What's new

[Chia sẻ] Kì nghỉ hè tào lao của gia đình nhà Cáo

Lâu lắm rồi, chính xác là vào 10 năm trước, năm 2013, mình đã viết về chuyến đi trăng mật lôm côm của mình lần đầu tiên trên phượt.vn, viết chơi thôi, nhưng chơi rồi thành thật, nhờ anh chị em động viên tinh thần, mà mình cũng viết mãi, viết cho đến ngày cuối cùng. Sau đó in thành một quyển sách đem tặng vợ chính ra đẹp hơn album ảnh cưới. Ngẫm lại thời gian đó, thấy viết ra những gì mình nghĩ quả là điều đúng đắn. Thời gian qua đi, nhiều bộn bề suy nghĩ, lắm khi quên hẳn mấy chuyến vi vu, hoặc đôi khi nghĩ già rồi, vi cái đít gì nữa. Nhưng nhiều khi quyển sách trên giá nó rơi đúng vào đầu mình, với dòng chữ "Chuyến trăng mật lôm côm của đôi vợ chồng thổ tả" với dòng chữ trang đầu tiên: Ở tuổi 26 bạn có dám cưới vợ? Giờ mình 36 tuổi rồi, ngẫm lại thấy hồi xưa vừa liều vừa gan, đọc lại một mạch cả chuyến đi thấy thanh xuân sáng bừng lên như bó đuốc. Ở chương cuối cùng của cuốn sách, mình lúc đó có viết: "Sẽ có những chuyến đi khác, gọi nôm na là nối dài giấc mơ... Biết đâu lúc đó, lại không chỉ có 2 người". Hồi đó nghĩ thấy chắc xa xôi lắm, nhưng ngờ đâu ngày đó cuối cùng cũng đến. Trước đây mình viết lần đầu trên Phượt, thì lần này mình cũng sẽ viết tại đây, dù 7 8 năm rồi mình mới đăng nhập lại vào forum, chẳng biết giờ mọi người còn hoạt động trên này nhiều không nữa. Như lần trước, mình sẽ cố viết cho đến kết thúc, giọng văn chắc cũng đã nhạt, nhưng tâm hồn còn tươi lắm
__________________________________________________________

KÌ NGHỈ HÈ TÀO LAO CỦA GIA ĐÌNH NHÀ CÁO

WE TRAVEL NOT TO ESCAPE LIFE, BUT FOR LIFE NOT TO ESCAPE US

Nhiều năm trước, cũng giống như rất nhiều đồng bạn trong những năm tháng đó, mình cũng ham hố những chuyến đi xa, cũng đi nhiều nơi xa hơn mình từng nghĩ đến khá nhiều. Lúc đó sướng lắm, giai thành phố cả đời chưa ra đến ngoại ô, nay lang thang trên những con đèo con dốc vùng cao, tâm hồn phơi phới vô lo nghĩ, cảm giác cứ thế này mà đi được vòng quanh thế giới thì tốt nhỉ? Nhưng cứ đi mãi thế thì họa chăng chỉ có lắp chân vịt vào đít, đội lấy cái tấm pin năng lượng mặt trời và sống bằng quang hợp thì mới đi mãi được. May mắn cho cái thân mình là lấy vợ xong mình cũng vẫn tiếp tục những chuyến đi được kha khá lần, mà nổi bật nhất là “Chuyến trăng mật lôm côm của đôi vợ chồng thổ tả”

Mình và vợ mình giữ được thời gian vui chơi như vậy được đến 5 năm, và chuyện gì đến cũng phải đến: Tự dưng nhà có thêm một đứa nữa. Con bé này được đặt biệt danh là Cáo, vì con Cáo là con vật thông minh, khôn ranh và luôn tìm được cách sống sót trong rừng rậm, chứ không phải cứ Cáo là sẽ già và gian ác như trong truyện cổ tích đâu.

DSCF0391.jpg


Ngày xưa, mỗi lần thấy bà chị đi du lịch cùng gia đình toàn chui vào Resort nằm thư thả, ăn uống nghỉ ngơi vui chơi bãi biển, thú thật, mình khinh lắm. Úi dời ơi, tuổi trẻ mà nằm dài như cá trên thớt thế kia á? Sao không xách cái xe máy mà chạy đi tận cùng thế giới mà tìm kiếm những vẻ đẹp đích thực đi. Thế rồi bụp một cái, có con, mình tự dưng cũng lại thích đi Resort, nằm dãi thẻ ra cho nhàn, mỗi lần đi du lịch là tay xách nách mang, chở theo cả cái chợ Đồng Xuân đi cùng, từ ngày đó, mình đã nghĩ là chắc giờ tiêu chuẩn của mình nó khác rồi, từ nay muốn đi đâu, mình sẽ bay cho nhàn, rồi tìm một khách sạn ngon nghẻ, có bể bơi cho con nó vầy và tận hưởng một kì nghỉ mèo lười như thế cho nó nhàn.

