What's new

[Chia sẻ] Hoàng Sơn

Vì box Châu Á đã có 2 topic về Hoàng Sơn, mình chỉ xin chia sẻ thêm một số kinh nghiệm của mình đi Hoàng Sơn (Huangshan, Anhui, China) nhân chuyến đi đầu mùa thu này.

- Đi và đến Hoàng Sơn: có thể bằng bus hoặc bằng xe lửa. Mình đi bằng xe bus từ Hàng Châu thì thấy khá là đơn giản. Từ bến xe bus phía Tây (Hangzhou West Bus Station) mua vé đi Tunxi, một thị trấn/thành phố nhỏ gần Hoàng Sơn mất khoảng 3 tiếng, 50 tệ. Từ Tunxi bạn mất thêm khoảng 1h30' đi bus đến chân núi Hoàng Sơn. Thông thường mọi người thường ngủ lại phố cổ ởTunxi một đêm và mua vé bus đi Hoàng Sơn sáng hôm sau tại khách sạn.

- Lên núi Hoàng Sơn có thể theo 3 đường: YuPing, Yunggu va Taiping. Ở cả 3 cổng này đều có cable car lên núi. Về đường bộ thì YuPing là đường khó đi nhất vì rất dốc, Yunggu là đường dễ leo nhất và thường được dùng để vác đồ tiếp tế cho các khách sạn trên núi. Các diễn đàn du lịch thường khuyên đi lên bằng đường Yunggu hoặc Taiping, và đi xuống bằng đường YuPing.

Bản thân mình đi lên bằng cable car ở Yunggu đến Bắc Hải (Beihai), từ Beihai đi sang Tây Hải (Xihai), sau đó đi xuống thung lũng Tây Hải (West Sea Canyon) và leo lên lại Thiên Hải (Tianhai) đi qua Quang Minh Đỉnh, Liên Hoa Đỉnh đi đến YuPing cable station, sau đó leo lên Celestial Captial Peak (kg biêt tiếng Hoa/Việt là gì) và từ đó leo xuống chân núi. Tổng thời gian mất là 3 ngày 2 đêm trên núi.

Map-Anhui-huangshan-mountain.jpg


- Một số tuyến đường - điểm dừng đẹp ở Hoàng Sơn:

1/ Beginning to believe Peak: gan Yunggu telpher.

4030134127_9c1ea42f39_b.jpg


2/ Bắc Hải (Beihai):

4016004003_61f8b48145_o.jpg


3/ thung lũng Tây Hải: bắt đầu từ Paiyunlou và kết thúc ở BaiYunlou, bạn phải leo từ đỉnh núi ở Tây Hải (Xihai) xuống đáy thung lũng và sau đó leo lên lại đỉnh núi ở Thiên Hải (Tianhai). Đường đi khá vất vả và dài, và chỉ có một trạm nghỉ chân bán đồ ăn và thức uống nên có thể nên đem theo một ít đồ ăn phòng hờ đến giờ trưa mà bạn chưa đến trạm dừng. Đoạn này cả phong cảnh và đường đi đều cực đẹp.

4016766828_f6a99af236_o.jpg

4043558356_9f6ca78949_b.jpg


3/ 100 steps on clouds (tiếng Hoa là Bách Bộ Vân xxx - mình không đọc được chữ cuối): đoạn này trên đường đi đến Liên Hoa Đỉnh (Lotus Peak), không khó đi nhưng phong cảnh lại rất đẹp. Mình rất may mắn là được chiêm ngưỡng biển mây ở đoạn đường này... quả là một cảnh tượng tuyệt vời.

4/ Đoạn đường đi lên/xuống Celestial Capital Peak: đây là đoạn đường khó leo nhất trên Hoàng sơn vì cả lên và xuống đều gần như dốc đứng.

