Để hình trong public đi e,.. coi hình k đc ... đang thèm coi ..hehe
Chị ơi add em luôn đi chị, nhắn em cái tin trên í là được, vì em không tiện để public í mà, hihi.
Sao bỗng dưng im hơi lặng tiếng ... kết thúc không có hậu gì hết trơn nha chủ thớt
Đây bác ơi, có em đây, dạo này em nhiều việc quá nên không viết Hồi ức nhanh được
Hôm nay buồn buồn, mặc dù công việc còn ngổn ngang cả đống nhưng em chán, chẳng muốn làm. Lại nghĩ đến Phượt, lại mò lên đây viết Hồi ức, xem như một cách xả đi nỗi buồn vậy …
Tình hình là sau khi mua vé xong xuôi, lịch trình xong xuôi, mọi thứ xong xuôi rồi em mới nghĩ đến việc xin nghỉ làm chiều thứ 6. Từ khi đi làm em chưa nghỉ bao giờ, em cũng không thích phải xin nghỉ làm vì đi chơi, nhưng vé đã mua, mọi thứ đã vậy hết rồi. Biết nói lý do nào với Thầy đây, thu hết can đảm, vài ngày trước khi đi em vào xin Thầy cho nghỉ chiều t6 vì việc gia đình, Thầy ok liền không lấn cấn gì cả. Oh yeah !!!!! Thế là xong, chỉ còn chờ ngày lên đường nữa thôi.
Buổi sáng thứ 6 đi làm mà lòng em cứ chộn rộn, mong mau hết giờ làm để còn đi.. Hẹn nhau 2h có mặt ở phòng vé LHP, vậy mà 12h hơn thấy Heo Lười nhắn tin, rủ rê lên sớm café vì nàng ấy đi nhờ xe bạn, phải đi cùng giờ với bạn. Vậy là em khăn gói, 1h30 đến thì thấy Hậu đã có mặt. Anh ấy thật là sang, anh ấy đi taxi, chứ không như em phải đi xe ôm. Tự nhiên thấy buồn buồn tủi tủi, sao không ai chở mình ra bến xe, xong rồi dặn dò nọ kia giống trong phim nhỉ. Haha.
Heo Lười đòi đi sớm mà vẫn chưa có mặt, ngồi thêm tẹo nữa thì Lam đến, thêm tẹo tẹo nữa thì nàng Heo Lười cũng tới, còn thiếu mỗi Bubu thôi. 4 đứa quyết định kéo nhau ra quán nước ngồi chơi nói chuyện giết thời gian. Đứa nào cũng hào hứng và háo hức về chuyến đi sắp tới, bao nhiêu câu chuyện được bọn em đưa ra mổ xẻ. Chẳng biết người Cam thế nào nhỉ, chẳng biết con trai bên Cam có đẹp trai không nhỉ ( cái này thì mỗi em với Heo Lười thắc mắc thôi

)), chẳng biết có bị bỏ ngải hay bùa mê thuốc lú gì như ngta ở nhà vẫn đồn ko nhỉ … Câu chuyện cứ thế tiếp tục rôm rả, càng sôi nổi hơn khi Bubu đến và cùng nhập bọn. Bên kia đường, một chiếc xe Khải Nam đang chuẩn bị khởi hành đi Phnom Penh, các bạn Tây đứng ngồi lố nhố chờ lên xe., các anh khuân vác hì hục bốc dỡ hàng hóa lên xuống xe. Chẳng hiểu sao, cứ mỗi lần đi đâu đó mà phải ra bến xe, ga tàu hay sân bay là em lại có cảm giác bồn chồn, nôn nao. Không thích nhìn cái cảnh người đi người ở lại, không thích nhìn cái cảnh chia tay …
Cả bọn ngồi uống nước chán chê rồi thì lại kéo về văn phòng Kumho ngồi chờ, em đang định lấy máy ra chụp hình cái mặt tiền của văn phòng Kumho này thì xe trung chuyển đến. Thế là cả bọn lục tục kéo nhau lên xe ngồi cho nhanh, trong lòng háo hức lắm lắm rồi. Ra đến bến lên xe thì em được bác lơ xe thông báo là bọn em chỉ có 4 ghế gần nhau thôi, còn một ghế thì ở tuốt trên đầu xe. Bởi vì có một chị lên trước đã xí cái ghế thứ 5 của bọn em, bực bội quá, nhưng chán chẳng muốn đôi co, thôi bạn Hậu của em xung phong lên ngồi một mình vậy. Em ngồi với Lam, Heo Lười với Bubu, cả đám nhanh chóng yên vị và chuẩn bị …ngủ . Xe chạy, cả đám lại tiếp tục câu chuyện rôm rả, được một lúc thì đứa nào cũng mệt và nhắm mắt ngủ. Em bình thường lên xe là ngủ dữ dội lắm, mà hôm ấy chẳng ngủ được, cứ nằm ( trên ghế ) thao thức nhìn đường, và nghĩ vẩn vơ …
Xe đi được khoảng 2 tiếng thì đến trạm dừng chân, cả đám lại hò nhau xuống rửa mặt mũi. Lúc ấy cơn đói bắt đầu xuất hiện với bọn em, quần đi quần lại thì cả đám quyết định ăn …Hủ tíu Nam Vang. Buồn cười thật, sắp sang đó tha hồ ăn rồi mà còn cố vớt vát ăn ở đây làm gì không biết. Một tô hủ tíu không lấy gì làm ngon lắm 40k, Heo Lười nó lại nổi cơn muốn ăn kem, vậy là mỗi đứa ăn thêm 1 cây kem Merino nữa, em mua thêm 2 bịch bánh pía nữa để lỡ có đói thì ăn thêm.
