Từ Quảng Bình đi Nam Đàn là đoạn đường có thể dùng làm ví dụ tiêu biểu để show cho người khác thấy những điều thú khi đi du lịch bằng xe máy. Đồng Hới - Nam Đàn khoảng cách cỡ hơn 200km chút xíu, đi bằng đường Hồ Chí Minh rộng rãi, không khí thoáng đãng trong lành, và thưa người. Có thể nếu đi đường 1 người ta có thể nhận ra sự thay đổi từ từ của cảnh vật, con người thông qua cảnh vật hai bên đường, nhưng nếu đi bằng đường HCM thì khi đến Nam Đàn bạn sẽ có cảm giác rất lạ. Không khí rất lạ, nhà cửa rất lạ, con người rất lạ, cũng có thể lạ đối với em.
Em tự hỏi mình đang vào vùng nào thế này? Đâu đâu cũng thấy nón cối, dép tông, vớ bộ đội, áo xanh thanh niên xung phong. Có vẻ, hình như, theo cảm nhận của riêng mình, nông dân vùng này toàn chơi nón cối, nó bình thường như một cái gì đó rất rất đỗi bình thường đến nỗi có thể nếu ai ở Nam Đàn cũng không nhận ra điều đó. Nhưng với em thì nó rất lạ. Vì ở Sài Gòn này mấy ai đội nón cối đi ra đường như thế, nghĩ lại mới nhớ mấy anh bán bánh giò đêm đêm lóc cóc khắp ngõ ngách cũng nón cối, mấy anh ve chai cũng nón cối... có vẻ như nó là vật tiêu biểu và đại diện cho nông dân miền Bắc thì phải. Chắc hẳn là quê bác Hồ nên có khác, cảm giác ai ai cũng yêu nước, cảm giác hơi thở của Đảng rất ngào ngạt quanh đây, cảm giác như cái không khí nông thôn trong Sống Đọa Thác Đày của Mặc Ngôn.
Khi vài người đội nón cối thì có lẽ cũng bình thường, nhưng khi mọi người đều đội nón cối thì cái bình thường đó nó trở thành cái gì đó đối với em cảm thấy rất nặng nề, em không thấy sự năng động, sáng tạo, cái cá tính mỗi người thông qua cách ăn mặc như ở SG, hoặc cũng có thể cá tính chung của cộng đồng họ là như thế. Mà cũng phải, người ta phải sung túc đầy đủ thì mới chú ý đến cái mặc bên ngoài chứ, mà em cũng không chắc, có thể chỉ vì đi ngang qua nên thấy thế thôi, thành ra nếu đánh giá này nọ chẳng khác thầy bói mù xem voi. Tuy nhiên, em thấy gì thì em có quyền nói ý kiến của mình, đúng ko các bác? Hihi...
Nhà cửa cũng khác hoàn toàn với miền Trung và đối lập hẳn với miền Tây Nam Bộ, ở Nam Đàn hầu như nhà nào cũng tường gạch rất cao, phía trên là mảnh chai găm tua tủa làm cảm tưởng như vùng này nguy hiểm lắm hay sao mà người ta phải xây kiên cố thế. Một nhà to mấy thế hệ chung sống và được bao bọc bằng tường gạch như thế, khác với mấy cái nhà với miền Tây Nam Bộ hầu như chẳng có rào chắn gì cả, ngồi nhà này xì xụp húp canh chua nghe mùi cá khô nhà bên cạnh ngào ngạt bay qua rồi tiếng con nít nhà bên nữa khóc lóc um sùm. Còn cái không khí ở Nam Đàn này nó nằng nặng thế nào... chắc có thể do khí hậu lạnh lẽo mùa đông nên người ta phải xây như thế để tránh gió, có thể là vậy!
Thoai, tới giờ post hình!
Bún riêu ăn trưa.
Trong một cái chợ xập xệ, có chú giữ xe đội nón cối bộ đội, mà lúc đó em cũng chưa chú ý lắm, vì thỉnh thoảng em cũng hay bắt gặp như thế...
Em thấy bún riêu này còn phổ biến và đặc trưng hơn cả phở. Phở có nét gì đó hơi cầu kì và cao sang, còn bún riêu này thấy nó dân dã bình dân hơn, người ta hay truy tìm hương vị gốc của Phở nhưng chả thấy ai truy tìm tung tích của bún riêu nhỉ?
Đường nào cũng vào xóm. Tới Nam Đàn rồi đây, hic hic, tự nhiên em thấy cái không khí nó nằng nặng nên cũng ngại lôi máy ra chụp, tự nhiên cái sợ, bất an... hic hic... ko hiểu!!!
Cờ Đảng và cờ nước. Thường ở xóm em người ta treo cờ nước ko à, em thấy ở Nam Đàn nhà nào cũng có treo kèm cờ Đảng.
Đường xá cũng rộng rãi.
Nón cối.