn thì nhiều và lãng mạn thì luôn thừa thãi...

Cô chủ nhà người Indo gốc Hoa ở Los Angeles hỏi tôi: Mày có ý định về lại Việt Nam không Tâm? Tôi không hiểu lắm ý của cô ta, hỏi lại, sao vậy? Cô ta mới bảo với tôi rằng nếu được thì mày nên ở lại. Đất nước này sẽ cho mày những cơ hội. Quan trọng nhất là mày sẽ được Tự Do. Tôi hơi gờn gợn khi nghe hai chữ Tự do này, vì trước giờ nếu nói Mỹ là đất nước tự do thì thường có một ý nghĩa khác. Nhưng sau khi tôi nghe cô giải thích thì tôi thích cái ý tưởng tự do không phải đến từ một đất nước không có chiến tranh. Mà tự do đến từ "Mind". Vâng, tôi không nói đến chính trị hay gì cả, mà cái Tự do của cô chủ nhà nó khá là khác biệt. Thế này nhé, cô ta sinh ra ở Indonesia, sau đó đến Mỹ sống đến nay. Mọi thứ cô ta có hiện nay là do Mỹ cho cô. Đương nhiên, tại Mỹ, nếu bạn chịu khó lao động thì không gì bạn không thể làm được cả. Nhưng ở Indo cô không tự do sao? Vấn đề vô cùng lớn ở Indo, Việt Nam hay những nước Châu Á khác là các mối quan hệ chằng chịt giữa con người với con người, con người bị đánh giá bằng các quy chuẩn xã hội theo số đông, con người sống bằng trào lưu chứ không phải bằng mong muốn thực sự của chính mình. Những thứ đó tôi không thể chối cãi được, nó hiển hiện quá rõ ràng trong đời sống.

Câu trả lời của tôi là có và không. Tại sao là có và không? Mâu thuẫn!
Có là vì chắc chắn tôi sẽ về lại Việt Nam. Việt Nam là nơi tôi sinh ra, lớn lên đến độ trong huyết quản bây giờ đã đầy nước mắm, nước tương. Những buổi sáng bước ra đầu ngõ đã có bánh canh, hủ tíu, cơm sườn, xôi gấc, phở bò, phở gà... Cũng như tôi không thể sống được ở đâu mà buổi trưa thiếu cơm canh chua cá lóc, bún riêu, bún mộc... Buổi tối là những con đường ngang dọc Sài Gòn cùng bạn bè đến những quán cà phê quen thuộc. Trong khoảng thời gian ở Mỹ, đã có những khi tôi thèm được nói tiếng Việt, được nghe tiếng Việt dù của một người xa lạ nào đó. Có những lúc tôi tự hỏi trong phạm vi mười cây số, không biết có người nào là người Việt như mình không? Nếu tôi còn rất trẻ, thì mọi thứ có thể đã khác. Nhưng cái khói bụi, cái ồn ã, cái lộn xộn, cái nóng nực của Sài Gòn đã là một phần máu thịt. Nếu chọn một nơi để sống những ngày cuối cùng, thì tôi sẽ chọn Việt Nam. Quan trọng nhất là còn có gia đình...

