NHỮNG CÂU CHUYỆN BÍ HIỂM TRÊN ĐƯỜNG ĐI TÌM KỲ NAM
(Người rừng lá vàng với 3 ông Bảy con)
...............................
Chúng tôi bám theo những cái bóng nửa người nửa vượn kia được chừng 1 km mới phát hiện họ chui vào một cái hõm hang khá lớn nằm khuất sau những bụi cây, miệng hang nằm chênh vênh bởi cái dốc đá dựng đứng, lởm chởm nhưng vô tình được cây rừng bao phủ nên khá bí hiểm
Nó tối như hũ nút.
Cả hai đứa ngưng lại. Chúng tôi quyết định phục kích. Nằm trên một cành cây khá cao, chúng tôi lơ mơ và thiếp đi
Một lát, tôi bỗng tỉnh dậy. Thấy Tám Thành đang tụt xuống khỏi cây, hắn dọ dẫm đi từng bước về phía cửa hang. Bỗng hắn dừng lại, dè dặt ngó ngiêng. Tôi chợt cảm thấy lành lạnh sống lưng vì ngửi thấy mùi ông ba mươi
. Cái mùi hôi xình, tanh tưởi và thối khẳm! Có tiếng thở hào hển, thi thoảng rốc lên một cách đầy say sưa vang vang sau một lùm cây lúp xúp. Tám Thành bủn rủn, hắn quơ đại cái xà gạc, chân nhảy liên hồi, miệng thét lên làm không gian đang im ắng bỗng vang vọng
.
- Aaaaaaaaaaaaaa
Một bà ba mươi nhảy dựng lên, gầm một tiếng rất kinh khủng ..Ùuuummm và lao vọt vào bụi cây, nhưng ở đằng sau
Vâng! Phía đằng sau là 3 con hổ con lũn cũn như những con chó lông vàng vọt theo sau. Chúng kêu loé choé
Tám Thành nhanh như khỉ, leo vọt lên cái thân cây nhơ nhỡ phía đối diện cửa hang, mặt cắt không còn giọt máu, la lên lạc cả giọng:
- Bác Ba, cứu em
Chắc chắn mấy mẹ con con hổ đang ngủ thì bị giật mình vì tiếng thét của Tám Thành nên chạy mất dạng
Rõ là thần hồn nát thần tính!
Chưa kịp tụt xuống, chợt tôi thấy Tám Thành im bặt, mắt trợn lên, từ từ ngã vật xuống đất. Trên người hắn dính một cái gì đó như là cành cây. Tôi vội nhảy xuống đất, chạy lại chỗ hắn. Tám Thành nằm sấp, trên mông là một mũi tên khá thô sơ cắm nhẹ vào thịt. Tôi cuống cuồng cầm mũi tên nhổ ra vì nghĩ khả năng mũi tên có độc?! Mũi tên cắm hơi nông nên nhổ ra dễ, máu rỉ ra ướt nhẹ cái quần màu cỏ úa
Cả hai chưa kịp định thần, có mấy mũi tên nữa bay tới chui vào lùm cây, bay sát sạt đầu tôi. Tôi thét lên: Chạy đi
Cả hai thập thễnh chạy như ma đuổi, mặc cho gai cào sướt hết cả da mặt, toạc cả áo
Được một đoạn khá dài thì Tám Thành thở dốc nằm vật xuống đất. Mặt hắn tái dại, hắn nói ú ớ không ra tiếng
.
Tôi tụt quần Tám Thành, xem vết tên đâm. Máu đen đen, có mùi khác lạ. Rất có khả năng mũi tên có tẩm thuốc độc. Tôi vội vã lấy đầu mũi xà gạc, chích thẳng vào vết thương, lấy tay bóp cho máu trào ra. Tám Thành kêu rống lên thảm thiết, nhưng mặc kệ, lần này tôi chích mũi xà gạc sâu hơn, rồi ghé miệng hút thật mạnh cho máu chảy ra rồi nhổ đi
. Sau đó cởi cái áo, tôi băng lại vết thương cho hắn
Chúng tôi ngưng lại ven bờ suối, mắc võng nghỉ lại. Tám Thành lên cơn sốt. Hắn mê sảng dữ dội. Suốt chiều hôm đó, tôi cực kỳ lo lắng sợ rằng chuyện xấu sẽ xảy ra với Tám Thành. Một mình tôi nơi thâm sơn cùng cốc cũng không sao, nhưng biết ăn nói thế nào với vợ con hắn khi về lại quê?!
Tôi cho hắn uống mấy liều thuốc giải độc của dân đi trầm hay dùng, sau đó lấy lá sắn dây rừng vò ra đắp vào vết thương. Khoảng nửa đêm, hắn có vẻ ngủ yên. Tiếng thở êm và sâu.
Đêm đó, trời bỗng mưa. Cơn mưa trái mùa khá lớn. Hai chiếc tăng nilon phải dành cho võng của Tám Thành để hắn khỏi bị ướt, còn tôi che mưa bằng cái mảnh nilon vẫn dùng làm mâm để đồ ăn. Tôi ướt nhẹp, run bần bật suốt đêm
.
