What's new

Hà Giang Những Con Đường Mê Mải

Hà Giang Những Đường Cong Mê Mải

10 xế 10 ôm (Mọi người bảo tôi liều khi có tới 6 mem chưa đi bao giờ trong đó có cả xế ở Sài Gòn ko mang giấy tờ , nhưng cả nhà tôi đã may mắn khi tinh thần đoàn kết , giúp đỡ lẫn nhau đc nêu cao) của đoàn chúng tôi đã hoàn thành tốt đẹp cung đường Hà Giang . Những con đường , những bản làng , những dòng sông và những người bạn tuyệt vời ... đã giúp chúng tôi có những trải nghiệm thú vị và đầy hấp dẫn . Hội "buôn người" với những ngạc nhiên đã để lại những ấn tượng sâu sắc với các em nhỏ các anh chị và những người dân trên đường.
Nếu bạn hỏi tại sao chúng tôi đi ? Chúng tôi sẽ trả lời bạn bằng những hình ảnh tuyệt vời để bạn thấy quê hương mình tổ quốc mình tươi đẹp tới nhường nào. Hà Giang chỉ là 1 phần trong rất nhiều phần làm nên tổ quốc tôi , nhưng Hà Giang là 1 phần ko thể thiếu trong những phần tuyệt vời nhất .Những con đường còn ở phía trước nhưng chúng tôi sẽ mãi ko quên Hà Giang . Hẹn gặp lại Hà Giang vào dịp gần nhất có thể .Cả hội "buôn người" hãy nhanh tay nhanh chân chia sẻ hình ảnh nhé.
Tuy còn nhiều thiếu sót nhưng trên hết chuyến đi đã thành công tốt đẹp . Cảm ơn những nỗ lực ko mệt mỏi của cả nhà . Hẹn cả nhà chuẩn bị cho hành trình Apachải sắp tới . ;)
 
Last edited:
img0878.jpg


img0883.jpg
 
Chuyến đi này ăn cơm rất chi là ngon
DSCN6793.jpg


Nhìn rượu thèm mún chít nhưng "cấm chỉ định" :((
DSCN6797.jpg


Em gái dân tộc Kinh ^^
DSCN6863.jpg


Thời tiết rất ưu ái cho đoàn, trời rất xanh, mây rất trắng và nắng rất vàng ^^
DSCN6860.jpg


Nào ta cùng lên đỉnh ^^
DSCN6859.jpg


Mình ko bít các bạn ý đang làm gì ^^
DSCN6877.jpg
 
Cám ơn lead đã tổ chức chuyến đi thật vui vẻ cho tất cả mọi người, cám ơn cả đoàn đã tạo ra không khí vui nhộn, gần gũi, và đã làm cho một người phượt tập thể lần đầu của miền bị nghiện mất rồi :D
Sẽ "bám" theo đoàn nhà mình bất cứ khi nào có thể sắp xếp được công việc với tiêu chí "chơi không sợ mưa rơi", mà có rơi thì ..... vẫn cứ chơi :D
Qua chuyến này, mình mong mọi người cẩn thận hơn một chút trên đường đi, miền đã chứng kiến ngay trước mặt một xe của đoàn nhà chúng ta "suýt" bị tai nạn nghiêm trọng khi vượt oto quá nguy hiểm.
Cả nhà off xong thì up ảnh cho miền hưng phấn cái nào :D. Mình sẽ up ảnh sau, vì để quên ngoài Huế rồi.

Cám ơn cả nhà
 
Mình đi chợ có khác.
Bao giờ có điều kiện cho chị thưởng thức tài nấu nướng của em nhé

Haiza, thế mà chị tưởng vụ hậu cần là do mấy chị em phụ nữ lo chứ. Té em có chân trong chân ngoài ah. Suýt nữa là thiếu xót trong vụ cám ơn rồi ^^

Trước tiên cám ơn chủ thớt, vì nhờ có chủ thớt mà mọi người mới có duyên hội ngộ, và đã được cùng trải nghiệm 1 cung đường rất đẹp ở chốn địa đầu Tổ Quốc ^^ Thanh cù, thanh cù ^^

Tiếp đó cám ơn Tuyết, Linh, Châu - hậu cần chủ yếu của đoàn trong việc lo cái ăn, chỗ ngủ cho đoàn, tất nhiên là trong đó có cả phần deal giá :)) Ah bổ sung cám ơn em trungbs đã có công đi chợ nhé. Hy vọng sau này có duyên được thưởng thức tay nghề của em, càng hy vọng sau đó ko phải chạm mặt Tào tháo khét tiếng 1 thời với căn bệnh ... đường ruột :))

Gửi lời cám ơn đặc biệt đến Bằng - xế của mình trong suốt hành trình, đã vững tay lái để mình có thể quàng qua xoay lại với cái máy ảnh để chụp những cung đường. Cám ơn Bằng đã chịu đựng được tính khí khó chịu và hay cằn nhằn của mình ^^ Thanh cù veri mớt :)

Cám ơn những tay tấu hài không chuyên nhưng rất nghiệp - TrungBS - Vương - Hoa - Trung86.... đã khiến cho cả đoàn cười ngất, xua tan đi những mệt mỏi trong cả 1 đoạn đường rất dài... Một tiếng cười bằng mười thang thuốc xổ, mình chắc chắn rằng cả đoàn mình trong chuyến đi đã ... xổ rất nhiều ^^

Cám ơn tất cả mọi người đã rất nhiệt tình, thân thiện, làm cho chuyến đi thật nhiều ý nghĩa và cuối cùng là đã thành công rất tốt đẹp..

Hy vong có thể gặp lại mọi người trong những đoạn đường sau này.

Chúc cả nhà vui vẻ ^^
 
Cung của các bạn bên này cũng có nhiều điểm giống đoàn nhà mình nhỉ. Đoàn mình đi từ sang 26/4 và về HN chiều 2/5.
Sau chuyến đi này mình thấy mê những cung đường Hà Giang thật ấy.
Cái ảnh các bạn chụp tại Khau Vai là có vào đúng hum chợ tình ko vậy? Nhà mình cũng ở đó nhưng nhìn cái ảnh mình thấy cứ như chợ đã Finish.
 
