- Đây là một cung đường nối Khe Sanh - Quảng Trị với Phong Nha - Quảng Bình, tổng chiều dài khoảng 250km. Nếu các bạn phượt qua khu vực Quảng Trị và Quảng Bình, mà không đi qua cung này xem như không biết sự hùng vĩ của dãy Trường Sơn. Toàn bộ tuyến đường uốn lượng liên tục, rất hiếm khi các bạn gặp một đoạn đường thẳng dài hơn 1km. Tuyến đường này nối các dãy núi Trường Sơn của chúng ta, lên dốc và đổ đốc, men theo các vách núi, mem theo các con song, khúc cua tay áo thì nhiều vô kể. Trước mặt các bạn chỉ có các dãy núi, con đường và hai bên là rừng, rất hoang vu và vắng lặng, trong toàn bộ tuyến chỉ thỉnh thoảng các bạn sẽ được gặp các Buôn làng và các chốt Kiểm Lâm. Điểm nhấn của toàn bộ cung đường này là Đèo Sa Mù ở Quảng Trị, Đèo U Bò ở Quảng Bình và khu vực Phong Nha ở Quảng Bình. Hãy đi từ Khe Sanh ra Phong Nha, đường rất tốt nhưng hãy mang theo xăng dự phòng, chuẩn bị xe thật tốt và đi càng ít người càng tốt. Bởi lo sợ bao giờ cũng đi đôi với cảm xúc tột cùng nếu bạn vượt qua được.
- Tôi đi một mình, bắt đầu Từ Khe Sanh với việc gặp 02 đứa bạn, được cảnh báo luôn là đường này dốc nguy hiểm lắm, toàn cua tay áo không lại rất hoang vắng, lở hư xe thì ở lại trên rừng luôn. Chưa kể các trường hợp bất khả kháng.... Hỏi nó đi chưa thì nó bảo chưa đi chỉ nghe người ta nói. Sợ thì sợ nhưng vẫn đi vì đã lên kế hoạch rồi. Qua khỏi Khe Sanh là chỉ còn đường một làn bắt đầu uốn lượn nhưng đoạn này vẫn thỉnh thoảng thấy xe máy người dân đi ngược chiều nên đinh ninh không sợ. Chạy được khoảng 30 phút tôi bắt đầu leo đèo Sa Mù, từ đây tôi chỉ có một mình trên đường. Đèo khoảng 18km uốn lượn và cua tay áo liên tục, cảm giác lo sợ xuất hiện nhiều hơn nhưng cứ chạy, lên đây không khí lạnh hơn, cứ mỗi lần thỉnh thoảng thấy có người chạy ngược chiều là mừng vì đinh ninh họ đi được ta cũng đi được. Vậy ta càng có khí thế để mà chinh phục. Trên tuyến đường này gặp các ngã ba nhưng đừng rẻ phải vì như vậy sẽ về đường Hồ Chí Minh đông, mà khi về đây rồi thì không có gì là lo sợ nữa. Cứ rẽ trái là men theo đường Hồ Chí Minh tây. Khi qua khỏi đèo Sa Mù tiếp tục chạy gặp ngã ba như vậy. Hỏi mấy anh ở chốt Kiểm Lâm, mấy anh cảnh báo luôn đi Phong Nha thì rẻ về HCM đông mà đi vừa gần vừa không nguy hiểm, chứ đi HCM tây thì nguy hiểm lắm, dạ thì có dạ nhưng vấn nhắm HCM tây mà đi. Sợ thì cứ sợ nhưng làm liều. Trên toàn bộ tuyến đường không có một cây xăng nào cả, tôi chỉ mang theo 1.5l xăng dự phòng dừng lại một chổ bán tạp hóa dọc đường quất luôn thêm 02l nữa đổ vào bình xăng. Và ở đây cũng được cảnh báo luôn đi một mình thì rẻ về HCM đông mà đi, nếu đi trên đó hư xe thì không ai giúp đc mô. Đúng như anh này nói, một mình tôi với con đường, chiếc xe, và rừng già. Trước mặt là lớp lớp các dãy núi của dãy Trường Sơn. Cảnh vật rất là hùng vĩ. Tiếng gió rít bên tai khi chạy xe, dừng lại nghỉ thì chỉ có tiếng chim hót và gió rừng. Bạn thực sự một mình giữa rừng. Cảm giác lo sợ lại dâng lên. Nhưng giờ không quay lại được nữa rồi, tiếp tục đi và chuẩn bị chinh phục đèo U Bò. Lên dóc và lên dốc, một bên là sườn núi một bên là vực thẳm, đầu ốc lúc nào cũng tập trung vào con đường và con đường. Chỉ một sai sót nhỏ thôi bạn sẽ lảnh hậu quả như thế nào thì khỏi cần nói. Và cuối cùng lên tới đỉnh, dừng lại nhìn xuống một cảm giác không thể tả được, đầu ốc cứ lâng lâng, trước mặt tôi là mảng xanh của biển, tiếp đó là bải cát, tiếp đó đô thị đến gần hơn là núi, là rừng và tôi đang đứng trên đó. Ôi...