Thật sự đi như thế nó nhàn và sướng thật, mình vẫn cho rằng đi như vậy là cực kì phù hợp với gia đình, hoàn toàn không có ý so sánh gì về các kiểu du lịch nhưng nhiều khi vừa ngồi giặt quần đùi vừa ngẫm nghĩ lại những chuyến đi cũ cứ tự cười một mình, thấy vui vui và nhiều kỉ niệm khó quên, nhưng liếc xuống cái bụng đang chảy xệ ra, mình lại thở hắt rồi tiếp tục giặt quần, kỉ niệm tan như bong bóng xà bông...


000097.JPG

Bẵng đi 5 năm tiếp theo, cái bụng đã chảy dài hơn một tí, lượng tóc cũng vơi đi kha khá, có sợi lại còn highlight màu khói mới sợ, chả phải do lo nghĩ gì đâu, chắc mình xấu lông nên nó vậy. Đúng vào dịp tết năm 2023, đang ngồi rửa bát trong hiên nhà, chẳng vì một lí do gì, giống như một ý tưởng tự dưng bùng nổ trong đầu như một quả bom, mình đập cái nồi xuống sân rồi hét vang “*** gì nữa, ĐI”

Vợ mình từ trong bếp nghe động ầm ầm từ trong bếp phi ra, tay lăm lăm cái đũa cả trợn mắt hỏi “Gì đây? Gì đây? khởi nghĩa hay biểu tình nào?” rồi nhanh nhẹn xắn tay áo ra vẻ thuần thục tư thế đàn áp lắm. Mình nhanh nhẹn áp sát không cho nó kịp vung tay, khẽ bịt mồm thì thào “Đi, mình sẽ đi xuyên Việt, em giai ạ”. Con này tưởng mình bị ngộ độc nước rửa bát nên tròn mắt hỏi “Đi đâu? xuyên gì?”. Mình khẽ đánh mắt ra tư vị phụ huynh đang ngồi cách đó mấy mét uống trà, ra dấu thậm thụt đầy bí ẩn rồi nói lại cho rõ như để khẳng định cái ý tưởng vô cùng điên rồ tại thời điểm ấy: “Mình sẽ đi xuyên Việt, cả nhà luôn, hĩm ạ”.

_DSF0237.jpg


Con thị thì cũng không lạ gì những ý tưởng hâm dở của mình nhưng nó thường không bao giờ đo lường hết mức độ vĩ đại của các ý tưởng đó. Nó hỏi: “Đi bằng ô tô à? ô tô nào? Nhà có bao giờ mua xổ số đâu mà hăng hái thế?”. Lúc này mình mới vỗ vai ả đèn đẹt rồi xòe 2 bàn tay trắng ra bảo “Đây, mình sẽ đi bằng cái này này” nói rồi mình co một bàn tay lại vặn ga ìn ìn. Ả vợ xem chừng vẫn còn băn khoăn lắm, cái xe thì cũng to đấy, nhưng hồi xưa 2 đít đi mấy ngàn km cũng chẳng sao, giờ thêm hẳn một đít nữa thì ngồi theo chiều thẳng đứng à? Lúc này mình mới ôn tồn giải thích cho cái bộ não mông lung đó rằng, Năm sau con thị Cáo nó vào lớp 1 rồi, cũng phải có một dấu mốc đáng nhớ, sau này nó đi bằng ô tô tên lửa gì cũng sẽ rất dễ dàng, nhưng một chuyến đi bằng xe máy thì sẽ rất khó tìm đấy, con này đít nó cũng ngày càng to rồi, không đi nhanh thì có mà mua sidecar đi à? Con thì sắp vào lớp 1 rồi, cũng phải có dấu mốc để lại với đời chứ? Cũng cưới nhau 10 năm rồi chả lẽ cứ đều đều như thế này thì cũng chán bỏ mẹ phải không?, làm một cú hoành tráng kỉ niệm cho cuộc sống phong phú ắt cũng chẳng phải ý tồi? Tôi nói vậy đồng chí có hiểu không? Hay là não nó còn chưa thông?

