What's new

Into the wild - Một mình ngoài hoang dã

GL: Anh định nghĩa thế nào là Bằng lòng???

Sống mà ko có ước mơ, thì có khác gì cái cô Mỵ ở trên ko? Phải biết mơ ước chứ, vì ước mơ nuôi dưỡng cuộc sống cơ mà, và tất nhiên cái mơ ước ấy cũng nên biết "Ở đời phải biết mình là ai" .

Em ko chấp nhận lời xin lỗi của anh, vì em ko hiểu anh định xin lỗi cái gì??? :D:D:D

Cả thế gian trong túi sắp thành Thảo luận của Vietdu hihi
 
Sáng mai đê, tao vẫn ngồi đó hàng sáng nếu không phải "công du":LL Lão Tinh Hoàn mai ra chơi không.


Em không định gọi các chuyến đi của lãnh tụ là công du , gọi là Công phượt nó mới chính. Hay đổi là Phượt công công...


Mai nhé!
 
Vừa rồi đọc một loạt tin về vụ cảnh sát Mẽo giải cứu mấy trăm trẻ em và phụ nữ trong khu sống tập trung của giáo phái đa thê ở bang Texas, những người ấy họ mặc một loại áo váy giản đơn, tóc luôn để dài tự nhiên và bện lại, họ nói rằng họ sợ ra ngoài. Có cảm giác rằng họ đang sống hoang dã giữa một đất nước phát triển.
Cuộc sống hàng ngày của họ là một chuỗi các mệnh lệnh và sự tuân lệnh.

Như vậy, họ đang sống hay đang tồn tại?
 
Nói chung, ai chẵng có khiếm khuyết, điểm hay điểm mạnh. Ở đây mình chỉ nhìn vào điểm hay của người ta để học hỏi thôi chứ ai lại học cả cái dở của người ta bao giờ .

Đối với tôi người sống ở đây,có thể phát biểu như sau ăn bờ ở bụi ngủ vệ đường ở Mỹ chẳng có gì là to tát cả. Hệ thống đường cao tốc ở đây cực tốt, chạy xuyên rừng núi. Lúc nào buồn buồn lái xe xuyên bang, vào mấy khu vực rừng quốc gia ngủ qua đêm ở đó lúc một mình, lúc 2 mình :) , thậm trí giữa rừng còn có nhà tắm nước nóng nhét đồng 25 xu vào là tắm rửa được.

Đối với dân Mỹ đời sống vật chất cao, quen giường êm đệm ấm, ăn ngon mặc đẹp chứ với dân Việt mình chỉ là muỗi đốt inox :))

Tuy nhiên, cái chính ở đây là anh chàng sinh viên kia, cho dù có "ngu" trong mắt một số dân phượt kinh nghiệm, nhưng lại có những điểm tốt đáng để học hỏi, có vậy mới nổi trội và khác biệt với những thanh niên đồng lứa tuổi , có vậy mới để cho những dân phượt đáng tuổi cha mẹ như dân hippies rubber kì cựu hay đáng tuổi ông bà (cựu chiến binh già ) phải ngả mũ kính phục. ÔNg già gần đến tuổi gần đất xa trời còn phải nghe lời khuyên của chàng thanh niên trẻ là nên bước ra khỏi nhà.

Hôm qua mình cũng xem đúng cái phim này, mua đĩa chẳng qua tò mò cái tên phim và cái hình cậu Alex này ngồi trên cái xe bus mang số 142..... chứ tớ chưa đọc topic của Net.... Phải nói là xem xong, tự dưng thấy HẪNG cái rụp. Tự hỏi: Kết như thế ..** ai dám đi nữa.

----------------------------------------

Ờ mà để từ từ bàn chuyện phim, hỏi lão Són tý ..:D
"Thằng cha" Són kia, lão dạo này "đâm, kích" tôi hơi nhiều đấy. Giỏi thì cứ đâm, cứ kích. Tôi thích đi là đi, mà thích làm là làm nhá, không kê kích được đâu chú :LL Há ..Há ....