4037257621_c5b0ff4c99_b.jpg

4037910464_39a7929d89_b.jpg


- Đi lại trên Hoàng Sơn không quá khó vì mọi nơi đều có bậc thang, nhưng rất nhọc và tốn sức vì bạn phải leo lên leo xuống liên tục... nhiều đoạn có lẽ là khá hãi cho những ai sợ độ cao vì đường đi hẹp và treo chênh vênh trên vách đá cao hàng trăm mét. Điều quan trọng nhất không phải là đường khó đi hay nguy hiểm, mà là có đủ sức khỏe để đi leo lên rồi leo xuống, leo xuống rồi lại leo lên hay không. Tốt nhất là chỉ cần đem những gì tối cần thiết để không phải mất sức vác nặng suốt 2 -3 ngày trời. Mình hối hận nhất là đem theo 1 cái áo lông dày, 4 cái ống kính, tripod và một cuốn sách... cuối cùng không dùng mấy và gần như không đi nổi chặng xuống núi, dù đoạn này đi xuống và không dốc lắm.

- Khách sạn trên núi khá là nhiều nên có lẽ không cần book trước nếu bạn chưa chắc về lịch trình/ đường đi và vị trí khách sạn trên núi của mình, giá cho dorm bed là khoảng 100-200 tệ một đêm, giá phòng private khoảng trên dưới 100 usd. Đồ ăn trên núi khá mắc, khoảng 80 tệ/người/bữa, trừ phi là bạn đi theo tour chắc rẻ hơn.

- Mình thấy hầu hết các tour du lịch đều bỏ qua các chặng đường khó của Hoàng Sơn, vì vậy tốt nhất là bạn tự đi vì nếu có bản đồ thì gần như không thể lạc.

- Một điểm khác cần chú ý là: mùa thu, mùa đông ở Hoàng Sơn trời tối rất sớm, 6-7h tối là gần như không còn thấy gì. Tốt nhất là bạn đem theo một cây đèn pin, phòng hờ trời tối vẫn chưa về đến khách sạn hoặc không xuống núi kịp. Bản thân mình lúc leo xuống bị đuối sức, phải đi chậm và khoảng 2h tiếng cuối thì phải một mình cầm đèn pin dò đường trong bóng tối... cũng không đến nỗi hãi hùng lắm, miễn là đừng để mình đến nỗi kiệt sức không đi được hoặc té ngã mới là tệ nhất.
 
Cảm ơn solemio. Mình có search rồi, nhưng gọi số điện thoại khách sạn search trên mấy cái chỗ book phòng toàn là của dịch vụ đặt phòng thôi :). Nhất là mấy số đẹp đẹp đuôi 888 ấy.
 
:) thế này thì mình bó tay rồi, tốt nhất là Nếp nhờ ks ở Tunxi đi, họ thường có bán vé bus đi Huangshan, vé tham quan Huangshan, vé đi cable car ... thì chắc có thể book phòng hay cho mình số điện thoại để book phòng thôi. Giá chưa chắc đắt hơn đâu. Mình book vé bus đi Shanghai qua ks mất 132 tệ, trong khi đó giá mua tại bến xe là 140 đấy.
 
"..nhưng thực ra không đến nổi nào đâu ạ. Cái đáng lo nhất là sức bền của mình thôi... nếu chị đi dưỡng sức tốt, không mang vác nặng thì đi từ từ cũng tới nơi. Em gặp trên núi rất nhiều cặp vợ chồng già đi chơi đấy chứ, bọn em leo núi còn thở phì phò không ra hơi, thế mà nhiều ông bà đi dắt nhau đi có vẻ rất là tiêu dao ấy. Cho nên phải nói cái chính là sức khỏe và luyện tập thể dục thường xuyên, chứ không hẳn chỉ là tuổi tác đâu ạ..."
Nghe thế thật nhẹ cả người, sẽ phải cố luyện tập sức khỏe cho chuyến Hoàng Sơn này đây. Cảm ơn bạn Solemio nhé. Mong được bạn cho xem thêm hình ảnh núi non Hoàng Sơn. bải viết có rất nhiều thông tin hữu ích và những ảnh đẹp này đã giúp mình chuẩn bị tinh thần an tâm trước chuyến đi.
 