Hồi ức Hà Giang…
Hà Nội- Tuyên Quang
Tối 28.04.11: Trời mưa, vội vã từ cơ quan phóng về nhà chuẩn bị đồ cho mai đi HG: sang chú dì mượn áo mưa đơn, mua bàn chải, thuốc đánh răng, kẹo cafe, sạc máy ảnh... Thấy tôi chạy đi chạy lại chuẩn bị đồ, mẹ bảo: “Hay thôi không đi nữa chứ mưa thế này đi nguy hiểm lắm (thực chất sợ tôi bị bán sang Trung Quốc). Tôi ủ rũ đỡ ngay “Vâng thời tiết chán thật, không biết mấy ngày nữa sẽ thế nào?”:(
11h30: Ra ngoài ăn trưa thay vì mang cơm nhà bởi 14h chiều sẽ xuất phát. Trời hửng nắng, gió mát thay vì mưa tầm tã như sáng nay tôi mừng thầm:D. Nạp năng lượng ở mức tôi đa có thể, bụng tôi căng tròn, mắt lại trùng xuống buồn ngủ ghê, quyết định ngồi nghe JT & BYP để lấy khí thế xung trận.
13h45: Đang hí hửng ngồi tu chỉnh file experience, bỗng sếp chạy ra: “Em xem lại hạn mức bảo lãnh của thằng TID đi, chú không duyệt 145 tỷ.đ đâu”. Nghe mà bủn rủn chân tay, ặc chết mất, xế hẹn 14h đến đón kiểu này lại phải cao su rồi. Hăm hở alo cho chi nhánh thổ lộ tình hình, chỉ trong 3 phút trao đổi, 2 bên đi đến đồng thuận. OK sửa, in phiếu, trình sếp tiện xin nghỉ chiều luôn. Sếp hỏi: “Về đi đăng ký kết hôn hả?” Tôi cười trừ và a lê hấp vác balo lên đường.
14h5: Trời mưa nặng hạt, oi bức khó chịu, tiu ngỉu tôi chạy sang đường mặc áo mưa và đứng chờ xế. 30 phút sau xe tôi có mặt tại Ciputra (phía con ngựa...), chưa thấy bóng ai, tấp xe vào lề đường, thấy một đôi phượt cưỡi cào cào trông rất cơ động đỗ phịch trước mặt, tưởng thuộc đoàn mình, tôi bắt chuyện ngay. Hic nhầm, tiếc thật không có cơ hội sờ mó con xe khủng đó.
15h15: Trời nổi gió, hết mưa, điểm danh quân số, đông đủ ban bệ. C.Tuyết phát ủng đi mưa, cờ đỏ sao vàng, miếng dán phản quang, bản đồ, danh sách thành viên trong đoàn. C.Linh thận yếu đứng ngồi không yên nhờ tôi phục tại bụi cây để chị giải quyết. Trước khi xuất phát, theo lệnh của chủ thớt, các xe dàn hàng ngang, ôm xế đứng xen kẽ để chụp hình kỉ niệm. Anh bác sĩ lôi máy ảnh và chân đỡ để tác nghiệp. Tách, tách phát xong, đoàn bắt đầu hành trình đổ bộ vào Tuyên Quang.
15h46: Theo phân quyền, A.Bằng là kim chỉ nam của đoàn, xe tôi số 7, chốt đoàn là chủ thớt. Nhìn từ phía sau, đoàn tôi giống với một hội đi buôn thứ thiệt với những ba lô to nhỏ đủ màu sắc được chằng phía sau xe; xế và ôm mũ nón, khẩu trang, găng tay kín mít. Ấn tượng nhất xe A.Việt dùng ống nứa làm cáng đỡ. Choáng nhất, A.Trung như khuôn cả nhà đi phượt, cồng kềnh khỏi nói (A.Trung đen, đi đôi tông gà kết hợp với cái quần ngố, khẩu trang kính nón sặc sỡ, tôi hay trêu:”Trông anh như đi buôn lợn”. Anh nhìn C.Huyền đắm đuối: “Hóa ra em bảo C.Huyền là lợn”:)))
Chúng tôi khởi hành đúng dịp 30.4, 1.5, nhà nhà treo cờ đỏ sao vàng, tung bay phất phới như vẫy chào đoàn đến với đất Hà Giang. Dọc đường lên Tuyên Quang thấy một đôi đứng xị mặt thật khổ sở với cái lốp xịt, mà quanh đoạn đó không có nhà dân (trưởng đoàn đã quán triệt: mỗi xe đoàn tôi phải có 2 miếng vá để đề phòng những tình huống dở khóc dở cười). Đường đồng bằng êm ái, xe chạy với tốc độ cao, cách nhau khá xa. Đang buôn chuyện, hai anh em bỗng giật mình, nhìn trước nhìn sau chẳng thấy xe nào (lost way?). Trời nhá nhem, không bóng nhà dân, tôi thấy lo lo:(. Xế trấn tĩnh: “Đừng làm anh sợ, suốt giờ chỉ có một đường mà”, rồi tăng tốc với hy vọng chạm mặt một thành viên nào đó. Khoảng 10 phút sau khi thấy một chùm sáng từ phía xa, xác định đoàn mình, tôi và xế thở phào nhẹ nhõm.
18h58: Đoàn nghỉ chân, hai bên đường là đồng không mông quạnh, mọi người làm một tour city. Nữ cánh đồng bên trái, nam bụi chuối bên phải cứ thể mà tiến hành :D. Đưa C.Huyên đi về nơi xa lắm- chỗ Na và Hoa đang hành quyết, qua những rãnh bờ nhỏ đất nhũn nhũn, cỏ rậm vừa bước vừa dò dẫm, chỉ cần sảy chân thì đi teo đôi giày. Phía các xê, A.Nhật trượt chân tưởng rơi xuống mương khi đang trên đường tiến tới bụi chuối. (Tôi bấm máy chớp được cảnh 3 anh đi tập thể:))). Tranh thủ tôi gọi điện báo cáo u thầy về tình hình chiến sự để u thầy yên tâm. Trời tối om như mực, trưởng đoàn thét: “bật hết đèn lên, đường tối các xe bám sát nhau, không tách đoàn”...
19h45. Đặt chân vào địa phận Tuyên Quang. Lúc này, bụng réo ầm ĩ, mông ê ẩm, đoạn thăt lưng mỏi rã rời, tóc bết kịt…, chúng tôi tạt vào quán Út Vân. Cùng dừng chân tại đó, một đoàn bạn quyết định nghỉ tại đêm tại quán trên những chiếc phản không đệm. Mọi người a lô xô ra chỗ cái gáo bằng vỏ quả dừa thôn quê, người này múc nước từ vại cho người kia rửa mặt dù chưa quen hết mặt. Một số trong lúc chờ đến lượt, nhuộm màu nâu cho cái khăn ướt trắng bằng việc đưa nó lên mặt lau lau.
C.Tuyết- mama tổng quản gọi món lẩu gà đen và xôi chim khích lệ tinh thần anh em. C.Châu than thở: “Gà đen nhỏ lắm, ăn không đủ đâu bé tí ý à”. Anh Phong từ nhà vệ sinh ra: “Ở đây có món xôi chim ngon lắm, gọi nhớ”. Vang đâu đó “Trước được ăn chim xôi giờ lại được ăn xôi chim, ăn gì bổ nấy thích thật”. Bà chủ quán: “Đồ ăn đã chuẩn bị xong, mọi người vào ngồi đi là vừa”.
Hơn ai hết, 3 chị em tôi (Na, Hoa, tôi) nhanh chóng chiếm lĩnh hàng ghế cánh tả của bàn đầu tiên.:)) Không kém cạnh C.Châu, Tuyết, Huyền đổ bộ vào hàng đối diện, anh Bằng lẻ loi ngồi bên cạnh rổ rau để tiếp tế phục vụ chị em. Trong lúc chờ oanh tạc nổi lẩu, bàn tôi đánh chén các món phụ với tốc độ phi mã, ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy trống trơn (khủng thật). Nồi lẩu vừa tăm bọt, 6 đôi đũa thi nhau gắp lấy gắp để. Để xoa dịu cơn đói, 3 chị em tôi ăn mỳ trước, C.Châu mặt gian: “Các em ăn mỳ nữa không để chị tiếp, cứ thoải mái đi” (nghe thật hiểm) rồi quay sang to nhỏ với chị Tuyết: “Phải bám càng 3 đứa này, nó ngồi đầu mình ngồi đấy tiếp cơm, tiếp mỳ”. C.Tuyết bấm tay tính rồi hồ hởi: “Yên tâm còn tận 8 buổi nữa kiểu gì cũng đụng mặt trốn đâu cho thoát, haha”. Vèo vèo nồi lẩu đã cạn nước, rau muống không sót một cọng (rau thòm bóp vị đắng đằng còn gần nguyên). C.Tuyết gọi thêm nước vào nổi lẩu, lúc sau thêm rau để ăn với nước và dự kiến thêm mỳ để ăn với rau... Bụng tôi căng tròn như chư bắt giới chỉ muốn lăn ra ngủ tại trận.
21h30, tập kích về nhà nghỉ Chi Sảng, các ôm lết đồ lên phòng, xế đưa ngựa sắt về chuồng. C.Châu lon ton mang ba lô để vào thang máy rồi bảo chúng tôi đứng ngoài trông. Thật hài hước. Hic chị vừa chạy đi thì cái thang máy đóng phịch lại. Cuống cuồng, C.Huyền bảo cái Na ấn nút đi lên và bê cái ba lô ra. Về phòng 3 giường cho 6 người, nhìn cái giường thèm chảy nước miếng nhưng kiêm chế bản thân khi thấy da mặt ram ráp, tóc xơ cứng như rễ tre, miễn cưỡng đi tắm trước khi leo lên cái giường êm kia lấy sức cho cung đường Quản Bạ.
 