Sáng sớm. Rừng im ắng không một tiếng gió. Chỉ có tiếng suối chảy róc rách, điểm xuyết bằng tiếng gà rừng gáy te te thi thoảng lại vang lên phía sườn đồi bên kia suối. Tôi nhảy xuống khỏi võng, đi xuống suối định rửa mặt. Bất chợt tôi chựng lại: Chèng ơi! Một thân cây gió đã mục ruỗng, nó to cỡ một người ôm nằm vắt ngang khúc suối cạn, nước đang róc rách chảy
.
Tám Thành bị tôi lôi dậy. Hắn ngáo ngơ, ngáo ngơ
sau đó chừng nghe thủng câu chuyện, hăn với tay lấy cái xà gạc rồi lật bật đi với tôi xuống suối. Làn này đến lượt hắn há hốc mồm, tỉnh táo hẳn !!!
Cây gió đã mục, dài cỡ 5 m. Phần trên hoàn toàn không có gì. Nhưng phía gốc cây chợt phình ra, xù xì, nằm gần như ngập trong một đụn mối khá lớn. Lúc này Tám Thành như khoẻ hẳn lại. Hắn xục cái lưỡi xà gạc, ra sức bẩy những tảng đất được lũ mối đùn lên thành đống quanh cái thân cây gió to vật. Tôi lấy con dao quắm, khẽ tách lớp vỏ cây đã mềm đi vì thời gian
Không tin vào mắt mình nữa. Cái lõi màu đen tuyền, cái lõi Hắc kỳ nam lộ ra. Tôi chém nhẹ lấy một mẩu, đưa lên mũi. Một mùi thơm ngai ngái xộc thẳng vào mũi. Tám Thành bỗng hực lên một tiếng. Hắn ngồi bệt xuống đất và bật khóc rưng rức
.
Ba ngày quần quật, chúng tôi bóc tách thân cây gió. Phía gốc cây là một khúc Hắc kỳ nam nguyên trạng nặng chừng 15kg, phần trên là trầm loại 1, dạng như hoàng kỳ nam được chừng hơn 20kg. Chúng tôi nhét vào hai ba lô đầy chặt. Khúc cây gió còn lại và cái gốc kỳ nam nằm sâu dưới đất được chúng tôi lấp đất kín, đánh dấu rất cẩn thận. Định hình rõ hướng, sau đó lấy mục tiêu chuẩn là ngọn đồi trước mặt, chúng tôi rời chỗ đó, men theo lòng suối xuôi về hướng đông, hướng quê hương
.
Chuyến đó, chúng tôi ra khỏi rừng rất nhanh chỉ sau có hai ngày. Kín đáo đi bộ men quốc lộ về gần tới Khâm Đức thì rẽ vào ngôi nhà của hai mẹ con gã đàn ông người Ktu. Tôi nhờ gã mua thêm đồ ăn, sau đó dẫn đường đi tắt về buôn Tia thuộc huyện Sa Thầy của Kon Tum suốt 3 ngày ròng rã. Đề phòng chuyện bất trắc nếu ngộ nhỡ gã Ktu kia tiết lộ bí mật nên chúng tôi ép gã đi cùng chúng tôi về Pleiku bằng xe ôm, sau đó chạy một mạch vào Sài Gòn
.
Bán xong mớ kỳ nam và ôm một món tiền quá lớn, Tám Thành đâm ra tham lam. Hắn giục giã tôi quay trở lại lấy nốt chỗ trầm còn giấu. Cực chẳng đã, tôi phải kêu thêm cậu em vợ và gã Ktu đã dẫn đường chúng tôi về Pleiku cùng quay lại chỗ cất giấu. Suốt 6 ngày vất vả, lội suối trèo núi, mấy lần nản chí định buông
chúng tôi mới tìm lại nơi chúng tôi phát hiện cây gió. Thật sự không thể ngờ nổi là chúng tôi chỉ mót được vỏn vẹn có khoảng hơn 20kg trầm loại 2, chứ hoàn toàn không như chúng tôi phán đoán rằng dưới gốc chắc chắn là Hắc kỳ nam với số lượng lớn
..
Sau chuyến đi ấy, chúng tôi đổi đời. Tám Thành về xây nhà lầu rồi sa đà vào cờ bạc nhậu nhẹt với các cuộc vui thâu đêm suốt sáng, hắn mua chiếc Jeep chạy quanh Nha Trang với bầy em út móng đỏ. Chừng 2 năm, cạn tiền, hắn quay ra xin tôi và đi chơi tiếp
. Rồi đến khi không xin được nữa, hắn bán nhà, vứt cho vợ con 1 nửa tiền, còn hắn vào Nha Trang ôm theo con vợ hờ cave dzông thẳng một mạch vô Sài Gòn. Từ đó tới nay chẳng thấy tin tức
Tôi ốm một trận rụng hết cả tóc, thuốc men chạy chữa khá bộn. Khoẻ lại tôi đi Đăkrlap chơi với cậu em. Nơi cuối rừng Trường Sơn êm ả, với những đồi thông hoang sơ như một Đà Lạt thứ hai khiến tôi bỗng thấy khó rời
Chính vì vậy mà ở giữa cái phố Gia Nghĩa này mới mọc lên quán café Mây Hồng và mới có chỗ cho chú em ngồi nghe câu chuyện bí hiểm đi tìm kỳ nam
.
(Tiếp theo: Phần 15: Safia xanh Đak Nông và cuộc chơi của những đại ka giang hồ thảo khấu)