Hà Giang - Nơi thời gian ngừng lại.
Anh à,
Em đã trở lại với Hà Giang, nơi mà em từng nói với anh, ngay từ lần đầu tiên em biết đến, rằng nhất định một ngày em sẽ đi và sẽ đến, sẽ trở về. Đi suốt những năm tháng ấu thơ, em đã nằm lòng câu hát ru à ơi của mẹ “cho em đến nơi nào em chưa đến, cho em đi tìm lại dấu người xưa”. Và từ lúc nào, những ngọn núi cao hùng vĩ, những thung lũng mây, những con đèo trăng, những dòng sông hoàng hôn, những mảng màu bậc thang, những vạt hoa li ti quyến rũ, những bản làng nhấp nhô, chênh vênh lưng chừng vách núi, những phiên chợ sắc màu và những nụ cười trẻ thơ miền sơn cước đã mê hoặc em như rượu bách nhật của mẹ - một thứ nước uống màu trắng đục, ngọt say hấp dẫn không thể chối từ những ngày Tết.
Em thích cái cách người ta đặt tên cho những bản làng, cho những con đèo, những cánh đồng, những dòng sông, ngọn núi. Em cũng thích tự mình đặt tên cho những thứ em thấy, em đi qua, em cảm nhận. Không một ống kính máy ảnh nào thu hết được không gian bằng mắt người. Em tham lam muốn ôm cả đất trời, hòa vào không gian mênh mông, bạt ngàn và hùng vĩ ấy, cứ như, chỉ cần dang hai tay, nhắm mắt lại là em thấy mình đang sải cánh bay. Hít một hơi căng tràn lồng ngực, em như đang lướt cùng gió, vượt qua những ngọn núi “cao lên đến mặt trời”, những đỉnh đèo mà phải đổ xong nhìn lại thì mới hiểu tại sao lại gọi là “con đường hạnh phúc”, sà xuống những thung lũng mênh mông như một bảng pha màu đa sắc với những bản làng, những thửa ruộng bậc thang, những dòng sông trong biếc một màu xanh quyến rũ.
Em thích không gian tắm đẫm ánh trăng, trong và vẹn nguyên nơi rừng núi. Màu cây, sắc lá, con đường, dòng sông, đỉnh núi đều đẹp mơ hồ, bàng bạc dưới trăng. Em cũng thích ngắm nhìn những ngọn núi tím sắc hoàng hôn, nơi mặt trời treo lơ lửng phía cuối con đèo, tưởng như chỉ cần đi hết cung đường, đưa tay ra là có thể hái được quả cầu lửa ấy.
Em thích những vạt hoa vàng tím trắng bên đường. Những dải hoa xuyến chi mong manh e ấp, những đốm tím hồng mê mải của hoa li ti, và Tam giác mạch đẹp ngẩn ngơ say đắm.
Em thích cái cảm giác đi xuyên qua không gian bằng những cung đường nhỏ - những sợi chỉ tơ màu trắng vạch trên vách núi như những đường chỉ tay - một sự cám dỗ không thể chối từ. Và cảm giác hạnh phúc viên mãn khi quay nhìn lại quãng đường đã đi qua.
Em yêu cảm giác đi xuyên qua thời gian và dừng lại lọt thỏm trong lòng cao nguyên đá. Là nơi duy nhất em không thể đặt tên riêng cho mình, bốn phương tám hướng đều là đá, đá và đá. Và cái tên Cao nguyên đá ấy đã đủ nói lên sự kỳ vĩ của nó rồi.
Em yêu những khoảnh khắc ấm áp tình người, những cái vẫy tay ríu rít của trẻ thơ, những gương mặt hớn hở háo hức xòe tay nhận từng viên kẹo. Những đứa trẻ ấy, chắc cũng giống như em ngày xưa, từng ước ao nhà mình có nguyên một sạp hàng tạp hóa như nhà bà thím đầu ngõ để tha hồ ăn kẹo, hay cũng đã từng như em, trong giấc mơ tuổi thơ ít nhất một lần, được tắm trong mưa, nhưng là một cơn mưa kẹo.
Em yêu cái cách những con người xa lạ sát cánh bên nhau, gần gũi, quan tâm và chia sẻ. Bỏ lại sau lưng tất cả những bộn bề bon chen của cuộc sống thường nhật để đến với Hà Giang, nơi hạnh phúc có thể gọi thành tên trong từng khoảnh khắc, trên từng cung đường.
Anh à, nếu em có thể viết nhạc, thì Hà Giang sẽ là một bản nhạc không lời. Nếu em có thể vẽ tranh, thì Hà Giang sẽ là một bức vẽ khổng lồ với những mảng pha màu không có công thức. Anh chỉ có thể cảm nhận được hết cái hồn của nơi ấy khi anh ở đó. Với em, những ngày qua ở Hà Giang là một dấu lặng, và nơi ấy, thời gian ngừng trôi.