Last edited:
Tuyên Quang- Hà Giang- Quản Bạ.
8h30: Xuất phát từ quán phở ven đường, mọi người xúng xính áo mưa với ủng. Trời mưa nặng hạt, xe chạy với tốc độ 60-80 km/h, gió thổi phần phật bên tai, mưa văng vào mặt đau rát nhưng tôi vẫn phơi mặt ra để cảm nhận, để hít mùi đất, mùi rừng, mùi mưa thi thoảng quyện với mùi khói của nhà ven đường. Nó làm tôi nhớ lại mùi rơm bắc bếp hồi nhỏ ở quê, bình dị thân thương. Tôi cố hít thật sâu để nhớ mãi, và ước sao có thể gói chúng mang về Hà Nội thi thoảng mang ra ngửi cho đỡ nhớ.
Bỗng xe dừng dưới cái biển to ghi Động Tiên, cội nguồn của những bức ảnh để đời: cảnh tôi và A.Nhật bên bụi chuối (trông tôi như công nhân môi trường với cái áo mưa xanh lá cây), đội xế, đội ôm, cảnh A.Trung cầm lá dọc mùng để sau mông (lúc đó tôi đang định xin che đầu thì anh ý đưa nó vào chỗ đấy để A.Bằng cho ra sản phẩm- cười đau cả bụng), cảnh A.Bằng cẩu đầu trạm…Xuống động tối, lạnh nhưng cảnh đẹp, người nào người nấy thi nhau nháy liên tục. Cái máy ảnh tôi mang theo tuy là hàng giảm giá thuộc dòng Samsung tậu ở Trần Anh nhưng xịn thật, chụp trong động tối không cần flash mà vẫn đẹp khiến A.Bằng, C.Huyền phải ghen tị. Haha:D
“Thành phố Hà Giang xin kính chào quý khách- Welcome to Ha Giang City”- tại đấy, bức hình toàn đoàn thứ hai được ra lò. Mọi người thi nhau nhảy oh yeah, sau một phen thử biết sức ỳ mình lớn tôi không ham hố (về Hà Nội sẽ cải thiện tình hình sau). Nhìn quanh tìm cảnh, để ý cái khăn rằm của C.Châu, tôi mượn để đóng vai cô gái du kích miền Nam. Vừa quàng vào, A.Nhật tương ngay câu: “Trông em như quân Alqeada đánh bom cảm tử ý, chẳng giống gái du kích tí nào” Tụt cả hứng:(. Hoảng hơn khi tôi ôm cột bên đường với khăn rằm, mọi người bảo trông giống má mỳ và điều động A.Vương sang đóng gái quê. Hic.
12h5: Đoàn đóng quân tại cột mốc km 0, dừng xe tắt máy: người trèo cây, người nằm, người ngồi, đủ các tư thế để lưu dấu tại đất Hà Giang. Khi hết dáng để tạo, hết cảnh để chụp, đoàn quay ngược lại vào một quán cơm bên đường ăn trưa. Ai nấy đều tập trung chuyên môn cao độ, bỗng bác chủ bảo hết cơm rồi, A.Nhật mặt hí hửng khi vừa kịp xin nửa bát ở bàn bên cạnh.
14h50: Hành quân lên Quản Bạ, xe A.Bằng bị dính đinh, trời phật phù hộ, có một hàng sửa xe đối diện. Chờ tu chỉnh con xe, đoàn ngồi trả đá, hướng dương buôn chuyện và ăn bánh papparoti do Na và Việt ép bẹt dí. A.Phong, A.Trung như bị chị chủ quán xinh đẹp thôi miên, mọc rễ tại quán, phải dùng dao phay cỡ bự chặt mãi mới dứt ra được. :D
Đường lên cổng trời gian nan, chủ yếu leo đèo với những đoạn dốc đứng, xe chạy số 2 với tốc độ 20km/h. Xế chỉ phía xa và bảo: “Nhìn con ô tô nó đang bò kìa, mình không được đề mất đà”. Lúc sau, đoạn lên dốc chạy sau xe A.Vương khựng lại, xe tôi bị mất đà, rồ ga không được, một anh dân tộc bảo: “dắt bộ, dắt bộ”… Chạy được một lúc, xế tôi than sợ phải đẩy xe do toàn chạy số 1, 2 ngốn hết xăng, xe A.Trung còn 3 vạch lo không leo được đến cổng trời, thi thoảng lại rên thương. Cảnh đẹp thôi rồi với ruộng bậc thang và núi đá, đứng trên đèo cao nhìn xuống những con đường ngoằn nghèo nhỏ tí như sợi chỉ, thi thoảng bắt gặp người dân tộc đang làm nương khiến tôi nhớ tới bài thơ Qua đèo ngang có đoạn: “Lom khom dưới núi tiều vài chú, lác đác bên sông chợ mấy nhà”.
Xe tôi phóng nhanh về phía cổng trời chưa kịp thưởng thức cảnh đỉnh đèo, xe đã ở sâu vào sau núi, tôi nuối tiếc mặt xị như cái bị. Xế bảo không quay lại được vì không đủ xăng. A.Duy chung tâm trạng, xe anh xăng còn nửa bình rủ tôi come back. Hai anh em hí hửng phóng như bay. Đi được tầm 1km thì gặp chủ thớt trước mặt. Buồn rầu, A.Duy quay xe bám đoàn:(
