Đường lên Tây Bắc của Ngố ( phần I) - Tiếng gọi của núi rừng, của những cơn mưa nguồn
Nỗi nhớ Tây Bắc,,,
Nhớ,,, nỗi nhớ không rõ ràng, không chi tiết về bất cứ điều gì. Nỗi nhớ cứ dai dẳng, chồng lấn một cách lộn xộn, nhưng cũng có lúc cuộn trào như sóng. Chỉ biết rằng cứ dai dẳng trong suy nghĩ, cứ vọng bên tai tiếng của rừng núi, tiếng thì thầm của gió du dương, như hát bài hát của tâm hồn. Nhớ cái nắng rộn nóng, nhuộm đất úa thêm màu cam, đỏ, cả tím nữa...
Con đường ngoằn ngoèo uốn lượn, ôm núi, ôm rừng chui sâu len lỏi theo vách rồi mất hút trong màn sương trắng. Mây chứ nhỉ, hay sương nhỉ... hừm hỏi thế thì hết ngày cũng chả biết là mây hay sương nữa.
Rồi hắt lên, rồi rạch bừng lên trong màn xanh tím than, trong lam chiều là những viền vàng nhấp nhô như răng cưa gặm đến tấn trời. Lại giật mình nhớ như ngày nào đó đứng trước tác phẩm : Nhớ chiều Tây Bắc của bác Phan Kế An.
Nỗi nhớ về sự tưởng tượng những gì người ta nói, về vẻ đẹp kỳ vĩ đầy sắc màu. Của vùng đất chống trời,với chung quanh là không gian xanh thẳm, cuộn cuốn mây bay. Thắp lên bên kia là nắng, kéo rọi giọt vàng pha lê ngọt. Cũng có khi là lửa rang nóng nương đồi, như thử lòng người của núi. Có khi hằn lên sắc lạnh, rạch mây xé gió quất chớp đổ mưa nguồn. Gọi thêm cái mây cái gió vốn hiền hòa đến vậy, về vây bủa lấy rừng. Dội trút giận dữ ào ào lũ cuốn, nước trắng rừng, đầy suối đổ ra sông rồi hiền hòa trở lại... Sự sống.
.
Đường lên Tây Bắc hiện trong trí nhớ của sự tưởng tượng là váy áo xòe hoa, là tiếng khèn gọi bạn, là nập bùng âm điệu tiếng kèn môi. Là điệu múa quay tít tung trời, như say như tỉnh trong hơi nồng của men rượu sắn, rượu ngô, rượu men lá. Là tiếng lốc cốc mõ trâu vọng đều đều đều như gọi chiều đi ngủ. Mặt trời lặn sau núi cũng chỉ kịp nhớ ráng vàng lên. Đường lên Tây Bắc là những gùi tre to trên những chiếc lưng nhỏ, bấu chặt vào là ánh mắt trẻ thơ, ẵm ngửa trước ngực mẹ. Đường lên Tây Bắc cứ miên man là lối nhỏ, cong cuốn bên những ruộng cải vàng, cải trắng. Mận đào tưng bừng nở, xen đan như cõi mộng thần tiên. Là rừng cọ đồi chè, là tiếng gà gáy sáng từ dưới bản gọi trời thức giấc. Quàng lên chiếc khăn mây lụa là vắt vào vai núi.
.
Chợt tỉnh,,, ừm là mơ. Trời vẫn tối, bên cửa sổ không đóng hơi nước theo không khí ùa vào mát lành. Hơi lạnh, khẽ kéo cái chăn mỏng mà đầu óc vẫn còn mơ màng. Chợt bật dậy và như phải thế,,, lăn bánh.
.
Xe lao trong đêm, theo quốc lộ 32 hướng về phía Tây Bắc. Mọi thứ đã sẵn sàng từ trước đó, chuyến đi bắt đầu.
Đường lên Tây Bắc với những cơn mưa nguồn đầu hạ - Mùa nước đổ, mùa của một vụ mới bắt đầu. Một mùa vàng sắp đến.
