What's new

"Đường đời" - Phượt và Em

" Những người yêu biển...thường cô đơn"
Anh nhận ra mình lạc lõng giữa những con sóng biển, có chăng anh chưa bao giờ thuộc về biển, có chăng biển chưa bao giờ là của riêng ai...
Khi buồn, người ta muốn ra biển, khi cô đơn đứng trước biển, để thấy lòng được trải rộng, mênh mông...tỏa theo những con sóng trắng, anh ngắm biển và để mặc tâm hồn bay theo gió biển...không dịu êm chẳng ồn ào, sóng chỉ nhẹ thôi, rất khẽ...

Anh ra biển, muốn được chạy chân trần trên cát, thả hồn theo những con sóng đi xa, xa mãi, để thấy mình nhỏ bé trước biển trời bao la...chợt nhận ra là mình đang thiếu một bàn tay, một bóng hình trên những con đường dài thân thuộc đã từ lâu chỉ còn anh đơn độc...hình như anh đã mất đi một thứ quý giá...là em.
Trái tim khi khao khát yêu thương sẽ mãi luôn buốt nhói, chẳng biết có nên gọi đó là tình yêu đang dạt dào như con sóng vỗ...


 
Last edited:
...Hãy đi về nơi ấy và để sự im lặng ở lại với Anh, Em nhé

Hãy cứ tiếp tục đi trên con đường ấy em nhé ! Đó là điều anh muốn nói, và cũng là tất cả những gì anh có thể nói. Với anh giờ đây chỉ còn sự im lặng luôn bên anh...
Còn em, đừng để sự im lặng kia theo gót mình, để một người chờ đợi trong im lặng là đủ rồi...Em hãy hướng về trước, đừng quay đầu lại, phía trước đó là nơi bắt đầu mới của em, cũng là nơi mà em thuộc về đấy. Còn phía sau, chỉ là quá khứ và kỷ niệm thôi. Vì vậy em hãy nhìn mà bước về phía trước em nhé...
Đoạn đường mà em đi sẽ rất đẹp và đầy nắng lắm đấy...Và hãy vững bước trên con đường đã chọn, nơi phía cuối con đường kia là điều em muốn, là thứ mà bấy lâu em tìm kiếm. Hãy để lại cho anh những gì quá khứ, cả niềm vui lẫn nỗi buồn, cả tiếng cười lẫn những giọt nước mắt...vì cuộc sống này là hữu hạn...
...
 
Người ta có yêu một ai đó từ cái nắm tay không?

" Nhẹ thôi một cái cầm tay
Để bây giờ vẫn nhói đau thế đấy…"

Từ cái nắm tay ấy, bao nhiêu thời gian đã qua? và ta có còn nhớ bao nhiêu yêu thương ở lại?
...
 
Em – đêm – và niềm tin

" Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta được thêm ngày nữa để lo toan..."

Em sẽ chỉ còn là chiếc bóng như bao chiếc bóng cứ ào ào trong chiều muộn về. Em rồi cũng sẽ tiếp nối một lịch trình sống – làm việc – kiếm tiền – quay lại, thấy mình đã bạc mái đầu từ khi nào không hay. Đơn giản chỉ vì em đã lãng quên những ước mơ ngày thơ, hay đúng hơn là đã để ở đâu mất những mộng, món quà mà thượng đế ban tặng – niềm tin. Rằng em đã cố gắng, rằng em cảm thấy cuộc sống này đôi lúc bất công đến ngạt thở và em chỉ muốn nhảy xổ ra cào cấu, xé toạt những trái ngang ấy, mà như không thể!

Nếu như em đang đi trên con đường đó, thì chẳng bao lâu, em sẽ giống như những con búp bê, những chú rối chảy trôi theo dòng đời không phẳng lặng, và tâm em đã vì vậy mà không ngơi những con sóng cồn cào...