Nhìn xa thấy nhà đất, đống củi khô, con trâu, tôi rủ A.Duy chụp hình. Đang hí hửng bên đống củi khô hông nhà. Anh dân tộc đi ra nhoẻn miệng cười, tôi như bắt được vàng chạy sán đến, nhìn vào trong nhà thấy mẹ anh cùng đứa nhỏ. Móc hết túi quần túi áo, lấy ra 2 cái kẹo (cao su, cà phê), tôi cho đứa nhỏ làm quà, rôi xin chụp chung. Bà đưa tay vấn lại khăn, bẽn lẽn: “Quần áo xấu lắm không chụp đâu”. Tôi nhanh nhảu: “không xấu đâu ạ, cho cháu chụp nhé”. Tạch tạch, A.Duy ra hiệu okie. Bà cụ niềm nở bảo tôi vào nhà chơi uống nước nhưng nhìn ra phía đoàn không còn ai, tôi xin phép, chào tạm biệt để bắt kịp đoàn.
Biển báo cổng trời Quản Bạ hiện ra trước mặt, đoàn dừng xe và leo lên đỉnh qua các bậc khá dốc, mệt thở hồng hộc, tự an ủi hít sâu thở dài để bước tiếp. Vậy mà xế tôi vẫn có sức vừa leo vừa cầm máy quay tác nghiệp. Cảnh mây bồng bềnh, núi đồi hùng vĩ, nhờ A.Bằng phó nháy mấy kiểu...
Chúng tôi rút sớm để xuống núi đôi, đang cắm đầu cắm mặt bước xuống, A.Trung quay lên: Tôi có một khát khao, một mong ước tột cùng...Tôi và A.Bằng tò mò không biết ông này đang mong gì hay là cần đi giải quyết, thì A.Trung thốt lên: “đó là đất nhà được độc lập tự do”. Hôm nay là ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đât nước mà. Sặc, bó tay chào thua.
Lăn xả về Tam Sơn nghỉ tối tại nhà trọ thấp thấp, có 4 phòng: phòng 1: 3 giường các anh nam ngủ, phòng 2: 1 giường 4 chị em tôi. Trưởng đoàn động viên: “các em chịu khó”. 4 chị em cười: “không sao ạ, nằm chật càng vui”. C.Huyền bị vỡ bịch nước ướt hết quần áo phải ngồi là, còn tôi thì nhanh chóng đi gội cái đầu, nước ở Đồng Văn lạnh buốt tê tái cả người. Xong xuôi dọn đồ, đang loanh quanh bỗng nghe thấy giọng Bon Jovi da diết: You see I've always been a fighter. But without you I give up…Always And I'll be there forever and a day, phát từ điện thoại của Hoa, nhớ quá hai ngày rồi không được nghe.:(
Mở danh bạ chọn “mommy”, giọng mẹ đầu bên kia lo lắng hỏi thăm tình hình:(. Chết thật, làm sao giờ, mẹ hay nghĩ ngợi sợ tôi bị lừa bán. Tôi trấn an: “Mẹ yên tâm, anh chị ai cũng thân thiện chu đáo, con đen xấu nhất đoàn và còn tận 9 mỹ nữ chân dài vai trần nữa nên có bán cũng không đến lượt con :))(tôi tếu táo). Con ăn uống ngủ nghỉ thoải mái, không bị lạ nhà mất ngủ, cảnh đẹp con chụp nhiều về mẹ xem. Con sẽ gọi điện thường xuyên mẹ nhé…” Cúp máy, lập tức tôi nhắn tin nhờ chị xuống làm công tác tư tưởng cho mẹ. Hic, tôi tự nhủ từ mai sẽ gọi về báo cáo tình hình trên từng 50km thay vì 2 lần/ngày.
Sau khi ăn tối, cà phê cà pháo. 11h đóng cửa đi ngủ, bốn chỉ em ngủ ngang giường cho đỡ chật, dắt chặt màn để không bị muỗi làm thịt (muỗi ở Quản Bạ bị đột biến gien thì phải to như con kim kim, nhìn mà hãi hùng). Đặt mình lên giường, Hoa bảo: “ngủ theo thứ tự dậy, kiểu gì bà Thúy cũng ngủ trước”, “Mai Thúy gọi mọi người lúc 4h30 để vệ sinh đỡ đông rồi vào ngủ tiếp nhớ”. Tôi đặt mình ngủ lúc nào không hay. Tâm 4h, tiếng ho khụ của A.Bằng phòng kế bên làm tôi tỉnh giấc khỏi ngủ luôn. Mở cửa, bước ra, đã thấy cái Thúy bự ngồi vật vã trước cửa, anh Nhân đứng đó (Híc trông anh thật tội không ngủ được do anh Bằng ngáy bo quá- sáng hôm sau anh phải uống gần chai cà phê đề đảm bảo an toàn tính mạng và tài sản cho C.Châu và chính mình).
6h30: Chất đồ lên xe hướng về Yên Minh- Lũng Cú. Sau khi ăn sáng đồng hồ điểm 6h45, trưởng đoàn ý kiến: “Mọi người đi chợ, tập trung tại đây lúc 7h15 để xuất phát đi Yên Minh”. Tôi bám càng A.Trung ra chợ, phiên chợ tấp nập, tràn ngập sắc màu với những chiếc áo vay thổ cẩm của người dân tộc. Họ bán rượu ngô, lợn đen, vịt giống, chó con, bánh trái, công cụ lao động... Lần đầu đi chợ vùng cao đã thật (bí từ nên dùng tạm). A.Bằng hơi hướng nghệ sĩ mua phong lan, A.Trung đầu hai thứ tóc nên chọn hà thủ ô, A.Duy tay đã cầm một nắm xôi 4 màu để chống đói vì lúc nãy bát phở anh bỏ nguyên, còn tôi tâm hồn ăn uống nên sà vào hàng sắn rượu, đậu hũ khô, bánh gì đó ko nhớ tên (nhìn hay hay cách gói kiểu bánh gối nhưng vỏ màu trắng có nhân bên trong, chưa biết vị vì mời trường đoàn mất rồi). A.Bằng tiếp thị bánh rán ở đây ngon lắm, rủ tôi đi ăn: khác bánh dưới xuôi nó dẹt đét, tôi chén tỉn một cái tại chỗ, miếng đầu sao mà phê thế, miếng cuối ngấy quá...
 