Tôi rất mong bạn Solemio hãy tiếp tục chia sẻ cảm xúc, bài viết với những bức ảnh về Hoàng Sơn.

Mấy ngày hôm nay tôi muốn xem phong cảnh Hoàng Sơn thế nào, nhưng nói thật là tôi hơi thất vọng khi topic đang từ chia sẻ cảm xúc, cảnh đẹp, câu chuyện... đã biến thành topic hỏi đáp (như nhan nhản topic trong box).

Đành rằng ai cũng muốn có ngay được điều mình muốn, nhưng các bạn có thể chịu khó chờ bạn Solemio chia sẻ dần dần được không? Đọc topic ngoại trừ trang đầu, còn lại toàn hỏi han, mất cả sự liền lạc và ý nghĩa một topic hay đi.

Tự nhiên hỏng cả...
 
Vâng, xin lỗi bác Chitto và các bác khác vì muốn xem phong cảnh mà phải lướt qua những bài hỏi đáp. Mình định xóa nhưng mà không xóa được nữa. Nhờ bác Chitto xóa hộ mấy bài hỏi của mình. Còn những thông tin mà bạn solemio trả lời chắc cũng có ích cho những người khác sau này thì nên để chứ nhỉ.

Mong bạn Solemio tiếp tục chia sẻ cảm xúc và hình ảnh. Thông tin có gì mình sẽ hỏi riêng.
 
:) sau khi chia sẻ thông tin với bạn Nếp thì mình xin tiếp tục chia sẻ cảm xúc với Chitto và các bạn khác...

Số là solemio đã ấp ủ ý định đi chơi TQ từ hồi được ngắm những bức ảnh Cửu Trại Câu của bạn Gianker, nhưng ý đinh sau 2 năm thì vẫn còn là ý định... mãi cho đến một ngày tháng 12 năm ngoái, khi mà cuộc sống, công việc trở nên bế tắc và nhàm chán hơn bao giờ hết, solemio đã bắt đầu chuẩn bị cho một chuyến đi xa lâu ngày thực thụ. Thế là bắt đầu search internet, hỏi han kinh nghiệm của bạn bè ở TQ , sau một 2 tuần, một bản kế hoạch tương đối chi tiết hình thành mặc dù lúc đó solemio vẫn chưa biết chắc bao giờ đi được, chỉ biết là mình nhất định phải đi trong năm 2009.