Lúc này, ả vợ đã dần hiểu ra tính nghiêm trọng của vấn đề, nó thì thào bàn lùi “Nhưng đi vào lúc nào?” Mình rút ngón tay ngửa mặt lên trời lẩm nhẩm bấm độn rồi ngâm: Ngay trước hạ chí, vào giữa tháng 5, đoạn san sát rằm, khi vừa bế giảng”

Mình tính lúc đó là vì thực ra 2 vợ chồng đều làm việc liên quan đến trường mầm non, thời gian vừa bế giảng xong là thời gian nhàn nhất, vừa xong cái sự kiện cuối năm, con cũng vừa tốt nghiệp và chuẩn bị vào cấp 1, thời tiết lúc này vừa mới bước vào mùa hè, chưa quá nóng cũng chẳng nhiều mưa, cũng chưa đụng phải luồng du lịch đầu hè của các gia đình có con đi học từ cấp 1 đổ lên, mà từ nay cho đến lúc đó cũng còn hơn 4 tháng, thỏa sức mà ủ mưu hèn kế bẩn.

Cũng phải nói chút vì sao phải ủ mưu lén lén lút lút như du kích thế này, ấy là vì kinh nghiệm của mình cho thấy, tất cả những kế hoạch đầy tính hoang dã, mạo hiểm như mấy cái trò đi xe máy đa phần sẽ bị người thân trong gia đình cực lực cấm vận và phản đối, chỉ có cách là cứ âm thầm mà làm, giữ kín được đến đâu thì giữ, đoạn nào không giữ được thì ta nói giảm nói tránh, vừa lươn lẹo, vừa an ủi động viên, có thế mới nhấc chân ra khỏi nhà được. Nhớ hồi xưa, mình mạnh mẽ hiên ngang tuyên bố con sắp đi xe máy dọc đất nước mà bị dọa chặt chân cũng thấy hơi gai gai...

Thế rồi ngày tháng dần trôi, thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng, chẳng mấy chốc cũng gần đến cái mốc dự kiến rồi, mình bắt đầu những công tác chuẩn bị đầu tiên cho chuyến hành trình mà mình tạm gọi là “Kì nghỉ hè tào lao của gia đình nhà Cáo”



DSCF0443.JPG
 
Vườn hoa Đà Lạt

Há há, cái chỗ này chỉ dành cho các cụ và các cháu thôi, thanh niên năng động ít đến đây lắm, vì giá vé đắt, 100k 1 người và cảnh vật thì như công viên nhưng được cái là nhiều hoa. Được cái chỗ này ngay gần trung tâm nên đi lại cũng gần. Ảnh do cháu nó chụp

DSCF3681.JPG


Cao nguyên Lang Biang

Cao nguyên cao nhất Đà Lạt, hồi xưa đi lên đây thì được đi cái xe jeep mui trần khá thú vị, giờ thì nó tống vào cái xe kín mít như taxi, chán chết, lên thì toàn cảnh vật nhân tạo để chụp ảnh thôi, hợp với trẻ con đần thối chứ cá nhân mình thấy chán bỏ mẹ ra. Dĩ nhiên là dù chán thì mình vẫn phải dẫn đệ tử đi 1 lần cho biết, cảm giác du lịch trên Lang biang này nó bị công nghiệp hóa hết rồi. Chắc mình không quay lại đây nữa đâu


AVvXsEi0Q-EWA9EaXhYBu6T5yUXqTZfdrTlzCp7upiBmBP2D5HRlcLhm_pr2Efm-u79n18mJg-HGJpLQ3zZnhkFVVsCSaCR2pa3yVj8swgRg4YY5XdV_bIHxK16FI8_1avOmGvVLsFw_V65Qa7J1t6WEsjZam8YjnRa24eiHY95ItU0ssf0ocAAILFSVEGTvtIUZ=w598-h449


AVvXsEjgkH7ma5eyCIqmo4k4mwSieGIHafyNrpk1d7NaVf4qTm9sTdlXdzFWivVfoYFYvtaD0laQ17TUgzcDBOjshV3wmLhujyZRDwsJXef-_TOdADqu8sQ6xPS66mtmZhBhybBiVpndAXW7wy4fp1SxLwd8wts6FiIqb7uPY57bAlZzH_XpYACkdEg0WfB1nBfd=w610-h406