Là con người là em cần biết khóc, cười, biết yêu và biết giận. Là sống, để vỗ về những bình yên trong các ngóc ngách giữa cuộc sống bủa vây bởi toan tính, đua giành. Vậy nên, giữ vững niềm tin em nhé! Người ta mãi nói về niềm tin theo cách này hay cách khác, nhưng em hãy tìm một cách để giữ vững niềm tin của chính mình. Sẽ có lúc, em thấy mình mất gần như là tất cả, những của cải vật chất, những tình cảm mà em chắt chiu, dành dụm trong bao ngày dài, sẽ có lúc, em thấy những cố gắng của mình dường như vô nghĩa trước những trái khoáy của cuộc đời, của lòng người, sẽ có lúc, em chỉ muốn một mình, chỉ thấy muốn cô đơn, sẽ chỉ muốn độc bước, trong em có lẽ chính là nỗi thất vọng, nản chí và chỉ muốn buông xuôi …

Hãy nhìn về tương lai theo một cách thật lạc quan, hãy nhìn về những mảnh đời khó khăn trong cuộc sống, những bước chân lầm lũi vắng mẹ cha, những con người thiếu đi một hình hài lành vẹn. Hãy nhìn về những đứa bé chỉ mới 4 – 5 tuổi đã phải vất vả trong cuộc mưu sinh mà một lần nào đó em bắt gặp trong chuyến đi của mình ...

Sống để cho, sống để trải nghiệm và để biết mình vẫn còn hạnh phúc, thật nhiều. Đời bao em vào lòng, để em có ngọn lửa niềm tin, ngọn lửa không tắt, ngọn lửa ấy nằm trong tay em, đừng buông nhé! Vì khổ đau nhất chính là ngọn lửa niềm tin còn cháy bỏng trong trái tim con người.

Sống trải lòng mình, em nhé! ...
 
Ngưng lại để yêu thương…

Cuộc sống vội vàng, tất bật. Tình người mong manh, dễ vỡ. Có đôi lúc ta không biết mình đang sống vì cái gì nữa.
Giữa vòng xoáy cuộc sống bon chen, ồn ào này có lúc nào ta ngưng lại để yêu thương...?

Những ngày mưa tim ta cuồn cuộn sóng…Mẹ thiên nhiên hiền hòa là thế khi ban tặng cho con người biết bao điều quý giá, nhưng cũng dữ dội là thế khi trút xuống nhân loại những cơn mưa, cơn giông mang theo những con nước hãi hùng có sức mạnh nhấn chìm mọi thứ. Vì đơn giản con người vẫn mãi là con người, đôi khi vẫn cảm thấy bất lực trước trời đất bao la!

Lũ tràn về. Gió thét gào. Mặt biển dậy sóng ì ào. Và lạnh. Và buốt. Và tiếng người í ới gọi nhau trong những cơn gió cuồn cuộn. Tiếng được. Tiếng mất. Chỉ còn những bóng người mờ nhạt trong cái khung nền ảm đạm…

Những ngày qua, nước lũ đã cuốn trôi nhà cửa, người đã chết hoặc mất tích, những gia đình đang sống trong cảnh màn trời chiếu đất …mất mát, đau thương…đó là những gì đã và đang hiện hữu nơi mảnh đất miền Trung ấy. Dẫu biết rằng có mấy ai đi qua hết cuộc đời mà không phải chịu những cơn mưa. Nhưng có lẽ với họ – những người dân đang sinh sống tại mảnh đất miền Trung – cuộc sống với họ đã không dễ dàng. Đó là đối với những người hàng ngày chống chọi với tai uơng mỗi mùa về

Những cơn bão rồi sẽ đi qua, nhưng nỗi đau thì vẫn nằm lại...

 


Chúc mừng năm mới, chúc những người bạn, những người tôi quen, những người quen tôi một năm bình yên, an khang, thịnh vượng....
 
Càng sống ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó. Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm nay hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước.

Càng yêu ta càng thấy: có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi. Mất như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được yêu thì một người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề.

Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí.
Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi.

Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi. Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung.

Cuối cùng....
...
...
...
Sống chầm chậm và cũng để yêu chầm chậm...
 
13769293595_9ed50c4aca_c.jpg


Hoa xoan - em cả cuộc đời
Găm trong nỗi nhớ một thời trẻ thơ...
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,669
Bài viết
1,171,083
Members
192,337
Latest member
inhopcartong
Back
Top