Last edited:
Quản Bạ- Yên Minh- Lũng Cú- Đồng Văn
7h45, Đi Yên Minh, đường ngoằn nghèo, chủ yếu là đồ đèo. Xế bảo: “Đổ đèo nguy hiểm chỉ cần trật tay một phát thì đi luôn nên ngồi cẩn thận đừng chụp ảnh những đoạn cua”. Cảnh đẹp lạ thường, hùng vĩ khiến con người trở nên thật bé nhỏ. Thả hồn vào thiên nhiên, tôi nhớ câu: Hà Giang, đẹp vô cùng Tổ quốc ta ơi!, rồi vẩn vơ nghĩ: sau này tôi và chồng sẽ phượt trong tuần trăng mật thay vì một chuyến đi êm đềm. Keke (lại thêm tiêu chuẩn chọn chồng):D.
Xi-tốp tại một cây cầu, làn nước trong xanh trời dịu nắng, hai bên là núi đá cao sừng sững để show hàng (áo cờ đỏ sao vàng phanh hết ra), đoàn tôi bắt quen một đội phượt cao cấp (phượt tử bằng ô tô). Họ nhìn chúng tôi đầy ngưỡng mộ khi biết đoàn tôi phượt từ Hà Nội lên đây. Nhìn lại, chính tôi cũng thấy đoàn thật hoành tráng: áo cờ đỏ sao vàng nổi bật trước đoàn khác thể hiện sự đoàn kết cao độ, lá cờ tổ quốc cắm ở đầu mỗi xe, đuôi xe và mũ của xế ôm được dán miếng phản quang (đi tối, đèn chiếu vào sẽ phát sáng- hàng độc chỉ riêng đoàn tôi có). Sau màn giao lưu, 2 đoàn chụp ảnh lưu niệm, trong tư thế sẵn sàng chuẩn bị “đánh vần” từ colgate, thấy 2 người dân tộc cầm ô, địu con đi qua, anh đoàn bạn nhanh nhảu: “bà con cho tôi chụp nhờ (thân thương quá hai tiếng bà con) và lôi vào tác nghiệp hết máy này máy khác.
Trên hành trình đến với địa đầu Tổ Quốc, chúng tôi bắt gặp nhiều trẻ con dân tộc, chúng mặc đồ đen hoặc đồ thổ cẩm, da ngăm ngăm người bé xíu trông rất rắn rỏi khác những đứa trẻ thành phố. Thấy chúng tôi, bọn nhỏ vẫy chào và nói hello, bye bye. Tôi và xế dừng chia kẹo cho lũ nhỏ, mặt chúng hớn hở, sung sướng. Tôi và xế thấy thế nào nhỉ (lại bí từ rồi, biết thế này trước đã cố gắng học văn) kiểu vui vui nho nhỏ từ những cái giản đơn ý. Sau khi hết túi kẹo, tôi đánh liều lấy lương thực của đoàn cho bọn nhỏ. Nhớ mãi khóm nhỏ 6 đứa, có nhóc đã nhận rồi nhưng dấu đi và lại giơ tay, không sao trẻ con mà. Hai anh em đang rất phấn khởi, bỗng thấy một hội khoảng hơn 20 đứa đứng rià đèo vẫy chào niềm nở nhưng kẹo đã hết, chúng tôi đành đáp lại bằng những nụ cười ngoác miệng. Xế bảo: “Thà bọn nó đừng chào mình còn hơn, chứ chào nhiệt tình thế này không có cái gì ngại quá”. Nghe kể lại, A.Trung bảo: “Cứ làm tiền lệ xấu cho chúng nó, đáng nhẽ bọn nó phải ở nhà lên nương đi rẫy giúp bố mẹ đằng này lại đứng ra vẫy kẹo”. Anh Vương: “Có khi bố mẹ nó khoán, mỗi ngày bao nhiêu cái kẹo để mang xuống xuôi bán, rồi mình lại mua”...=))Chào thua mấy ông này. Nhiều lúc có những ý tưởng vô đối…
13h30: Đoàn tôi tập kết tại Lũng Cú, trời nắng chang chang. Không biết từ đâu, một anh chạy tới: “Các bạn từ Hà Nội lên hả, xe toàn biển 29, cho hỏi các bạn làm ở đâu”. Khi biết chúng tôi chỉ là một đội những người không quen nhau, có cùng đam mê lập nhóm phượt. Anh tròn mắt khiếp sợ: “Ngưỡng mộ các bạn quá, mình đi ô tô thấy mệt lắm rồi, các bạn còn đi bằng xe máy”, bày tỏ sự ngưỡng mộ anh xin số điện thoại của trưởng đoàn để lần sau có dịp thì cho đi chung… ;)
Hic, mặt nóng phừng, mu bàn tay đỏ rát do đoạn vừa rồi không che chắn, cứ phơi mặt ra nắng hít gió trời. Tình hình này mà tiếp diễn kiểu gì cũng đen như ông Tây chụp chung ở Hà Giang (Nghĩ lại không thể nhịn cười: Thấy có một ông Tây châu Phi (đoán thế bởi cao to da đen xì), tôi chạy ra tóm eo. Ông này cứ giơ “2” che hết mặt tôi. A.Vương gào lên: “Put your hand, put your hand” kết hợp ra hiệu hạ tay xuống. Thương ông tây mặt đần thối không hiểu, tôi kéo tay vào vai mình... Chụp xong, A.Vương hả hê bảo “Tấm này dùng quảng cáo kem dưỡng trắng được, bước 1 đưa mặt thằng tây ra, bước 2 giới thiệu sản phẩm và kết thúc bằng trưng mặt em, kiểu gì cũng đắt như tôm tươi”), rồi bị u ca thán, nên tôi hỏi mượn cái áo sơ mi của A.Trung mặc chống nắng. Anh bảo mặc là nhớ mãi không cởi ra được, mà có cởi thì mùi nó cũng bám ở người. Tôi hỏi: Anh bị lâu chưa… bệnh hôi nách ý haha… A.Vương hói định mượn mũ đội, có tiếng đâu đó: “Trán bóng phản xạ ánh mặt trời cần gì phải che chắn” Keke Phải công nhận trán anh này bóng thật có thể làm gương nặn mụn được…
Bưa trưa hôm nay đặc biệt hơn với món thắng cố, nghe tên lâu rồi hôm nay mới có dịp thưởng thức. Gắp một miệng đưa lên miệng nhai nhai chầm chậm cảm nhận, hic vị nhạt nhưng mùi hơi gây, khó ăn.
14h30. Tiêp nước chuẩn bị leo lên phía cột cờ tổ quốc, địa đầu phía Bắc, A.Nhật mang ra 2 lon tăng lực. A.Trung tu một hơi, rồi ưỡn ngực gồng tay khoe cơ bắp và nói nham hiểm “bắt đầu nở rồi”. Nhìn mặt ông ý, hai chị em buồn cười không để đâu cho hết. Chị Huyền bảo “Vác ghê ra chỗ nắng ngồi đi cho nó xẹp bớt đỡ đô” Tôi lại bò lăn ra cười. Bên cạnh, Hoa thấy chị Nam người như cái sào định đeo ba lô leo lên đỉnh, nó nói không ra hơi: “Chị cho em ngồi ba lô chị lên đỉnh được không?”. Sợ hãi, chị Nam chạy đi cất ba lô ngay.:))
Bước những bậc đầu tiên, tôi rủ Hoa leo thi mặc dù vừa than mệt với nó. Nếu ai thua thì tối một chầu kem. Nó từ chối. Tôi rủ rê anh Nhật, với điểu kiện anh phải chấp tôi mấy trăm bậc. Anh ok liền: “Chấp em 700 bậc, em chạy trước đi”. Keke mình dính chưởng rồi. Từ đó lên cột cờ sao đủ 700 bậc chạy lên rồi lại chạy xuống hả. Anh Trung đang bước dừng lại: “Chơi thế này hay hơn, mỗi người cho một con số, ai đoán sát nhất thì được người đoán lệch nhất mời cả đoàn”…Cứ thế vừa đi vừa nói chuyện leo được một đoạn, lại thở hồng hộc, chân run run, tôi tì vai A.Bằng để có điểm tựa…
Xong chặng 1, chưa kịp sướng, đứa bán vé đón đầu: “Vé đâu, mua vé dưới kia, không có vé thì không được qua”. Hoang mang tột độ, leo lên được đến đó mệt tưởng chết, giờ leo xuống mua vé thì chắc khỏi lên. Đang vô hướng, đầu óc quay cuồng, nghe tiếng C.Tuyết từ xa: “Chờ mọi người lên rồi mua một thể”. Haizz nhẹ cả người…
Sau những bậc thang gian nan cuối cùng, cả đoàn chạm được chân cột cờ, phóng tầm mắt ra xa để xác định biên giới giữa Việt Nam với Trung Quốc. Nhìn cờ đỏ sao vàng tung bay phất phới, tinh thần dân tộc lại trỗi dậy, yêu Tổ Quốc ta vô cùng. :)
Mọi người thi nhau tự sướng, tung hoành với gió trời bay tung tóc trên đỉnh cột cờ. Cả đoàn như hồi sức khi xem A.Trung khoe hàng, diễn gay với A.Phong (cười đau thắt cả bụng). Anh bác sĩ với đam mê nghệ thuật, sẵn sàng nằm vật ra để có được những khung hình đẹp nhất cho các thành viên trong đoàn. Trong lúc tạo dáng, A.Phong gồng tay khoe cơ bắp. C.Huyền tỉnh queo: “chuột nhắt”, A.Phong akay bắn trả: “Chuột nhắt hả mấy đứa ngồi lên xem có chuột nhắt không?”…Tôi nghĩ thầm: Không cần mấy đứa mà chỉ cần Thúy bự tóc dài nhảy lên thì kiều gì A.Phong cũng méo mặt chào thua…Hahaha.=))
 