AVvXsEjoHyP3nM-8wVLEHXJMvDCqI_MjBJ2YzjxpEs2ol0a6zVHA_9WD0pmiOOyp4_gKuaWdoS6lNWqqJ1Sw5uhKsgcDp-i_OOl8Wa4vZDbStmUy66hVFM0rurGkw-B8z6ZEdnULF-ynLkoI-qNGOajI5sGb36J2zNr_4__TRtOmvOYoAg3KdZT45q8dvlXO6siM=w612-h407


Tiệm cơm hồi nớ

Đây có thể coi là một trải nghiệm khá tốt đối với một quán ăn trưa, quán này thì chắc nổi rồi, nhiều người biết, nên đông khách lắm, đến tầm giờ trưa thì cứ xác định ngồi ngoài chờ bàn một lúc mới có chỗ. Tuy nhiên, thái độ phục vụ của nhân viên rất tốt nên việc chờ đợi mình cũng thấy thoải mái chứ không khó chịu gì. Trước giờ mình đi kiểu này thường có nguyên tắc dù ngon cũng không ăn lại một quán trong cùng chuyến đi, để tăng tối đa trải nghiệm ẩm thực lung tung lên ấy mà. Tuy nhiên tại quán cơm hồi nớ thì mình đã phải ăn trưa 2 lần liên tiếp trong 2 ngày vì thích thú. QUán cơm có menu fix rồi, đến ăn gì hôm nào là cố định, khỏi lăn tăn chọn đồ, chỉ có chọn thêm đồ ăn kèm như canh rau thôi. Quán bán kiểu cơm gia đình nhưng vị rất hợp mõm nhà mình. Tiếc một điều duy nhất là giá có 4 người ăn sẽ đỡ no hơn, chứ ăn riêng nhà mình thì no tí ngất :( Căn bản ngon cứ hốc mãi

AVvXsEgrP519fG9V9gLQ0Om8GIVE5ZV8QQQ74lMNvyTZSNp0VTTNO0zh_t7rwJ1BfvPz5Vwm7xLpn_RLYKFwjsE1euRZuEMyIvZwUgF4Rhwd6pXjIvjIAYxvsLO0Ekw8cv_Ig9SkAICBxquvSbZ_R19KJxvMIJguXN9FZW5-u2AHIxATfuX-24fpLeLvKC5yDDmI=w702-h527


AVvXsEiDOMLKWu73ysnTw9YuyHKOCej4rr9Fc4jXtvnw5Ud9CjrSof2nL7_ZuuaQxNJK95qzlxYXkV9wygdYVbR9_eH8QWiDTGculO8M7CJU4PN-fy2CAI9c1sI7SmS-VPUSRw4S0MoHnPW6RQLW1Bm-gciyHvxIFUzHlnqq1oQRJN3fFIv8puB2-BAWQo1txI5A=w672-h447


AVvXsEhykA9YlKlg9s3vbHfQHGAfnlipyAFxcEIHqKf78wQMrP9AzVe1frTd8pQbhO-xqAGP-gfGRcfFYv_yaww5ge4EJ2UqBmf6x5NNReUgJCg-kKyWIhnYlCsJS-KZciyQAGhmH22g8iQsrlCuK8gb0n_v0whNTRAU-pOtlgXIEBIz2vf2sevmnC5JdQgCe2-6=w606-h455



Chúng mình cũng ngồi lang thang những quán cà phê Đà lạt nữa, trưa có thèm về nhà đâu, toàn vạ vật ăn chơi loanh quanh thành phố thôi.

AVvXsEiYaBwy3BIfzrww2_r1mc3pyTqAb5IqHPbm_gjsoWqmhxPozf3FM2buhsZXJ4LWTtTNAugJq09NvLv9SKOo-_iPz7lXHKC35zwIm_Xd1Jzew_sBJtVak3BVl969GeNPBSXTeA1wWiXO6TQsRwayacpJ901iG5B7vl4m_4F1Uv-SFn8-ss-nic2xH-1i7u6S=w596-h447
 
zoo doo

Để chiều công chúa béo, mình dành gần 1 ngày để cho nó đi zoo doo, đây là một vườn thú kiểu Úc cách Đà Lạt 30km về phía Nha Trang, có xe bus đón ngay gần hồ nhưng nói chung đi lại và chơi cũng mất khá khá thời gian, trong này thì trẻ con được chạm vào các con thú và thú vật khá thân thiện với lạ mắt. Nói chung trẻ con sẽ thích, người lớn sẽ thấy vui vẻ. thế là đủ rồi, à tiền thì mất 1 khoản hơi chát đấy nhé :(