Phải nói rằng chuyện chuẩn bị cho một chuyến đi chơi đối với mình cũng thú vị không kém đi chơi thật. Vì tự biết mình không nói được tiếng Trung nên ngay từ đầu đã phải search thông tin rất kỹ, từ ngày giờ, giá cả, địa chỉ, sử dụng tuyến tàu nào, xe bus nào, xem trước bản đồ của từng thành phố để hình dung trước đường đi, địa điểm du lịch, thậm chí cái vé tàu cũng phải tìm một bản scan trước để biết chắc là mình không đến nổi mua vé xong rồi lại không biết đi tìm tàu ở đâu. Nói chung là suốt từ tháng 12 năm ngoái, cứ mỗi lần có chuyện bực mình chán nản thì lại giở traveling detailed plan ra chỉnh sửa, tưởng tượng cảnh mình được thảnh thơi đi chơi thì lại giảm stress và vui vẻ hưng phấn trở lại.
Cuối cùng thì cũng thu xếp nghỉ phép được 22 ngày để đi chơi, với điều kiện của sếp là phải luôn luôn mở di dộng (1 cái của mình +2 cái của vp) và vác theo laptop (nặng như núi). Kế hoạch đi cho 3 tuần là Huangshan, Hongcun, Xidi, Shanghai, Suzhou, Hangzhou, Sichuan (Jiuzhaigou + Huanglong) và Beijing.
Vé máy bay solemio book giá rẻ qua Air Asia tầm 320 khứ hồi, đổi máy bay tại KL. Nói là giá rẻ chứ chẳng rẻ mấy, tại vừa book được mấy ngày thì Vietnam Airline khuyến mãi đi Bắc Kinh khứ hồi 99 usd ++... tiếc ơi là tiếc...
Chặng bay HCMC - KL rồi KL - Hangzhou diễn ra êm ả, không có sự cố gì. Ấn tượng về sân bay ở Mã Lai là nó có vẻ đa sắc tộc hơn ở mình nhiều, và ngoài người gốc Hoa, ở đây thấy đông người nhập cư gốc Ấn Độ, Pakistan,Bangladesh... Xuống sân bay Solemio loay hoay tìm cây bút để điền tờ khai nhập cảnh nhưng không tìm ra, thế là chạy quanh hỏi mượn bút. Đối tượng mượn đầu tiên là một bạn có vẻ Ấn Độ, assume là bạn ấy biết tiếng Anh nên chạy đến hỏi "excuse me, could I borrow your pen please?", nhưng mà bạn í chả trả lời gì cả, lại đưa cho mình hộ chiếu và tờ khai hải quan của bạn í. Solemio nhấn mạnh, a pen ... a pen, nhưng không thấy tác dụng gì mấy, bạn ấy vẫn chìa hộ chiếu, tờ khai và ah có thêm cây bút. Thế là mình lấy cây bút điền vào tờ khai của mình luôn, vừa viết vừa liếc nhìn tờ khai của anh chàng kia, mới phát hiện ra là bạn í hình như không biết tiếng Anh nên viết bừa vào tờ khai của bạn ấy. Thế là làm xong tờ khai của mình, solemio bắt đầu điền lại tờ khai của bạn kia, phát hiện ra không phải là Indian, mà là Bangladeshi sang Malaysia làm driver. Xong tờ khai thứ nhất, solemio nhìn lên thì thấy một bạn thứ 2 bước tới, cũng chìa luôn hộ chiếu và tờ khai, thế là lại điền tiếp, sau bạn thứ 2 thì lại có bạn thứ 3, 4 ...tổng cộng tối đó solemio viết hộ cho 5-6 tờ ... tất cả họ đều không biết tiếng Anh, hoặc cũng có thể là không biết viết... đi lao động ở nước ngoài như vậy thì khả năng họ bị chèn ép, hay đối xử bất công phải là rất rất lớn.
 
Mình cũng phải giúp điền tờ khai nhập cảnh cho người Việt qua thăm bà con, tự đi làm và người Indo chắc cũng qua thăm bà con ở Mã Lai. Có những cụ già qua thăm con gái mà không được dặn là phải điền tờ khai nhập cảnh. Chắc con họ đi xuất khẩu lao động hoặc lấy chồng qua mai mối cũng chẳng biết là phải có tờ khai nữa cơ. Các cụ loay hoay lo sợ đến là tội nghiệp. Có một số người trẻ không biết tiếng Anh, đi một mình hải quan yêu cầu xem vé quay về, tiền nhưng không hiểu, mình làm phiên dịch. Ra khỏi ga đến thì còn có một số người nhận ra mình là người Việt hỏi thăm xem cha họ có ở trong đó không nữa. Có cô có thai lặc lè đi với người bạn để phiên dịch vì cô không biết tiếng. Lúc mình đi vòng vòng ở sân bay chờ transit thì lại gặp cụ già đi một mình mà mình điền tờ khai giúp hoảng sợ đi kiếm đường ra vì không gặp được con. Lấy số điện thoại gọi cho con ông thì chị ấy bảo nói chuyện với chồng em :D. Phải dặn cụ ngồi một chỗ để anh kia đến đó đón.

