Pxp trong kí ức của Gà Non ^^
Chuyến đi 4 ngày vừa qua là 1 kí ức khó quên trong cuộc sống vốn rất nhẹ nhàng của em. Vậy là ước mơ chinh phục pxp khi 20 tuổi của em đã thành sự thật, giờ tha hồ vênh vác với bạn bè, con cháu, học sinh và phụ huynh tương lai ( hehe, vì em là giáo viên tương lai mà ) Nhưng đâu chỉ là thực hiện được ước mơ của mình, mà chuyến đi này còn cho em rất nhiều điều khác nữa...
Đầu tiên là về chuồng Gà nhà mình
- Người đầu tiên Gà Non gặp trong cả chuồng là Gà Chú, đơn giản vì cùng là gà HP. Cái tên Gà Non này cũng từ Gà Chú mà ra. Trước chuyến đi, em có tâm sự với chú em rằng: đi với 1 đoàn toàn người lạ - bao gồm cả chú em trong đó - mà em lại là phận nữ chân yếu tay mềm ( ko như chị Huyền lúc nào cũng tiêm sẵn dopping vào mông ) nên em sợ mình bị " làm thịt " giữa rừng. Ai ngờ chú em còn tương ngay cho em 1 câu "Nếu bị làm thịt thì cháu muốn là gà nướng, gà quay hay gà luộc? Cháu là gà non nên làm gà tần là ngon nhất" Sao mình lại nhận 1 người dã man như thế làm chú cơ chứ.
am Tuy vậy Gà Chú cũng rất tốt bụng, tuy rằng đoạn đường leo từ đỉnh về đã chứng minh 1 điều rằng bụng chú ko tốt lắm.^^
- Người thứ 2 em được tận mục sở thị là Gà Trưởng. Ấn tượng đầu tiên là thấy Lão rất ít nói ( về sau thì thấy mình nhầm hoàn toàn ), có những lúc chột dạ ko biết Gà Trưởng và Gà Chú có phải bị gay hay ko ???- vì 2 người thân nhau thật !!!
Gà Trưởng thì háo sắc thôi rồi, lại còn ham hố mát-xa nữa chứ. May là có 2 em nhân viên Gà Hảo và Gà Cô đáp ứng kịp nhu cầu, nếu ko thì chẳng biết Gà Trưởng sẽ thế nào. Mà Gà Non cũng phải cảm ơn cái THIẾT BẢNG của Gà Trưởng, ko có nó, em đã chẳng biết bám vào đâu để mà đi trong 1 số trường hợp.hehe
- Người thứ 3,là Gà Bố. Tuy Gà Bố ko leo pxp cùng cả đoàn nhưng vẫn đến Sapa cùng cả chuồng. Gà Bố là người đầu tiên em quen hoàn toàn chỉ ở trên mạng, nhưng lại tâm đầu ý hợp với em khủng khiếp.hì. Cuộc sống thật đặc biệt, có thể gắn bó những người xa lạ thành 1 " gia đình " . Tuy mong ước chụp được bức ảnh cả gia đình Gà nhà mình trên 3143 ko thành sự thật thì con cũng cảm ơn bố vì đã động viên tinh thần cho con trên chuyến hành trình khổ ải thì ít mà sung sướng thì nhiều này^_^
- Gà Vân 28, em thấy thật thiệt thòi khi chị cứ bị gọi là Vân già. Thật là oan ức cho chị vì chị có già tí tẹo nào đâu. Nếu ko có chị đi cùng em trong quãng đường từ đỉnh về 2800, rồi từ 2800 về 2200 thì chẳng hiểu em sẽ còn đi lâu như thế nào nữa. Quãng đường ấy cho thấy chị dẻo dai thế nào, và khỏe hơn em như thế nào. hì, cũng nhờ đi chậm nên chị em mình mới được ngửi thấy mùi hoa Thủ man mát thơm của núi rừng Hoàng Liên, phải ko chị?
- Chị Hạnh, con chim hót ko mệt mỏi trên cả chặng đường đi. Nhờ giọng nói của chị cũng tiếp thêm hứng khởi cho em trên chặng đường cuối ướt nhẹp nước mưa đấy.