- Nhưng vấn chưa biết khi nào là tới đích, nên tiếp tục đổ dốc và đổ dốc và men theo các sườn núi, phía dưới vực là các con sông, mùa này ít nước, nếu gặp mùa nhiều nước chắc phải đẹp lắm. Tiếp tục đi sao chạy hoài mà vẫn không tới, lúc này theo tôi đoán thì đang ở trong Rừng Phong Nha Cãi Bàng, nhưng xăng thì cứ hết dần nhưng vấn toàn núi và rừng không. May quá, gặp một chốt Kiểm Lâm, hỏi đường ngay lập tức, mừng quá các anh nói chỉ còn khoảng 60km nữa là tới Phong Nha. Khẳng định ngay xăng mình còn đủ, mừng quá trời, đổ ngay 1.5l dự trự đó vào bình và chạy. Bắt đầu đổ dốc, không khí nóng dần lên mình biết là đang hạ độ cao. Thấy biển báo đi thẳng động Thiên Đường, rẻ phải ra Phong Nha, mừng quá trời vì như vậy là mình đã vượt qua được tuyến đường này rồi. Quyết định không rẻ phải mà đi thẳng ra Động Thiên Đường chơi và tôi đã quá may mắn cho quyết định này. Phong Nha một vùng đất quá tuyệt vời, thiên nhiên đã quá ưu ái cho vùng đất này, quá đẹp. Một vùng phẳng lì, những cánh đồng Ngô, con sông màu Xanh tím (vì tôi thấy nước xông không xanh tươi như bình thường, tôi không biết dùng từ gì cả), những núi đá vôi cứ nhô lên khỏi mặt đất. Tôi cứ nghỉ như là một Vịnh Hạ Long trên mặt đất. Tâm hồn tôi khoan khoái, cảm giác lưng lưng. Tối về nghỉ lại có lẻ đây chính là món quà mà tuyến đường đã mang lại cho toàn bộ sự liều lĩnh và đắn đó trước đó của tôi. Mình thật là may mắn, may mắn vì không phải ở lại trên rừng, may mắn vì trong khoảng hơn 04 tiếng cảm xúc của tôi thây đổi liên tục, lúc lo sợ, lúc vui sướng, may mắn vì những gì mình đã thấy qua. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quyên chuyến đi này trong suốt cuộc đời tôi.
- Sự lo sợ và cảm xúc vui sướng tột cùng bao giờ cũng đi cùng với nhau phải không các bạn.
P/s: Một điều đáng tiếc là trong hành trình này tôi lại không có máy ảnh....
- Tôi đi một mình, bắt đầu Từ Khe Sanh với việc gặp 02 đứa bạn, được cảnh báo luôn là đường này dốc nguy hiểm lắm, toàn cua tay áo không lại rất hoang vắng, lở hư xe thì ở lại trên rừng luôn. Chưa kể các trường hợp bất khả kháng.... Hỏi nó đi chưa thì nó bảo chưa đi chỉ nghe người ta nói. Sợ thì sợ nhưng vẫn đi vì đã lên kế hoạch rồi. Qua khỏi Khe Sanh là chỉ còn đường một làn bắt đầu uốn lượn nhưng đoạn này vẫn thỉnh thoảng thấy xe máy người dân đi ngược chiều nên đinh ninh không sợ. Chạy được khoảng 30 phút tôi bắt đầu leo đèo Sa Mù, từ đây tôi chỉ có một mình trên đường. Đèo khoảng 18km uốn lượn và cua tay áo liên tục, cảm giác lo sợ xuất hiện nhiều hơn nhưng cứ chạy, lên đây không khí lạnh hơn, cứ mỗi lần thỉnh thoảng thấy có người chạy ngược chiều là mừng vì đinh ninh họ đi được ta cũng đi được. Vậy ta càng có khí thế để mà chinh phục. Trên tuyến đường này gặp các ngã ba nhưng đừng rẻ phải vì như vậy sẽ về đường Hồ Chí Minh đông, mà khi về đây rồi thì không có gì là lo sợ nữa. Cứ rẽ trái là men theo đường Hồ Chí Minh tây. Khi qua khỏi đèo Sa Mù tiếp tục chạy gặp ngã ba như vậy. Hỏi mấy anh ở chốt Kiểm Lâm, mấy anh cảnh báo luôn đi Phong Nha thì rẻ về HCM đông mà đi vừa gần vừa không nguy