... Có hai người đã đi một hướng tìm đường, nhưng trưởng đoàn vẫn không yên tâm lắm, rủ thêm một người nữa cùng trưỡng đoàn quay lại để xem còn con đường nào khác không?, mà nếu không tìm được đường cũng cố gắng tìm một chỗ nào đó bằng phẳng một chút để mọi người yên tâm hạ trại và có để chỗ sinh hoạt. Mượn 2 đèn pin đeo trên trán cà một đèn pin cầm tay. Đường trong rừng ban đêm đúng là rất dễ lạc, ngã ba ngã tư rất nhiều, mà các cây lại giống nhau. Cái mà mọi người lo nhất là các bạn đi tìm đường có thể bị lạc. Không gian như đặc quánh lại trong màn đêm giữa núi rừng, chỉ còn tiếng gió, tiếng huýt sáo săn mồi của sát thủ rắn đêm. Mọi người im lặng tâm trạng nặng nề lo cho những người đi trước. tích tắc tích tắc thời gian trôi qua thật chậm.
Nói đến hai người đi trước chỉ có đèn pin đeo trán trời khá tối, mà con đường ngày một khó đi, “Có lẽ đây không phải là đường đâu” một người lên tiếng. “nhưng đây có dấu dao phát cây nè còn mới lắm” theo dấu dao hai người bám sát luồn lách vô bụi không biết phía trước là cái gì đang chào đón. Hai người thấy một vài đống đất mới được đào lên, đang suy nghĩ con gì đã bới lên? Mà bới lên để tìm cái gì?... Một tia sáng quét qua soi vào cái gì đó làm cả hai chết lặng mặt xanh lét. Không nói không rằng hai người rút lui nhanh như một con báo đêm. Anh có thấy gì không? Thấy! một bát nhang và một ít tiền mã đang cháy dở, một dĩa trái cây héo nữa!. Kết quả là con đường này không đi được rồi, chạy đi cho lẹ nghê quá.
… “Nhiều ngã ba quá dễ lạc lắm!”. “Đi đoạn nào chúng ta nên bẽ cây đánh dấu đường đi”… Chỗ này là chỗ hồi nãy rồi! vậy là ta đi vòng tròn, như lạc vào mê cung vậy! Đôi dép râu với con dao rỉ sét lại nằm đây nè. Cái này có ý nghĩa gì mà mọi người lại thắp nhang cho nó?. Đang tưởng tượng tìm câu trả lời, từ đâu một cơn gió lùa qua, thổi ngay vào gáy cắt ngang nguồn tưởng tượng của 2 người. Đi tiếp chứ? Ok, chứ chẳng lẽ để mọi người quay về chùa hay hạ trại chổ đó. (nói vậy thôi chứ lúc đứng bên đôi dép râu cảm giác như có ai đang đứng sau thở vào gáy, không dám đứng lại @_@)... Màn đêm lại được vén lên với hai cây đèn pin trên đầu và một cây đèn pin cầm tay, phía trước vẫn không biết là bờ hay là biển đêm vô tận… Kỹ năng sát định phương hướng của hai người được vận dụng tối đa từ la bàn đến các chòm sao chỉ hướng… "Đường chúng ta đi là hướng Tây nhưng giờ chúng ta đang hướng về Bắc". "Vậy quay lại ngã ba trước và rẽ về trái hy vọng chúng ta sẽ đúng đường!".Ok quyết định vậy đi!.Quay về thôi mọi người cũng chờ lâu rồi.
Sau khi tham khảo ý kiến anh Trungpm mọi người tập trung cảnh giác cao độ và quan trọng hơn mọi người như có thêm sức mạnh, một sức mạnh ghê gớm. Theo ý trưởng đoàn chúng ta quay lại ngã ba và rẽ trái. Đường mỗi lúc một dốc nhưng tốc độ vẫn duy trì không ngừng để thở dù có người đang cố gắng hết sức. Đường đi có vẻ tối hơn vì pin cũng đã vơi đi ít nhiều, Không tiếng nói cười chỉ có tiếng xào xạc của cây rừng, tiếng hơi thở nặng nề của các thành viên. Bổng nhiên... A! Á! Á! một tiếng hét xé tan cái không khí trĩu nặng đó.
Chuyện gì vậy!
Chờ tập sau
-“Em đạp vô nguyên một tổ mối, mối nhiều lắm !”
-“Haizz mọi người đi tiếp đi không sao đâu.”
-“Bây giờ là 8h 30 chúng ta sẽ đi đến 9h30 tới đâu thì tới. Lúc đó sẽ dựng trại.” trưởng đoàn vẫn khí thế vẫn luôn giữ lửa cho các thành viên.