- Anh Hà, Gà Cả của cả chuồng, người em đã đăng ký bám đuôi trong suốt hành trình. Nhưng sự thật là em chỉ bám theo anh được đến 2200, còn cả quãng đường còn lại chẳng thấy bóng dáng anh nơi nao...(LD) cũng nhờ anh Hà mà em biết thêm được 1 kinh nghiệm đi rừng. Đó là cứ đi ven theo những con suối, sẽ chẳng bao h bị lạc!!! Và khi cần leo trèo, hãy bước theo đường ziczac, sẽ đỡ mệt hơn rất nhiều. Mặc dù vậy, em chỉ áp dụng được kinh nghiệm ấy mỗi lần leo lên, còn đa phần những lần leo xuống, em toàn phải dùng đến bàn tọa để trượt xuống cho nhanh. May là em chỉ trượt chứ ko lăn xuống, nếu ko,chắc các đoàn sau chinh phục pxp sẽ chẳng biết rừng trúc là ntn nữa vì bị cái thân xác nặng nề của em phá hết rồi:susel:
- Xem nào, còn anh Huynh, chị Huyền, anh Quốc, anh Ngọc, anh Minh, Gà Cô, anh Hoàng - những con người em ko thể mơ đến sẽ được đồng hành trên chặng đường đi , đơn giản vì mọi người đều đã được tiêm dopping vào mông hết rồi, phi phăm phăm lên rồi lại lao ào ào xuống, ai cũng như BÒ ấy( cách dùng từ này là của 1 anh bên vinagame em gặp trên đường, h mới nhớ ra là chưa biết tên anh ấy là gì ) riêng anh Ngọc, em thấy câu " ĐƯỜNG CÒN DÀI, HƠN NHAU LÀ VỀ CUỐI " của anh thật đúng. (c)
- Riêng về anh Hoàng, cảm ơn anh sau khi đã về đến Trạm Tôn lại quay lại đón cái lũ "chốt đoàn" bọn em( gọi thế cho oai, nếu ko muốn gọi là bét đoàn ). Lúc mưa gió ấy, nếu ko có anh bảo đi mất có 15' nữa là về đến Trạm Tôn, chắc em cũng chả còn động lực mà lết nữa.
- Những Gà còn lại, đã đồng hành với em 1 ít trên chuyến đi rồi sau đó từ từ rời bỏ em,hehe,cảm ơn mọi người thi thoảng lại dừng lại để hú hí chụp ảnh. Nếu ko vì nhìn thấy mọi người tự sướng với cái máy ảnh thì em đã chẳng có đủ sức mà cố bon chen các đoàn khác để bắt kịp và nhập hội cùng các anh các chị.
- Và về các porter của chuồng nhà mình, những người tâm lý hết sức, luôn cử 1 người đi cùng người cuối cùng cả đoàn. Nếu ko có các anh ấy, chắc em sẽ phát khóc trên con đường leo từ 2800 xuống 2200 mất. Ôi cái cảm giác bị bỏ lại phía sau thật là khủng khiếp, khi thấy bóng dáng áo vàng tươi rói ở cách mình 2 quả đồi mà mình gọi khản cả cổ cũng ko ai nghe thấy. Tóm lại, Các bạn porter ấy đã chuyện trò, động viên em rất nhiều. Ko ai đáng yêu như các anh pót nhà mình.:L
Và về những con người khác đã gặp trên con đường tới pxp
- Anh Thái- Thái Thịt - của vinagame. Cảm ơn quả quýt của anh đã cho em!-giữa nơi trùng điệp rừng cây và những con dốc, với gió thổi phần phật và nắng vàng, mùi hương vỏ quýt cùng vị ngọt ko gì có thể sánh bằng của nó đã làm em và 1 cơ số những Gà mái khác chia nhau quả quýt ấy thấy đc refresh rất nhiều. Cảm ơn tinh thần hi sinh hết nình vì nghệ thuật của anh, nhờ anh mà chuồng gà nhà em đã có nhiều bức ảnh đẹp trên cục inox cũng như dọc quãng đường. Cảm ơn " 1 câu hỏi khó ko lời đáp " của anh đã giúp em có thêm ý chí mà tiến tới : MÌNH LEO LÊN ĐÂY MÀ LÀM GÌ ???!!!
- Và với anh 85 sinh ra ở Hà Nội nhưng giờ đang làm việc ở HCM city, cảm ơn anh đã ko tiếc lời khen ngợi em, làm lỗ mũi em phổng ra, hít được nhiều không khí hơn, từ đó có sức để leo 1 mạch từ 2800 xuống Trạm Tôn mà chẳng cần phải dừng lại nghỉ ngơi gi nhiều. Em cũng thấy em phục em quá anh ạ!keke
Tóm lại, chuyến đi này đã cho em thêm nhiều người bạn mới. Tất cả đều đã trải nghiệm hơn em rất nhiều rồi,và từ đó em cũng học hỏi đc nhiều điều từ mọi người. PXP đúng là nơi tuyệt vời giúp cho con người ta xích lại gần nhau hơn, làm cho Gà Leo Núi nhà mình nổi danh hơn, là nơi Gà nhà mình có thể thoải mái lừa những đoàn đi sau mà ko lo phải chịu hậu quả... Pxp cũng đã cho em thấy sức mạnh của niềm tin là như thế nào và ...con người cả tin ra sao ( vì đã có kha khá đoàn đi sau bị chuồng nhà mình lừa ) Cuộc sống này thật diệu kì khi con người ta có lòng tin, tin vào chính mình và tin vào nhau, phải ko ?