Last edited:
Trước khi (BB) Lũng Cú, đoàn đổ cầm chừng mỗi xe một lít xăng do đổ lẻ nhà dân giá hơi max. Bắt gặp một đôi phượt, xế là nữ tây mặc vay. Hoành tráng thật. Đoàn rong ruổi phượt qua những đỉnh núi cao ngút trời, những con đèo dốc đứng, hiểm trở, quanh co xoắn ốc (giờ nghĩ lại thấy mình liều thật).
Lịch trình thay đổi, thay vì thẳng tiến Đồng Văn, đoàn rẽ sang nhà Vương (nơi ở của vua bản mèo) cách Đồng Văn khoảng 20km. Trên cung đường này hầu như không có nhà dân, một bên là núi đá, một bên là vực sâu thẳm với những tảng đá lởm chởm nhọn hoắt như chông, không có thanh chắn bên đường nhìn hãi hùng. A.Bằng dẫn đoàn rẽ nhầm hướng nên phải quay lại một quãng khá dài, vừa đi vừa hỏi đường...
16h45: Đoàn tôi đổ bộ vào nhà Vương, C.Tuyết kể tôi nghe vê tiểu sử của vua bản mèo, rồi bảo để biết thêm chi tiết về search google. Theo chỉ thị từ trường đoàn, anh em an tọa tại cổng vào. Mọi người cởi áo khoác để trưng diện áo cở đỏ sao vàng. A.Trung chém: “Hành động này thể hiện sự xâm lấn văn hóa người mèo, đánh dấu việc người kinh đặt chân lên bản mèo” :)) (phục A.Trung vì những phát ngôn siêu độc). Trong lúc chờ anh bác sĩ thử máy, bỗng phía bên kia nghe tiếng trâu hú, C.Tuyết mặt lạnh: “Bạn gọi kìa Châu”. C.Châu đỡ nhanh: “Nghe tiếng đó đầy người giật mình đấy”. Cả đoàn cười ầm lên. A.Phong từ xa chạy chiếm vị trí trung tâm, thấy vậy anh bác sĩ: “Ông ngồi đấy tôi ngồi đâu”. A.Phong chỉ ra phía rìa. Không cần bàn nhiều mọi người tự biết cái kết... Anh bác sĩ lấy công cụ tác nghiệp, sau một ngày vật lộn con máy xuống dốc thậm tệ, tốc độ xử lý ảnh chậm nên nhìn đèn nháy nhưng phải 3s sau mới cử động để tránh rung…
Tiến sâu vào “hang động” của vua mèo, tôi cảm thấy hơi lạnh người, nhìn giường chiếu thấy ghê ghê, cứ nghĩ là nhà người chết mà ớn hết cả sống lưng. Mọi người lăm lăm chụp ảnh: chỗ làm việc, phòng bà hai, bà cả, bếp hơ tay, kho thuốc phiện, kho tài sản, lô cốt... Thay vì làm model, tôi chuyển sang vị trí phó nháy cho Vương tỉ tỉ. Tạo không khí, đoàn diễn cảnh vua chúa, tì nữ và thái giám.
18h56: Trời bắt đầu tối, đoàn ra về. Trưởng đoàn ra chỉ thị: “Trời tối, lạnh nên mọi người mặc thêm áo, đoàn bám sát nhau với tốc độ 20km/h”. A.Vương run run: “Xe này hết xăng không biết có đủ chạy về đến Đồng Văn” nhưng đoàn vẫn còn dự trữ 2 bình xăng từ Hà Giang nên không đáng lo. Song nghĩ tới việc quay lại con đèo hiểm trở khi trời tối om, tôi thấy rùng mình. Dường như đó cũng là cảm nhận của các thành viên trong đoàn, không khí cả đoàn như trùng xuống.
2 bên đèo tối om như mực, không một ánh đèn le lói. Không buôn chuyện để xế tập trung lái. Không gian tĩnh mịch, chỉ nghe tiếng xitxit của núi rừng và thi thoảng tiếng bô xe Na nổ bụp làm đoàn giật mình dù đã nghe nhiều. Các xe nối tiếp, cách nhau khoảng 5m, tạo thành một hàng dài với ánh đèn pha le lói giữa khoảng không bao la. Tính kỷ luật được đăt lên hàng đâu để đảm bảo an toàn cho thành viên trong đoàn. Tôi cố đưa tay ra sau lấy cái máy ảnh trong balo để ghi hình. Máy tôi sắp hết pin, đầy bộ nhớ nên mỗi lần tách nó lại báo capturing, rồi 2s sau hiện processing, 1s nữa ra ảnh nên không được bức nào ra hồn :(
Vui mừng khôn siết như từ cõi chết trở về khi biển báo Đồng Văn hiện lên trước mặt. Như chúc mừng đoàn, tiếng bô của Na đánh một tiếng bụp đùng rất to làm 2 chị dân tộc tưởng tiếng pháo giật nảy mình. Không khí nhộn nhịp trở lại, mọi người lại bàn tán cười nói.
Phóng thẳng đến cây xăng nạp nhiên liệu, hai anh đi đường hỏi thăm: “Đã có chỗ ngủ chưa?” Anh bác sĩ đáp: “Chưa và kể về tình hình bị hủy phòng do có đoàn trung ương lên tuyên truyền về bầu cử đã bao trọn hết phòng”. Anh tốt bụng nói: “Mình cùng dân phượt thì giúp nhau thôi. Đoàn tôi chỉ có 4 xe, cũng như đoàn bạn bị hủy phòng, chúng tôi đã đi hết Đồng Văn (1km2) tìm phòng và mới tìm được chỗ trọ bên kia đường. Tôi thấy có 3 phương án đoàn bạn có thể tham khảo. Một là, lên đồn biên phòng Lũng Cú cách đây 15km xin ngủ nhờ, hai là xuống quán foco cafe uống cà phê, chờ đến 11h30 quán đóng thì xin ngủ lại đó (quán foco cà phê trông như một căn nhà hoang làm bằng đất sét với các cột chống bằng gỗ), ba là đàm phán với chủ quán nơi đoàn tôi đang ngủ để ngủ chung bởi phòng khá rộng (không có chăn chiếu, nằm sàn nhà)”. Trưởng đoàn tiến ra dường như đã có kế hoạch riêng nên phát lệnh: “Tìm chỗ ăn trước đã rồi tính tiếp”…