AVvXsEive6hLx1_ks7x-6CPzL8wqoKxbvrJIgSo72V62Utk__4AQvcx9hYoK4Np0-K9PBOVofaWpsNpAwNjyHwHH9cNt0ORvJiP6DXS_kq9UxwJxM9a2U24vTJhD_gT4llJDr63cCA_AJ7xE2KDDNOfBbVliVcdeLtdzSjwWI0c9Pm4mHfhpw1wddpbkeJsCLuxN=w456-h608


AVvXsEiqEuKz-c2dEvwYQgCe8f2gVnuCBmR9smaqPgX_oliXA6kjNSJiQkVxIWV0HM_VAmZk9WP7QFOIxTP_94KUWuu2cfwy4DL2rrMV50be7BN-cUH2sedjksA3WYHobVL0z3bVtSBFOtNnFe4BoZmZliLEOhPsguq9zlVVmF808eBA8-TJYCuA1kKKZqpD_hmC=w528-h704


AVvXsEiC2nQT-KFZGOYfpUWhWFKTOA7ZRzWIq4lFtVQHWJegz8CRT-iSc2kisdQgnhNjfXZpOYwMMi92gUdXOjqw0T0yyIf5IuB5BvyvaQW78pQyWbGrjDIFHlnnNh029ojcMJS-5t0Co4KKxyK9M0bls9PDUcMbFDODT6pur_8hXg83wuy96MFwLqzrINi30PvF=w436-h581


Và dù đã rất cố gắng hạn chế vì yên xe ít chỗ rồi, nhưng cuối cùng vẫn có thêm một người bạn đồng hành mới gia nhập đoàn hộ nhẫn :(

Lúc từ zoo doo về mình có ghé qua quán bún bò thố đá này ăn, cảm giác ngon và nhiều hơn hẳn mấy quán linh tinh gần trung tâm

AVvXsEiqEEDNiQwSolOF8jU12FYdYIrwoDcXqI4W773LVAsBndiCWhxTChXUuQcVxfkakL8Z7HEgw3OqowxMe4BhvP0LXB0I1CySb3ToIyi__3ZVQa31Ctb1m5eLOOJZhHHHMLhjnlRG8TrYGAJQCO1bTCHoLUHrB8KOqbLMLF-_3fQloJ59hGgSkPN82REoKztg=w521-h694


AVvXsEiMkjIliK1XGLrav-qrd4McDe9N0qTYKGcJfbjXb1YiZMbxZk4_7S4XXYbYiCMgh2NV41dVoz5etK7D3dqXZVW8OXPQvn0eKsell1Rh88X9_WNA-N3pDBwdg6lqYH9yTdz5Obh1QsucU-pII0rvKLv_OyBRzAGVL_2jaqq583Twrp1sEl-Ok8554uLdi4Rc=w475-h712



Điều dở hơi duy nhất ở Đà Lạt là giặt quần áo khó khô lắm, toàn phải mang đi giặt ngoài hàng với giá khá rẻ thôi :( Đây là cảnh chúng tôi nửa đêm mò đi tìm nhà giặt quần áo

AVvXsEiAwnKTpXgWOT4CGNPC5qLWo9d0b_T64lsGjfctyvkV0HJIjKmep5WiSr8YLCxlXiGnWaEEQ3VmU2NdJx52iQWXwALYo16fBxkT1lBUxzLR4p-PRJuGtiF-T30zITwwx3ZSQ53NlPIMLaFuIFgSJ_AAdtJqw2-lJnJEMG3Pim2vBSelIpRe16WSTHlXzkNh=w547-h410


BUổi tối ở Đà Lạt thích nhất là đốt lửa nướng cái gì đó rồi nhâm nhi, chỗ chúng tôi ở có bếp lửa, nên ngay đêm đầu chúng tôi đã vật đồ ra nướng rồi. Trời mưa mưa mà ngồi bếp lửa cò cưa củ khoai thì tuyệt cú mèo cú lợn

AVvXsEgFsbtn1duYJkGUMsomA-MyHPhv9tMHjcLL2dCHHcUO90wHYqwGgt8l4LCIhYs4ww6PeBE-TfyH5uqu45KDsRj2We6-Hqp0ZKEwSY7mR_prNIQgoeO2xVO5UrzlS3cnJzRbnD0kAmj6cLgplT90fs3mXtm8Kxjq6Bdn_MRB0Tt09HwlHVFvJ5bug8WsDty_


Và đây là một bữa nướng như thế nhưng ngồi cùng một nhóm bạn nào đó từ Hà Nội vào, mình không nhớ tên nữa nhưng nếu có duyên chắc người ta cũng đọc được thôi :D