...
...
Nỗi nhớ Tây Bắc,,,
Nhớ,,, nỗi nhớ không rõ ràng, không chi tiết về bất cứ điều gì. Nỗi nhớ cứ dai dẳng, chồng lấn một cách lộn xộn, nhưng cũng có lúc cuộn trào như sóng. Chỉ biết rằng cứ dai dẳng trong suy nghĩ, cứ vọng bên tai tiếng của rừng núi, tiếng thì thầm của gió du dương, như hát bài hát của tâm hồn. Nhớ cái nắng rộn nóng, nhuộm đất úa thêm màu cam, đỏ, cả tím nữa...
Con đường ngoằn ngoèo uốn lượn, ôm núi, ôm rừng chui sâu len lỏi theo vách rồi mất hút trong màn sương trắng. Mây chứ nhỉ, hay sương nhỉ... hừm hỏi thế thì hết ngày cũng chả biết là mây hay sương nữa.
Rồi hắt lên, rồi rạch bừng lên trong màn xanh tím than, trong lam chiều là những viền vàng nhấp nhô như răng cưa gặm đến tấn trời. Lại giật mình nhớ như ngày nào đó đứng trước tác phẩm : Nhớ chiều Tây Bắc của bác Phan Kế An.
Nỗi nhớ về sự tưởng tượng những gì người ta nói, về vẻ đẹp kỳ vĩ đầy sắc màu. Của vùng đất chống trời,với chung quanh là không gian xanh thẳm, cuộn cuốn mây bay. Thắp lên bên kia là nắng, kéo rọi giọt vàng pha lê ngọt. Cũng có khi là lửa rang nóng nương đồi, như thử lòng người của núi. Có khi hằn lên sắc lạnh, rạch mây xé gió quất chớp đổ mưa nguồn. Gọi thêm cái mây cái gió vốn hiền hòa đến vậy, về vây bủa lấy rừng. Dội trút giận dữ ào ào lũ cuốn, nước trắng rừng, đầy suối đổ ra sông rồi hiền hòa trở lại... Sự sống.
.
Đường lên Tây Bắc hiện trong trí nhớ của sự tưởng tượng là váy áo xòe hoa, là tiếng khèn gọi bạn, là nập bùng âm điệu tiếng kèn môi. Là điệu múa quay tít tung trời, như say như tỉnh trong hơi nồng của men rượu sắn, rượu ngô, rượu men lá. Là tiếng lốc cốc mõ trâu vọng đều đều đều như gọi chiều đi ngủ. Mặt trời lặn sau núi cũng chỉ kịp nhớ ráng vàng lên. Đường lên Tây Bắc là những gùi tre to trên những chiếc lưng nhỏ, bấu chặt vào là ánh mắt trẻ thơ, ẵm ngửa trước ngực mẹ. Đường lên Tây Bắc cứ miên man là lối nhỏ, cong cuốn bên những ruộng cải vàng, cải trắng. Mận đào tưng bừng nở, xen đan như cõi mộng thần tiên. Là rừng cọ đồi chè, là tiếng gà gáy sáng từ dưới bản gọi trời thức giấc. Quàng lên chiếc khăn mây lụa là vắt vào vai núi.
.
Chợt tỉnh,,, ừm là mơ. Trời vẫn tối, bên cửa sổ không đóng hơi nước theo không khí ùa vào mát lành. Hơi lạnh, khẽ kéo cái chăn mỏng mà đầu óc vẫn còn mơ màng. Chợt bật dậy và như phải thế,,, lăn bánh.
.
Xe lao trong đêm, theo quốc lộ 32 hướng về phía Tây Bắc. Mọi thứ đã sẵn sàng từ trước đó, chuyến đi bắt đầu.
Đường lên Tây Bắc với những cơn mưa nguồn đầu hạ - Mùa nước đổ, mùa của một vụ mới bắt đầu. Một mùa vàng sắp đến.
...
...