Đoàn đỗ lại bên lề đường, trong lúc 3 xế thám thính tìm quán ăn. Đoàn tôi vật vờ người đứng, người ngồi, ba lô đổ đống trên đường như những kẻ tị nạn. Nghiêm nghị trưởng đoàn chỉ vào vỉa hè: “Tối nay tôi sẽ phân ô ở đây, mỗi xe một ô, gác sẽ phân sau”. Nghĩ đến việc lấy đất làm giường lấy trời làm màn, phen này trải nghiệm đây, sướng. Thực tế, trưởng đoàn dự định xin ngủ nhờ ở một doanh trại bộ đội gần đó. Nhìn anh ngồi bệt đất mệt mỏi, tựa lưng vào tường, gọi điện về Trung ương xin lệnh (nhờ sếp anh nói khó để chúng tôi được ngủ nhờ), tôi chợt thấy thương và cảm phục trưởng đoàn (mặc dù nhiều lúc anh nóng tính, quát mắng nhưng cũng chỉ vì lo cho anh em trong đoàn, thật tình nghe anh quát tôi còn thấy sợ hơn u thầy nhà mình). A.Trung báo cáo: “Phía kia, có nhà hàng cao nguyên đá, thử vào hỏi xem sao”. C.Tuyết và Châu nhanh chân đi đàm phán.
Chốt lại đoàn sẽ ăn tối tại nhà hàng cao nguyên đá. Chúng tôi rệu rạo từng bước về phía nhà hàng. Vừa đặt túi đồ xuống, Hoa bảo tôi đưa nó đi tè. Tôi hỏi: “A.Trung ơi đi vệ sinh ở đâu?” Làm vẻ hình sự anh bảo: “Đi vệ sinh ở đây đăt lắm, ra anh cho tiền....Thôi được, để anh cởi áo, ra bảo kê cho hai đứa đi miễn phí”. Tôi và Hoa mắt tròn mắt dẹp bám gót anh, vừa đi vừa nghĩ lại lời anh nói mà phì cười=)). Thấy C.Huyền ở nhà vệ sinh A.Trung gọi: “Áo đỏ mồm rộng đi nào”. Chị Huyền bắn trả:“ Miệng chúm chím thế này mà bảo mồm rộng hả, không ra”...
A.Phong báo tin đã xin được 2 phòng ở doanh trại bộ đội đủ cho cả đoàn nhưng sau 21h30 nội bất xuất ngoại bất nhập. Sau khi hội thảo bàn tròn, phân tích điểm mạnh điểm yếu của 2 phương án: ngủ nhờ và thuê ngủ tại phòng của nhân viên nhà hàng Cao nguyên đá. Đoàn chọn phương án 2, một phòng rộng đủ cho 20 nhân mạng: gái nằm trên phản kê sát nhau, nam nằm đệm dưới sàn, gối chăn nóng lạnh đủ.
Đồ ăn tối đó tuy max (do gắn mác nhà hàng) nhưng không ngon bằng quán ven đường: thịt gà đá dai kinh khủng, giảm khoảng 20 năm tuổi thọ của răng, thịt lợn mỡ chính nạc phụ, bì ăn như bì bê, hay hay). Đánh chén xong, mọi người lết đồ vào phòng. Tôi nhanh chóng lấy quần áo đi tăm (10-15 phút), hi hửng được tăm nước nóng. Ai ngờ, chẳng có giọt nào, nước lạnh tê tái nhưng không buốt như ở Quản Bạ. Tôi qua loa rồi đi vào cho đỡ lạnh. Cả đoàn kéo xuống foco café giao lưu. Đang ngồi chơi, sực nhớ tối nay chưa báo cáo u thầy tình hình, nghe tôi bảo mai sẽ bắt đầu về u mừng lắm.
23h30: Chuẩn bị đi ngủ, xác định nằm cạnh chị Huyền cho quen hơi nhưng dính ngay cái Thúy nó bị ho cứ rên rử, tôi quay sang than vãn: “Nó cứ rên thế này em ngủ kiểu gì?”. Đúng lúc đó C.Linh gọi: “Thúy sang đây ngủ với chị”. Không chần chừ, tôi lao ngay sang. Trước khi tắt đèn, trưởng đoàn mặt lạnh: “Tôi giao nhiệm vụ cho Vương cô nương tiếp chuyện bác Bằng để cho đoàn ngủ” :p. Mệt tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Tầm 4h30 sáng nghe tiếng kéo bễ của A.Bằng tôi tỉnh giấc, ngồi dậy định ra ngoài nhưng không lối thoát bởi các anh nằm hết phía dưới. Nhìn quanh, có cái iphone của anh Nhân đang sạc pin, tôi hỳ hụi khám phá. Keke.
Thấy có bóng người mở cửa bước ra nhưng không biết đó là ai, nằm chỗ nào để tìm đường thoát, đành yên vị. 10 phút sau anh quay lại, hóa ra A.Nhân và theo anh mang chăn ra cho Hoa, 2 A.Trung đêm qua ngủ ngoài trời do về muộn. Vươn vai hít khí trời, tôi loanh quanh chờ mọi người dậy. Lúc sau A.Vương đang rửa mặt tôi hỏi: “Bệnh nấm đầu của anh có lây vào người không?” (do tối qua anh mượn áo tôi gối). Anh cười nham hiểm: “Chỉ chỗ nào có lông thôi” Ặc hết nói với anh này (lông chân tay tôi dài, nhiều, đen nếu mắc được bệnh hói tay chân cũng hay). Chờ đoàn chuẩn bị, A.Nhật rủ tôi đi khám phá một vòng thị trấn Đồng Văn sau khi tôi lừa được A.Vương lên giường để chiếm đôi tông gà…:D
 