AVvXsEhZRVn8v34DFLu9a4fiM10pvKRdKFQp447friFgFJMQ_eUai0IDxSqHHS4ZzxPryJotWehfpdAeQBGHxpnn6DfZLlsJwA7vScyz-6FtuOIB2yiL6JJ0lGB0c4nRGhxwIKpO64y6LsgWmqJe7UcUxKiKMbrKk1W4ONLk9iaUU8JGeSKIS6ybSuPrUGLHCrzR=w584-h438


Đấy, những ngày ở Đà Lạt cứ êm đềm vậy đấy, quên hết cả nắng nóng, quên hết mệt nhọc và những con đường dài đầy mùi gió biển, chỉ còn mây, hoa và núi đồi....
 
Thế rồi những ngày yên bình ở Đà Lạt cũng kết thúc, chú Cáo bé nhỏ ngậm ngùi chia tay những người bạn mới quen gồm mấy anh chị chủ nhà trọ, mấy chú chó và cả con diều dành tặng lại cho các bạn nhỏ ở đây. Chúng mình chuẩn bị hành trang lên đường xuống núi, lần này điểm đến là Phan Thiết. Mình có tham khảo đường xá với một số bạn ở đây thì các bạn khuyên đừng đi đèo Đại Ninh, dù nó gần hơn kha khá vì đường xấu và khó đi, nguy hiểm, lời khuyên này làm mình cũng hơi rờn rợn, nhất là lại nghe đồn dính đến cả chuyện ma quỷ nữa. Suýt chút nữa mình đã chuyển hướng đi qua quốc lộ 28 chỗ Di Linh để xuống Phan Thiết rồi. Nhưng rồi nghĩ lại xót xa cho tấm lưng còng không muốn đi thêm 80km đường vòng nên mình quyết định kệ mẹ đời, cứ đi đèo Đại Ninh xem sao



AVvXsEjXcZ9Y4JnUOE1q6OLkw2X84tpcK4MgfwstTl8Wulj0vYMe_Kxx2Rkh_FZce6jjiXm9e0qzbaz_4aQcvE_DiywL2yLiuevhrHGnTyuo5fSGXkcXkgUBLSSQbpJbNWh6rvlg9oACKcdeI_DSMCv6TbdAuE9us6mnLvH-nStT7tCa6UKvd9spBfZarQKFNwYD=w540-h406

Hành trang của gia đình lại trở nên gọn gàng

AVvXsEjNJR0Co_0cAH8kecc7NT_lIoTwUoL3oH3cyr2Y6hzEaNzNy69iznKpYuzF-QWghCOWA5mTLokdEsADhClUo0px_yD0nqTPSKP7vvOBNetLCKWBTqmavVItGx1wuX17ba4kdWHUVl0a0R7wTbIHG2SbiXCqek19IX2H0bpkyBR_LQOZNmj_EI30AUBH9FrK=w443-h590

Phút chia tay bịn rịn không biết bao giờ gặp lại

AVvXsEg3ooRQ1Muu9gJpU6g86wW8PEez-eDVOWb7ycBQJIn-luwMGOO7K5c1r20FxExR-ZSPlzJZwcxWFQ6hfDrKLquvcqNJHWZTD-p9fpyamFIb2_Vbv6M6eQcdppUDwhMvGi2dIf1U12sizxfZxWQX6FSkYeKTdWn5pbxXh4PUUXJJW1lqZSpyerikljeyk7-H=w586-h390

Tấm ảnh kỉ niệm với những người bạn mới tại The Burrow Đà Lạt

ĐỢt này cái đèo Friend, con đèo mà mình rất muốn cho con mẹ Cáo đi qua để trải nghiệm lại đang đóng cửa để tu sửa mở rộng đường, nên bọn mình đành phải chạy vòng qua Tà Nung để xuống N'Thol Hạ, Thề chứ chả biết đọc cái tên địa danh này thế nào luôn, đọc là Thọc Hạ hả? đường đi cũng đẹp và yên tĩnh nhưng mình cứ có cảm giác không đẹp bằng đèo Friend trong suy nghĩ, mà cái thú vị là ở đèo Friend có mấy cái nhà ma hay ho mà mình định chỉ cho con nhỏ.