hiểm, chứ đi HCM tây thì nguy hiểm lắm, dạ thì có dạ nhưng vấn nhắm HCM tây mà đi. Sợ thì cứ sợ nhưng làm liều. Trên toàn bộ tuyến đường không có một cây xăng nào cả, tôi chỉ mang theo 1.5l xăng dự phòng dừng lại một chổ bán tạp hóa dọc đường quất luôn thêm 02l nữa đổ vào bình xăng. Và ở đây cũng được cảnh báo luôn đi một mình thì rẻ về HCM đông mà đi, nếu đi trên đó hư xe thì không ai giúp đc mô. Đúng như anh này nói, một mình tôi với con đường, chiếc xe, và rừng già. Trước mặt là lớp lớp các dãy núi của dãy Trường Sơn. Cảnh vật rất là hùng vĩ. Tiếng gió rít bên tai khi chạy xe, dừng lại nghỉ thì chỉ có tiếng chim hót và gió rừng. Bạn thực sự một mình giữa rừng. Cảm giác lo sợ lại dâng lên. Nhưng giờ không quay lại được nữa rồi, tiếp tục đi và chuẩn bị chinh phục đèo U Bò. Lên dóc và lên dốc, một bên là sườn núi một bên là vực thẳm, đầu ốc lúc nào cũng tập trung vào con đường và con đường. Chỉ một sai sót nhỏ thôi bạn sẽ lảnh hậu quả như thế nào thì khỏi cần nói. Và cuối cùng lên tới đỉnh, dừng lại nhìn xuống một cảm giác không thể tả được, đầu ốc cứ lâng lâng, trước mặt tôi là mảng xanh của biển, tiếp đó là bải cát, tiếp đó đô thị đến gần hơn là núi, là rừng và tôi đang đứng trên đó. Ôi...
- Nhưng vấn chưa biết khi nào là tới đích, nên tiếp tục đổ dốc và đổ dốc và men theo các sườn núi, phía dưới vực là các con sông, mùa này ít nước, nếu gặp mùa nhiều nước chắc phải đẹp lắm. Tiếp tục đi sao chạy hoài mà vẫn không tới, lúc này theo tôi đoán thì đang ở trong Rừng Phong Nha Cãi Bàng, nhưng xăng thì cứ hết dần nhưng vấn toàn núi và rừng không. May quá, gặp một chốt Kiểm Lâm, hỏi đường ngay lập tức, mừng quá các anh nói chỉ còn khoảng 60km nữa là tới Phong Nha. Khẳng định ngay xăng mình còn đủ, mừng quá trời, đổ ngay 1.5l dự trự đó vào bình và chạy. Bắt đầu đổ dốc, không khí nóng dần lên mình biết là đang hạ độ cao. Thấy biển báo đi thẳng động Thiên Đường, rẻ phải ra Phong Nha, mừng quá trời vì như vậy là mình đã vượt qua được tuyến đường này rồi. Quyết định không rẻ phải mà đi thẳng ra Động Thiên Đường chơi và tôi đã quá may mắn cho quyết định này. Phong Nha một vùng đất quá tuyệt vời, thiên nhiên đã quá ưu ái cho vùng đất này, quá đẹp. Một vùng phẳng lì, những cánh đồng Ngô, con sông màu Xanh tím (vì tôi thấy nước xông không xanh tươi như bình thường, tôi không biết dùng từ gì cả), những núi đá vôi cứ nhô lên khỏi mặt đất. Tôi cứ nghỉ như là một Vịnh Hạ Long trên mặt đất. Tâm hồn tôi khoan khoái, cảm giác lưng lưng. Tối về nghỉ lại có lẻ đây chính là món quà mà tuyến đường đã mang lại cho toàn bộ sự liều lĩnh và đắn đó trước đó của tôi. Mình thật là may mắn, may mắn vì không phải ở lại trên rừng, may mắn vì trong khoảng hơn 04 tiếng cảm xúc của tôi thây đổi liên tục, lúc lo sợ, lúc vui sướng, may mắn vì những gì mình đã thấy qua. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quyên chuyến đi này trong suốt cuộc đời tôi.
- Sự lo sợ và cảm xúc vui sướng tột cùng bao giờ cũng đi cùng với nhau phải không các bạn.
P/s: Một điều đáng tiếc là trong hành trình này tôi lại không có máy ảnh....