Tiếp tục lên xe, cả bọn lại chìm vào những giấc ngủ chập chờn. Em vẫn thao thức, nằm nhìn đường nhìn bầu trời. Trời âm u, em cứ nghĩ là sẽ mưa vì mấy ngày hôm ấy đang có tin bão vào Việt Nam gì đó, nhưng cuối cùng cũng không mưa. Đường miền Tây vẫn thế, giống như hồi tháng 10 em đi Trà Sư, chỉ có tâm trạng là khác thôi. Ngày ấy và bây giờ, có bao lâu đâu mà sao thay đổi nhiều quá … Thao thức chán chê thì em cũng chả cưỡng lại được cơn buồn ngủ, em cũng lăn ra ngủ vật vã như mọi người. Chỉ có tỉnh một lúc chỗ qua phà Vàm Cống và lúc xuống xe đi rửa mặt. Xe Kumho ngày lễ còn có trò bắt khách dọc đường, đông đến nỗi hết sạch cả ghế xúp, có một nhóm các anh thanh niên lên xe từ lúc còn cách HT khoảng mấy chục km phải đứng cả tiếng đồng hồ.
Gần 12h đêm thì xe đến bến, bọn em chen chúc lúc nhúc xuống xe. Các anh xe ôm ở đâu ùa đến đông như mối vỡ tổ, các anh chào mời bọn em đi về chợ đêm từ bến xe chỉ 10k/ người thui. Mà bạn Lam nhà em bạn í bảo là “
Thôi cả đám đi bộ đê, tiết kiệm tiền đi”. Mẹ ơi, em đang mệt vật vã muốn chết, bắt em đi bộ là sao là sao là sao. Cùng xuống xe với bọn em cũng có một hội 4 người nữa cũng đi Sihanouk như bọn em, hội ấy cũng muốn đi bộ về chợ đêm. Thôi thế là xong, em đành cắn răng chịu đựng đeo balo lê bước theo chúng nó, trong lòng ngút ngàn một nỗi căm hận “không cho tao đi xe ôm” . Đi tầm hơn 2km gì đấy là đến chợ đêm, hàng quán cũng dọn dẹp gần hết. Còn vài cửa hàng bán hải sản thì vẫn mở đèn, mắt em lúc đó cũng bỗng dưng sáng trưng luôn, em liền ùa vào ngắm nhìn các con ốc, con cua, con cá một cách thèm thuồng và say mê. Em bắt đầu nghĩ đến các món hải sản ngon lành, thơm phức, béo ngậy và hấp dẫn … Bỗng đâu một tiếng nói cất lên “
Đi nhanh thôi Mèo ơi, về khách sạn ăn bánh pía được rồi”. Ôi cha mẹ ơi, con Heo Lười nó phá giấc mộng của em :T, haha. Lòng ngậm ngùi chia tay quán hải sản, em lại lê bước tìm khách sạn. Hỏi giá để ngủ qua một đêm đến sáng sớm mai ở một vài nơi cũng khá mắc. Bọn em cứ đi định tìm tiếp thì có một anh xe ôm đến hỏi, hóa ra anh ấy đang giới thiệu phòng, phòng lớn 2 giường 300k, nhưng em cò kè trả giá một thôi một hồi thì ảnh chịu giá 270k. Còn cho em với Heo Lười lên xe chở về khách sạn, 3 tên con trai thì đi bộ đến sau. Khách sạn là khách sạn Tô Châu, ngay hướng mặt sông luôn.
Về khách sạn đứa nào cũng mệt rũ rượi rồi, chỉ có xếp hàng chờ đi tắm rồi đi ngủ thôi. Lam với Hậu ngủ chung một giường, em với Heo Lười một giường, Bubu thì trải chiếu ngủ dưới đất. Tắm rửa xong xuôi, cả đám bóc bánh pía ra ăn cho đỡ đói bụng ( riêng em trong lòng vẫn còn hận vì nhớ hải sản ). Vừa ăn cả bọn lại nói chuyện rôm rả, cười đùa ầm ĩ, nào là dọa ma nhau, rồi thì dìm hàng nói móc lẫn nhau. Mọi âu lo buồn phiền dường như tan biến hết vào trong những nụ cười ấy. Chơi chán chê mê mải đến 2h sáng thì cả đám tắt đèn đi ngủ. Chẳng mấy chốc mà cả bọn đã đều ngủ say sưa, bắt đầu có tiếng ngáy của đứa nào đó, còn em vẫn tỉnh lắm, mở điện thoại ra lên FB chơi một chút rồi cũng lăn ra ngủ lúc nào không biết ....
Gương mặt thất thểu sau một chuyến xe dài, và chưa tìm được chỗ ngủ qua đêm của bọn em.
Hậu - Bubu - Heo Lười - Mèo - Lam