----------------------------------------------

Trở lại câu chuyện của Net. Tớ nói thật, ngay từ đầu phim đã thấy mê cái sự phóng khoáng và sự đam mê của cậu Alex này. Bối cảnh phim cùng thời (Cậu này sinh năm 1968, bằng tuổi tớ) và những đoạn phim thực tại và quá khứ đan xen khiến người xem rất say mê. Cảnh quay núi rừng và những con đường cao tốc đẹp mê ly. Nhất là trường đoạn cậu này ở tại thị trấn thu hoạch lúa mì .....

Nhưng bắt đầu từ chỗ cậu ấy không bắn được thú và bắt đầu đói .... thì tớ thấy nản. Tại sao lại cứ quẩn quanh một chỗ rồi phải chịu đói. Khúc sông đó nếu không qua được, tìm khúc khác êm ả hơn để đi. Lại cái nữa: Rõ ràng cái chỗ mà xe bus vào được, dù cho nó đã bỏ hoang bao nhiêu năm thì chắc chắn gần đó sẽ có một con đường. Con đường đó là chỗ đi đến được nơi an toàn để mà Sống tiếp và Hạnh phúc tiếp. Được đi nữa, được đến những nơi khác rõ ràng là Hạnh phúc hơn kẻ phải chết trong ĐÓI, KHÁT và chưa đi ra khỏi nước MỸ.

Như vậy, theo tớ, cậu Alex nói: Tôi đã Hạnh Phúc thì chỉ theo cách nghĩ tức thời của cậu ấy trước khi "bắt buộc" phải chấp nhận cái chết dần chết mòn (vì ăn nhầm phải lá cây có độc, do không đọc kỹ cuốn cẩm nang và do không còn đủ sức đi khỏi xe bus) chứ không phải cậu ta cho rằng TÔI ĐÃ HẠNH PHÚC và CHẾT.

..............................
 
Ừ cái bọn Mẽo này nó tự do thái quá.

Đúng là như vậy nhưng không phải đơn giản mà xử lí được đâu vì quyền tự do con người , và quyền tự do tôn giáo ở đây cao lắm. Buồn buồn lôi tổng thống Bush ra chửi cũng được, hoặc ông nào bị vợ chà đạp quá không làm gì được lôi con mẹ Rice ra mà nhai cơm. Phim ảnh nước Mỹ nhan nhản những phim bảo tổng thống là đồng tính chỉ thích ngủ với trợ lý nam, bà tổng thống thì loạn luân, v...v và v...v chiếu nhan nhản, chẳng sao cả chứ không phải như nước kia phải đổ keo con voi vào trong đầu để khỏi nghĩ bậy chứ đừng nói là dán băng keo vào miệng để khỏi nói bậy.:))

Nước Mỹ lại vốn là 50 nước nhỏ với luật pháp riêng hợp lại thành hợp chủng quốc, cho nên muốn bắt cái thằng cha kia cũng phải đợi nó ra khỏi tiểu bang và vào tiểu bang khác mà không có luật đó mới bắt được.

Có thằng cha thì nói phét, dụ dỗ thế nào mà cũng lôi được hàng trăm tín đồ đi ăn ngủ tập thể với nói rồi cùng tự sát tập thể luôn. Cảnh sát đến ngăn chặn, nó bảo là đây là tín ngưỡng của nó. Đối với nó đấy không phải là chết mà đấy là nó lên thiên đường. Ông ngăn cản nó lên thiên đường. Đó là ông đã vi phạm nhân quyền, quyền tự do cá nhân của nó, nó muốn sống hay muốn chết là quyền của nó không ai có thể ngăn cản được. Đối với nó "lên thiên đường""mưu cầu hạnh phúc" ( trong mắt người bình thường là "chết", " tự sát" ). Trong hiến pháp có nói một trong những quyền sơ đẳng của con người là "quyền mưu cầu hạnh phúc". Vậy mà ông ngăn cấm tức là ông vi phạm hiến pháp và như vậy ở Mỹ có thể kiện cả Tổng thống lẫn chính phủ ra tòa chứ không phải đùa vì vậy mấy vụ này cũng nhức đầu lắm. Phải tiến hành cẩn thận chắc chân, phải có đơn cầu cứu của một cô bé 15 tuooit có bằng chứng bị hiếp dâm tập thể, có cả bào thai trong bụng , có vậy mới tiến hành được vì theo luật bảo vệ trẻ em. Lúc trước đã từng xảy ra vụ tương tự, gọi là vụ thảm sát Waco, rùm beng nước Mỹ, một loạt cảnh sát, quan chức hành pháp phải từ chức đấy. Bác nào thích gú gồ mà tìm hiểu.

