Theo em thì chụp phim thì lúc chụp mình chau chuốt hơn, như là vừa chụp vừ lô ảnh không đẹp vì không view dc ảnh nên có cảm giác hồi hộp khi dem đi rửa, nhưng mà film hay số thì cũng không quan trong bằng người chụp phải không ah ! Người nghệ sĩ sẽ thổi hồn vào các thiết bị !
Mỗi lần chụp phim, mình cẩn thận chút, nghĩ chút vì sợ phí công ( đi rửa, scan... ) phí tiền ( mua film, tráng ..). Có lẽ chính vì thế nên ảnh ra khô cứng, đóng khung, thiếu hồn nhiên cô tiên, ít ra được cái không khí mình cần ... mặc dù thích mầu sắc lắm. Bạn bè thì nhiều thằng mê mẩn lúc nào cũng chỉ phim, phim, cố theo cách nghĩ của chúng nó nhiều lần rồi mà không được nên giờ chỉ lúc nào lười mới mang cái máy ảnh bé đi chơi. Cái cảm giác hồi hộp khi đem rửa ấy nếu mà chụp nhiều chắc sẽ mất.
Công nhận chụp film hay số không quan trọng, với những người vui vẻ, lãng mạn thì có thể thổi hồn vào đủ mọi vật kể cả ...điếu cầy hihi. Nói ra mới nhớ đến cái ảnh này, bố này bắt đầu đọc Chiếu dời đô với câu mở đầu là " thuận thiên thừa vận ..." haizzzz =))=))
Nói chung, chụp cái gì chẳng được miễn là mình cảm thấy mình "THÍCH" và nó "HỢP" với mình hơn thôi.. Giống như người thích nghe Jazz người thích nghe Rock ấy mà...
This site uses cookies to help personalise content, tailor your experience and to keep you logged in if you register.
By continuing to use this site, you are consenting to our use of cookies.