Mình không hiểu sao cty xuất khẩu lao động không hướng dẫn mấy cái thủ tục, lề lối đi lại này cho người đi làm nước ngoài. Nói trước thì có phải dễ hơn không. Sau lần đó mình định scan tờ khai xuất cảnh VN, nhập cảnh Mã Lai lên mạng và cách điền, nhưng nhớ ra là mấy người xuất khẩu lao động đâu có lên mạng tìm thông tin như mình, nên thôi :D
 
Tôi rất mong bạn Solemio hãy tiếp tục chia sẻ cảm xúc, bài viết với những bức ảnh về Hoàng Sơn.

Mấy ngày hôm nay tôi muốn xem phong cảnh Hoàng Sơn thế nào, nhưng nói thật là tôi hơi thất vọng khi topic đang từ chia sẻ cảm xúc, cảnh đẹp, câu chuyện... đã biến thành topic hỏi đáp (như nhan nhản topic trong box).

Đành rằng ai cũng muốn có ngay được điều mình muốn, nhưng các bạn có thể chịu khó chờ bạn Solemio chia sẻ dần dần được không? Đọc topic ngoại trừ trang đầu, còn lại toàn hỏi han, mất cả sự liền lạc và ý nghĩa một topic hay đi.

Tự nhiên hỏng cả...
Nhìn chung thì mình cũng đồng ý với Chitto.
Nhưng mình cho rằng cũng ko nên khắt khe quá.
Đây có phải là một bài báo đâu mà nhất thiết phải liền lạc. Cũng nên thông cảm với các bạn muốn tìm hiểu thông tin chứ. Các bạn ấy chỉ còn ít ngày nữa là lên đường nên cần gấp thông tin, làm sao các bạn ấy đợi kể chuyện từ từ được.
Diễn đàn mà, cần gì phải tách bạch rạch ròi quá như một tờ báo, hay cuốn sách.
Đây là một diễn đàn, nên chuyện hỏi han, trao đổi qua lại là bình thường (nhất là nó lại ko phải là mục Hồi ức.. và chủ topic cũng ko phản đối hay khó chịu). Đọc một topic mà phần lớn chỉ là độc thoại, kể lể của một người (kèm vài lời khen hay cảm thán của người khác) thì cũng kém phần sôi động và mệt lắm Chit ạ.
Tâm lý của nhiều tác giả là thích mọi người vào hỏi han, thảo luận hoặc "ném đá" với mình cơ.
Thiết nghĩ mình chỉ nên hạn chế hỏi han khi chính chủ topic ko thích bị đứt đoạn mà thôi.
Còn phần lớn các tác giả vẫn hài lòng với việc vừa kể chuyện vừa giải đáp thắc mắc mà.
Đành rằng có thể hỏi riêng, nhưng nếu mọi người đều hỏi riêng thì rất mệt cho bạn chủ topic. Chi bằng cứ nhân tiện hỏi đáp ngay trên topic có phải tiện cho bao người không?
Kinh nghiệm cho thấy là những topic "sống " lâu nhất (hay đc giở ra xem lại nhiều) là những topic vừa kể chuyện , vừa có hỏi han , cung cấp thông tin. Còn những cái nhiều cảm xúc thì chỉ thu hút nhất thời thôi
Mình thấy những câu hỏi của các bạn kia cũng là thứ mà nhiều người khác muốn biết.
Còn nếu lập riêng một topic hỏi đáp về vùng này (hoặc nơi nào đó) thì chưa chắc đã được trả lời tốt như là ở topic kể chuyện của người vừa đi về bởi vì về mặt tâm lý, thì chỉ những người cũng cần thông tin và cũng muốn hỏi han mới vào topic hỏi đáp. Còn phần lớn đều thích vào xem một topic sống động có- kể- có- hỏi hơn là vào một chỗ hỏi đáp khô khan. Và ở nơi có nhiều người ghé thì bạn sẽ có nhiều thông tin hơn
Vài lời chân thành, mong các mod thông cảm
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,672
Bài viết
1,171,033
Members
192,336
Latest member
hakhaclinh
Back
Top