Vừa rồi đọc một loạt tin về vụ cảnh sát Mẽo giải cứu mấy trăm trẻ em và phụ nữ trong khu sống tập trung của giáo phái đa thê ở bang Texas, những người ấy họ mặc một loại áo váy giản đơn, tóc luôn để dài tự nhiên và bện lại, họ nói rằng họ sợ ra ngoài. Có cảm giác rằng họ đang sống hoang dã giữa một đất nước phát triển.
Cuộc sống hàng ngày của họ là một chuỗi các mệnh lệnh và sự tuân lệnh.

Như vậy, họ đang sống hay đang tồn tại?
 
Bất cứ ai non nớt đều có thể bị ảnh hưởng bởi lý trí của người khác, và lúc đó họ không còn thể sống theo ý của chính họ nữa.
Non nớt ở đây có thể hiểu là non nớt về tuổi đời hoặc non nớt về sự hiểu biết.

Ở phương Đông còn có tâm lý số đông, khiến người ta cũng hay hành động theo phong trào.
Một ví dụ dễ thấy ở VN: cứ thử ra phố đứng lại nửa giờ nhìn người qua lại sẽ nhìn thấy nhiều người mặc cùng một thể loại quần áo, hoặc đi cùng một kiểu giày dép (thậm chí trùng cả màu luôn ấy); còn về nông thôn thì nhất loạt một motiv rồi, khỏi tả

Dư luận cũng thường hay xét nét những người có hành vi cư xử không theo thói thường. Một đứa bé không thích đi ăn cỗ đông người, nhất loạt họ hàng sẽ cho rằng nó nhút nhát, hiền lành.

Xã hội phương Đông nhiều định kiến ràng buộc người ta, khiến mỗi cá nhân khó mà nhận thấy được chính mình.
Nên mới cứ phải tự hô lên: sống ở đời phải biết mình là ai chứ.
Nếu đã biết rồi, ai cũng biết rồi, thì chả cần phải nói câu đấy làm gì, phỏng ạ?
 
Ở phương Đông còn có tâm lý số đông, khiến người ta cũng hay hành động theo phong trào.
Một ví dụ dễ thấy ở VN: cứ thử ra phố đứng lại nửa giờ nhìn người qua lại sẽ nhìn thấy nhiều người mặc cùng một thể loại quần áo, hoặc đi cùng một kiểu giày dép (thậm chí trùng cả màu luôn ấy); còn về nông thôn thì nhất loạt một motiv rồi, khỏi tả

Cái này phải chăng được gọi là trào lưu hay văn hoa mỹ miều gọi là mốt?

Dư luận cũng thường hay xét nét những người có hành vi cư xử không theo thói thường. Một đứa bé không thích đi ăn cỗ đông người, nhất loạt họ hàng sẽ cho rằng nó nhút nhát, hiền lành.

Cái này là ví dụ về tính cách.

Xã hội phương Đông nhiều định kiến ràng buộc người ta, khiến mỗi cá nhân khó mà nhận thấy được chính mình.

Hình như đây là cách gọi khác, cách nhìn khác của cái gọi là lịch sử văn hoá?

Nên mới cứ phải tự hô lên: sống ở đời phải biết mình là ai chứ.
Nếu đã biết rồi, ai cũng biết rồi, thì chả cần phải nói câu đấy làm gì, phỏng ạ?

Mẫu so sánh của bác không khách quan, không bao quát nên kết luận không chính xác.

P/s: Phản biện bác một tí cho vui. :D
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,675
Bài viết
1,171,167
Members
192,350
Latest member
buyhotmail1947
Back
Top