Last edited:
Đồng Văn- Mèo Vạc- Khâu Vai- Yên Minh- Quản Bạ- Hà Giang
7h15: Thay vì bún, phở, mỳ như mọi ngày, sớm nay đoàn chọn ăn xôi dọc đường. C.Châu nhanh nhẹn giúp chị bán xôi phục vụ đoàn. Xôi ruốc, xôi thịt, xôi pate mỗi người một hộp, đứng dựa vào xe hoặc ngồi vỉa hè. Trước khi rời Đồng Văn, đoàn tôi chụp kỉ niệm tại phoco cafe. Mỗi người được 15’ riêng tư, tôi phi thẳng vào phía sâu làng chụp hình những ngôi nhà đất với hàng rào đá cao (mộc mạc nhưng đẹp) (sáng sớm đi cùng A.Nhật qua đây tiếc đứt ruột vì không mang máy ảnh theo). Tôi xin một kiểu của 2 thanh niên du lịch. Rồi nhờ anh gầy chụp, anh này dân chuyên thì phải, xem lại mấy ảnh anh chụp thấy mình xinh và trắng thế. Keke:)
Qua con đường hạnh phúc, ai chưa có người yêu thì có người yêu, ai có người yêu thì có tình yêu mới???. Trường đoàn nháy lia lịa, hết người này người khác, tôi xin một kiểu ảnh tại đây để về kiếm chứng. Tiếp nối là đèo Mã Pì Lèng- đoạn đèo được dân phượt ca tụng hết lời, phải công nhận đổ đèo đoạn này cảnh đẹp thật nhưng không gai góc, hiểm trở.
9h44: Tấp vào lề đường tại Mèo Vạc, nhìn băng rôn quảng bá chợ tình khâu vai (love market, meeting place for lovers). A.Nhật bảo: “Phải là destination sao lại dùng market”. Hoa nói: “Thương mại hóa dùng market là hợp lý rồi mà anh”. Theo kế hoạch sẽ ăn trưa tại Mèo Vạc, dư thời gian, đoàn quyết định đi chợ tình Khâu Vai, đường sóc nảy, bụi tung mù mịt quần đen biến thành nâu do đất đỏ. Đường đến chợ tình 20km nhưng đầy gian truân, C.Châu nhiều đoạn tưởng rơi khỏi xe vì sóc. Ngồi trên xe chỉ thương bộ giảm sóc của ngựa sắt. Tôi hỏi với theo A.Nhật: “Đến đó anh mua hay bán tình”. Anh Nhật tỉnh queo: “Cả hai nhưng sẽ bán trước để có vốn mua em à”.
Mỗi năm, chợ tình chỉ có một phiên duy nhất ngày 29.04, không đúng phiên nên chợ tan tác với một vài cái bàn ghế gỗ cọt kẹt, cả đoàn thất vọng tràn trề. C.Huyền: “Khâu vai mới chẳng khâu nón”. Anh Nhật: “3 đồng một mớ tình. Ai mua nào...Đổi giọng: Vào đến đây hết hơi, tình gì mà tình, chắc phải nghỉ rồi sáng hôm sau tính tiếp”. Anh Trung: “Sao người ta có thể mua bán thứ đó được nhỉ. Tôi tự tin không ai mua tôi”. Cảnh không có, sức không còn, anh em lôi siêu, cồn khô, cà phê ra đun để uống, bánh kẹo để chiến cho đỡ buồn mồm, ngồi chém gió, xem trưởng đoàn và người yêu diễn cảnh chợ tình. Keke next, stop liên tục.:))
Nhanh chóng chúng tôi rút lui về Mèo Vạc ăn trưa. Đây là bữa ngon nhất, cô chủ quán nấu ngon khác hẳn: cũng cơm, thịt rang, trứng rán, cà muối nhưng ăn thấy rất ngon miệng. No nê ngồi nghỉ 15 phút trước khi lên đường về Hà Giang. Bước ra cửa thấy A.Vương đang uống nước. Tôi xin một ngụm. Anh bảo: “uống là dính đấy”. “Không thành vấn đề, chuyện nhỏ” tôi đáp. Vừa uống được một ngụm chưa kịp nuốt anh nham hiểm: “Con em sau này sẽ bị hói”. Buồn cười tí sặc.
Có cơ hội đi lại chặng đường cũ Yên Minh- Quản Bạ (lượt đi tôi chưa kịp ngắm cảnh, chụp chiếu do xe phóng nhanh nên phải tranh thủ lượt về) thẳng tiến về Hà Giang ăn tối nghỉ đêm, mới thấy dân thành phố lãng phí điện cỡ nào, đủ các loại đèn, chói lóa hết cả mắt. Lên núi thì phải ăn cá mới đã do vậy tối đó đoàn tôi chọn món lẩu cá, bánh rán khoai (món này ngon lắm không biết Hà Nội có không?) rồi về nhà nghỉ Bình Minh. Người chua như dấm, tóc rối tung rối bù cứng đơ như rễ tre, mặt nổi đầy mụn, cổ đỏ rát vì cháy nắng, chân mỏi rã rời như ngắn đi vài phân vì co gập, không tự tin ra ngoài nên đành phải lủi thủi ở nhà tắm rửa, gội gặt trong khi mọi người đi chơi hết:(, vừa tắm vừa sợ ma cứ nghe tiếng gì nó cạch cạch hãi thế...
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,360
Bài viết
1,175,379
Members
192,068
Latest member
shbet188us
Back
Top