Và câu trả lời của tôi còn có vế sau: Không về. Từ Sài Gòn, tôi bay đến Los Angeles đầu tiên, sau đó vô ở trong khu Westminter, quận Cam của cộng đồng người Việt. Ngày hôm sau tôi mới đến Hollywood, uống bia trong một nhà hàng Mỹ và sống xung quanh những người Mỹ. Ngay giây phút đó, tôi biết rằng mình không phải là dân du lịch nữa. Tại Paris, tại Bangkok, tại Hongkong, tại Venice, tại Zurich... tôi chưa bao giờ có cảm giác này. Chỉ có lần đầu tiên đặt chân đến Mỹ, tôi hiểu rằng tôi không hề lạc lõng ở nơi này. Tôi nói tiếng Anh, họ chẳng bao giờ hỏi tôi đến từ đâu, cũng như không bao giờ quan tâm tôi ăn mặc thế nào, phong thái tôi ra sao. Dường như ở đây, sự tự do là món quà quý giá nhất mà ai cũng xứng đáng được nhận. Nếu băng ngang đường, tóc vàng tóc đen tóc đỏ, da trắng da vàng da đen da nâu cùng nhau chen ngang trên phố. Ai quan tâm bạn đến từ đâu chứ? Ai cũng gọi Mỹ là đất nước tự do, thì giờ tôi đã hiểu cái nghĩa của từ này, nó rộng lắm và cũng nhân văn lắm. Từ những suy nghĩ đó, tôi bỉết sau chuyến đi này tôi sẽ quay lại Mỹ. Có thể là một chuyến đi dài hơi vài tháng qua các thành phố ít khách du lịch, có thể là một chuyến du học 1 năm, 2 năm để học thêm những thứ tôi muốn, hoặc có thể trông đợi một phép màu nào đó về working visa. Vài tháng, một năm, hai năm gì đó. Để thấm nhuần cái cách nghĩ của người Mỹ, để tự lập và trưởng thành, để học hỏi những thứ còn thiếu còn yếu, để làm những điều mà trước đây đã nghĩ là không thể.

Rồi sau đó, tôi sẽ quay trở lại Việt Nam. Chẳng có thiên đường nào ở Mỹ hay ở đâu cả. Chỉ có quê hương là chùm khế ngọt, mà cần những con người đi xa trở về chăm bón. Tôi có một sự nghiệp không phải là hoành tránh nhưng cũng có thể nói là khá ổn định tại Việt Nam, nhưng cái tôi cần là kiến thức nhiều hơn nữa để giữ nó vững chãi trước những khó khăn. Nghe có vẻ định hướng hoành tráng là thế, nhưng thật ra tôi nói thật cho các bạn nghe là tôi chỉ ham đi chơi, ham đi phượt là chính ấy mà. Mỹ là con đường mở ra cho tôi đến những đất nước khác ở Nam Mỹ mà tôi rất là say mê. Những Brazil, Colombia, Costa Rica, Puerto Rico... Ôi nghĩ đến cảnh một mình ôm cái ba lô to uỵch đi ngang Nam Mỹ đã thấy rần rần trong người. Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Đằng này được học cả cách nghĩ, cách sống, cách suy luận, cách tồn tại... thì còn gì có thể so sánh nữa.

Các bạn biết không, ở Mỹ, bạn cần nhiều hơn một trái tim dũng cảm. Để hòa nhập và để sống vui vẻ. Có những khi dưới trời lạnh 5 độ, tôi phải đi bộ hơn 1 tiếng rưỡi đồng hồ đi và 1 tiếng rưỡi đồng hồ về chỉ để tìm một cái phòng trọ. Đi đến độ cái lạnh trở thành cái nóng, vào quán kem mua ly kem vừa đi vừa ăn dưới mùa đông, y như thằng khùng. Nhưng tôi không có sự lựa chọn khác nếu muốn làm việc đó. Nơi đó, không có chỗ cho sự ỷ lại, nhờ vả, ăn vạ hay năn nỉ. Mọi thứ rõ ràng như thể xã hội được vận hành bằng một bộ máy chi tiết đến từng ngóc ngách. Cũng ở Mỹ, lần đầu tiên tôi lái xe hơi chạy băng băng qua xa lộ. Cảm giác vừa sợ vừa đã, thực hiện những thứ tôi nghĩ phải xa lắm mới có thể làm được. Ở Mỹ, một nhân viên bảo tàng phải xin lỗi khi tôi phàn nàn rằng khu Đông Nam Á sao không có đồ vật trưng bày của Việt Nam? Tụi bây có biết Việt Nam tao có văn hóa lâu đời thế nào không? :)) Cũng ở Mỹ, 60 ngày, tôi có những ngày đầu óc như là một sa mạc vô tận không ưu phiền, con đường trước mắt quẹo phải hay quẹo trái cũng không quan trọng, vì nơi đâu cũng là nước Mỹ...