Đường đèo cứ hạ dần độ cao, đi kèm với đó là tăng nhiệt độ, không khí mát mẻ của vùng cao nguyên dần nhường chỗ cho nắng nóng, bọn mình cứ vừa đi vừa cởi dần đồ :)) à mà mình mỗi quần ngố áo phông thì có cởi gì đâu. Đến THọc Hạ thì mình có dừng đi đái bậy tí, thế mà zèo 1 cái tí đái ra quần, một chiếc máy bay từ đâu vọt qua, mãi sau mới biết là mình đái bậy ở cạnh sân bay Liên Khương. Nếu ai đi đoạn đường này thì nên thử đi vào đoạn đường trắng vòng vào thôn Nghĩa Hiệp, ở đó có những cánh đồng lúa và hoa màu trải dài chứ không nhàm chán như đường quốc lộ. Thi thoảng lại có vài đoàn tây ba lô phóng xe máy ầm ầm đi ngược chiều, chắc tây nó thích lúa lắm, lúa cũ hay Lúa Mới cũng thích.

Đi tiếp một tí là hồ Đại Ninh, ở đây có mấy cái ống xả của thủy điện Đại Ninh thì phải, mấy ống trắng trắng, mình bảo là thủy điện đái tồ đấy, con mẹ cáo cũng cười khanh khách bảo chả khác gì mình đi đái bậy bố nhề? ĐI thêm tí nữa là đến Đại Ninh rồi, nghe danh đã lâu, lại cả mấy câu chuyện tâm linh ghê gớm truyền mồm nữa nên mình cũng hơi rón rén nhẹ ga lại, mồm lầm bầm nam mô adidas, rồi bắt đầu tiến bước vào con đèo hoang vắng.

Quả thật đường đèo có hơi xấu hơn đường quốc lộ nhưng chỉ là hơi lổn nhổn ổ voi thôi, chứ chưa đến mức không đi nổi. Căn bản xe mình đi chậm và thồ khỏe nên mình không thấy ván đề gì lắm, nhưng công nhận là đèo khá vắng vẻ, lâu lâu mới thấy vài chiếc xe con chạy ngược chiều, chắc ô tô đi ổ trâu thì khổ hơn xe máy. Cứ thế mà đi vèo cái đến trưa là đến một khu rộng rãi, có tầm nhìn trông có vẻ là đỉnh đèo, mình phi vào làm suất cơm trưa, lòng vẫn mông lung không biết đã đến chỗ khó chưa?
AVvXsEjnC2zQIW-lyAEKxW_dJN56EwAN_jJsJ9UcCxAEi2yrds9Zhir6eRfgsnGpjYm_wJ-wQnJPCeLpHKAsAYpyBrPw24KXNTD8TLuV6NoFv97MMSfOWSVZpDrlSahWQZpGSMtDPiLerB4EMy4BS5F0eQeskebH_hGz2fJ209d9Lyy12GiJEihEAfWoAQoO-Svo=w583-h388

Cà phê ăn trưa võng đỉnh đèo

AVvXsEjSP5r9itgPt-WGZbyoFxdmk9Nip2eJr08ntTPZzS_DzfMYuN_1nLppw216d7mtbKjvyW66A03Mq8dF4CZd2Tr-KgC1TuddiT_ympANLHwdQEgCTDANLnXlRWa_jNhhL6P_QLEXJqZ1uVyBWwOUbIuWJcbmejz4lOVb0OiSmZUALZLJsJcboW1-bwn2Fgtc=w614-h409

Cái dở hơi này mà nó bắt mình check in cho bằng được

Nằm đây một lúc thì mình có nói chuyện với một gia đình ở TPHCM, hình như đi Sài Gòn - Đà Lạt - Phan Thiết với người trong nam rất đơn giản và trọn một vòng có núi có biển nên rất phù hợp cho gia đình đi đổi gió khoảng một tuần hay sao ý. Kể ra cũng thích, và đủ hết trải nghiệm đấy chứ, có ô tô phi cũng tiện nữa

Có một đoạn đường đèo cũng dốc 1 chút và quanh co thì mình đoán đấy là đoạn đèo mà mọi người đồn đại là khó khăn lắm rồi, chỗ đèo này mình nhìn thấy một cái ống dẫn nước to đúng phi tít từ trên núi xuống, chắc là ống của thủy điện gì đó, với thi thoảng thấy mấy đường dây điện dài ngoằng vắt ngang núi thôi. Đi hết đoạn đèo này thì mình kết luận rằng nếu chơi hết mấy đoạn Hà Giang Tây Bắc, đông Bắc rồi thì các bạn cứ yên tâm mà phi đường đèo trong Nam, không có vấn đề gì lắm đâu. Nhớ lại cảnh nhảy xếch trên đá hộc ở mấy cái dốc hoang vùng biên giới hay cảnh đảo xe kiểu rang lạc ở mấy con đèo Lào mình cảm thấy hôm nay thật hạnh phúc vì đường còn êm ái chán.