Màn đêm vẫn chực chờ bủa vây mọi phía, nhưng với sự chuẩn bị kỹ càng của đoàn chúng tôi ánh sáng vẫn được duy trì. Nỗi ám ảnh của lũ rắn đêm làm các bạn nữ mạnh mẽ hơn, nhưng cũng là nỗi lo của trưởng đoàn, tinh thần của mọi người sẽ kiệt quệ dần nếu tiếp tục lạc và không tìm chỗ đủ đất để dựng trại. Sương đêm đã trải khắp nơi, mọi người vẫn tiếp tục leo lên, leo lên. Phía trước vẫn là đêm tối, không biết tới đâu… Chúng tôi vẫn đang lạc.
Sau một đoạn đường dài chúng tôi thấyMột khoảng đất trống khá bằng phẳng, bao quanh vẫn là tre rừng nhưng cũng không quá dày như chổ dừng chân lúc nãy. Chuyến hành quân vừa rồi đã vắt kiệt sức mọi người, chúng tôi quyết định dừng lại hạ trại và vui vẻ tại đây.
Đoàn chúng tôi có tổng cộng 16 người và có 5 cái lều, thế là quá đủ cho mọi người yên một giấc giữa rừng. Phe nhà trai tìm củi đốt lửa và dựng trại, phe nhà gái mang ánh sáng và chuẩn bị bữa tối cho mọi người.Đồng hồ đã điểm 22h3’.
Giữa rừng, chúng tôi thấy lại cái tình người trong mỗi chúng tôi, cái mà hàng ngày sống giữa thành phố đông đúc tráng lệ chúng tôi bỏ quên đâu đó. Mọi người san sẻ nhau một củ khoai lang nướng cháy, một tàn thuốt, một tấm bạc giúp nhau ấm hơn… Mọi người như xóa bỏ đi cảnh người dưng nước lã, tất cả họ đều là anh em một nhà… Hàng ngày bia rượu tràn ly, đồ ăn thức nhắm đuề huề, nhưng không bằng mời nhau một chum rượu giữa nơi hoang vu vắng người này. Không nhiều ly để cụng nhưng cũng đủ tình để con tim mọi người thấy ấm nồng.
Bàn tiệc được dọn ra với món bò cuốn lá lốt và mực nướng ăn với bánh mỳ cùng vô vàn các món mà mọi người mang theo.
Bao nhiêu chuyện trong ngày đầu tiên được đưa lên bàn chém. Xế Cò với Ôm Súng chơi đánh lẽ ra sao, Bảng hiệu “dữ xe” ở núi Ông Trịnh “kinh thật”, nước ở suối Tiên mát cực tò lò, con rắn lục đuôi đỏ có chất kịch độc ra sao…(Đây là loài cực độc trong số các loại rắn lục, mình xanh và đuôi có màu nâu đỏ, chiều dài tối đa khoảng 30 cm với cân nặng khoảng 300gram. Đây là loại rắn được nghi nhận là một trong những loài độc nhất ở Việt Nam, Một người có thể trạng 60kg khi bị rắn cắn có thể chết sau 15’’) Nguồn internet. Giữa rừng vấn đề ma quái vẫn được mọi người quan tâm hàng đầu và chém gió kinh nhất. Kinh nghiệm đi rừng của ai đó được chia sẻ như sau: “Trong lúc đi rừng, đêm tối khi thấy người lạ đi bên cạnh thì không được nói chuyện, nói xong là khỏi thấy đường về luôn”. Anh Hungtl còn có cao kiến hơn: “nhìn xuống chân ấy, thấy người quen mà không thấy chân là phải hiểu ngay, bạn gặp ai rồi”.
Câu chuyện đang vui bổng một phút mật niệm bắt đầu, không ai nói không ai cười, chỉ còn tiếng lốp bốp cháy của cây rừng. Bỗng B00B nhìn về xa xăm hỏi một câu bâng quơ:
“Ai đang ở ngoài kia vậy?”
Một bạn nữ gần đó đáp, bé Bông thì phải: “hình như có tiếng la của một người phụ nữ, em cũng thấy cái gì đó.”
Không gian như dừng lại. chỉ còn tiếng thở.
…..
…..
“Ăn gà điiii!” Chị Cỏ lên tiếng.
Mọi người lại quay về bàn tiệc, tạm gác chuyện ma cỏ lại. Những bài hát thửa thiếu thời vang lên, những trò chơi vui nhộn lại nhóm lên cái khí thế của từng người, một không gian ấm cúng lạ kỳ.
Sương đêm dày hơn, chúng tôi đang lưng chừng núi, mỗi người có một tâm trạng khác nhau…
(còn tiếp)
Hình mọi người coi rồi không up thêm nữa. Hôm qua off thành viên trong nhóm có mong muốn ai nấy sẽ tiếp tục câu chuyện của mình để mọi người nhìn được trọn vẹn chuyến đi.-> nhiều quá -> đọc đuối