Tôi hẹn anh chị tháng 6 gặp nhau tại San Jose, California. Hoặc cùng nhau đi Las Vegas đánh bài, hoặc một chai bia trên một cái pub nào đó. Không ai biết cuộc đời này dẫn chúng ta về đâu cả. Nhưng chắc chắn rằng, chúng ta có quyền lựa chọn, để sống, để trưởng thành, để hạnh phúc, để xê dịch trên những con đường khác nhau với trái tim nóng bỏng...
1511013_10152383336061622_231467781385463638_n.jpg
 
Last edited:
Cảm ơn em rất rất nhiều. Cuộc sống thật thú vị em nhỉ? Khi nào em đi cho chị biết nhóe! Nhất định phải gặp nhau tháng 6 nhé. Đi Napa nhé! Rất quý em :)
 
Like với thank đầy đủ nhưng vẫn hóng hớt chia sẻ :p

Nói thật nếu ko đọc topic này của a chắc còn lâu lắm e mới nghĩ đến chuyện sang Mỹ. E còn nghĩ nếu đến đc châu Âu thì đã phục mình lắm rồi, dù đã có anh bạn sống bên đó và coi như ko phải lo ăn ở. Nhưng e vẫn cảm thấy những nơi đó sao mà xa đến thế. Giống như a đã nói, Mỹ chính là một giấc mơ xa xôi và hư ảo.

Lại nói thêm 1 chút về "free mind". Chỉ nói riêng VN mình thôi, đúng là điển hình của lối sống ràng buộc bởi số đông xã hội. Là con gái thì càng chịu ảnh hưởng của điều này hơn bất cứ ai. Ko đi đâu xa, mấy chị sếp của e bên Sing thôi, 3 mấy vẫn trẻ trung vui vẻ, làm việc lẫn ăn chơi đều tới bến. Nhiều lúc cũng muốn đến 1 nơi để đc sống thoải mái như ý mình, để ko chịu ràng buộc gì về hạnh phúc của bản thân, để bớt đi những nhòm ngó thừa thãi vô duyên của thiên hạ. Nhưng nói vậy, e cũng đã đến tuổi ko thích sống xa gia đình (có tuổi zồi, nhưng e vẫn trẻ hơn a chắc :p) E rất đồng cảm với những lý do của a. Chỉ bảo e rời xa HN để vào HCM sống thôi chắc e cũng ko chịu đc quá vài năm. Món ăn HN, không khí của HN, những cơn gió heo may, lá vàng xào xạc, cái lạnh buốt của HN, đến cả những cơn mưa xuân hay những trận nồm ẩm (có phần) bẩn thỉu của riêng HN; tất cả đều ngấm vào máu thịt zồi. Trên tất cả là nơi có một mái nhà yên bình để trở về, có những người quan tâm và yêu thương mình nhất.

Sau khi đọc series này của a, e quyết tâm lần du lịch tới sẽ đem theo 1 quyển sổ lịch trình, ít nhất để ghi lại đôi dòng về những nơi mình đã đi qua, những món đã ăn, những người đã gặp, những cảm xúc đọng lại khi nhìn thấy một điều gì đó đặc biệt. Trước đây e vẫn thik lưu giữ mọi thứ bằng ký ức, để rồi có nhiều lúc bất chợt thấy một cái gì đó thân quen, gợi nhớ về một nơi nào đó, sẽ ngồi hồi tưởng lại. Cảm giác đó rất kì diệu, giống như một điều tốt đẹp mình đã trải qua, lại như một giấc mơ, một cảm giác "rất gần rất xa". Nhưng giờ e thấy ghi lại một chút cũng là điều tốt, vì sợ rằng những lần quay lại sẽ ko còn cảm xúc của lần đầu tiên nữa :)
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,672
Bài viết
1,171,045
Members
192,336
Latest member
hakhaclinh
Back
Top