Từ đây trở đi, chỉ là đi thẳng, thẳng mãi, thẳng ơi là thẳng, thẳng cẳng luôn và cứ đều đặn khoảng 40km là nhà mình lại xuống nghỉ đít. bơm nước cũng như xem bản đồ. Đoạn đường này chán lắm, buồn ngủ thí mẹ luôn.
 
Mãi đến khi đi ngang qua đường cao tốc thì mình mới có cảm giác gần tới nơi rồi má ơi, và rồi cuối cùng cũng cắt qua quốc lộ 1, đánh dấu việc kết thúc chặng đường xuống núi. Trái ngược với con đường nhàm chán vừa đi, bên kia quốc lộ 1 là đường dẫn thẳng tới bờ biển Mũi Yến thì lại là một con đường đẹp mê hồn, 2 bên là hàng cây, đường thẳng êm ái và vắng vẻ cùng gió mát mang hơi biển thiu thiu rất chi là hợp lòng người. RỒi bỗng phía chân trời dần hiện ra các cối xay gió, nhiều và đông hơn hẳn hồi ở Kì Co, khung cảnh trải rộng cũng khiến không gian bao la hơn nhiều

AVvXsEhY8DNmA0ZKJrNd0ln5XokGZjTWxYt3vvhCz84q4fQJ6H9miT6LJmhZFzg-0SRxhYwvmPv1NwlW0B3YinKrbxHE9LoPvjBhWuz4X1GzvGakkhA3epUoVHrCh9WCpdkWKeXwkcMWfjat26qhR4jHkGUsQ1rxn2tLH86QHo9Jd5xROzg2hEvbjaMgqunCORjd=w569-h379


AVvXsEjPhjbt_ldaVAQ4bvmwaKgXxVA3CfuZlZDIOLDVYyegRpP82bRKkC7NRbmzqOt4-mscFM_WpImr0OVAaDNOd8f0Mj_8EGUc6jx7dKxsAa4nV-EgpfCbk7n9JSahef2frH_CGJn6SgYWgzUQskhbgdZuLgGdW98qH3QSIhef5PNDeLX1NdbEY8xGiGn5Af8j=w574-h382

AVvXsEhVzd23lhgGGFG6BZePWyDcyDUX31eUDlwrudr0JwdWG9cz6DbEE7vckDFEtIt7GCoHdKEksv_cW5RU2FS5a4iDI9G1roRpJ_a2UKc2Iil8qEQhnaxeMh9SKH-Yahqj2KHO-JNlhvmXwpBaCRgIkhAdjTHKzUn_xr7rfXGXa1yTFNXzrv6N9eUuaHdf8kdZ=w506-h673

AVvXsEgmTfeOJX035ovgit-KRVZuwqvhAOp0gnzazD1TFriMuZchIIFh5elnfMyM5rnep39WtXBPfpSf0FLsRLH8uJyTM4RtErlGi2i4bKDu3z7nzdD7wuMxpAdBh1fqdjP1AIepNkRET6Zjw1wUDkzP8q1tTRGJXlE5Vn4-SG2NrvSIiYn4YZ0ah6xo8P3Lk_a3=w591-h443

2 bên đường thi thoảng lại có một vườn thanh Long, quả bé bé, đỏ đỏ, nói thật là với dân Hà Lội như mình thì thấy lạ lẫm lắm, ít khi có dịp nhìn vườn thanh long, bạn nào trong Nam đọc đoạn này chắc cười ỉa cái bọn dở hơi. Nhưng du lịch là thế mà, đi từ chỗ mình đang chán sang chỗ bọn khác nó chán còn gì nữa.

Đi đến chiều rồi thì tự dưng ở đường chân trời mình thấy một đồi cát trắng, trên đó lố nhố người như kiến, mình nghĩ khổ, những phận người phải lên đào cát mưu sinh, khác gì giã tràng se cát đâu, nhưng đi lại gần hơn mấy thấy những phận người đó không đào cát mà là đang tạo dáng chụp ảnh. Mình rút điện thoại ra xem thì ối dời, đấy là khu Bàu Trắng nổi tiếng mà ai đi Phan Thiết chả phải vào, sa mạc cát trắng xứ Việt là đây chứ đâu. Thế là thay vì về Mũi Né, mình quay xe phi thẳng vào Bàu Trắng để chơi, vì dù sao ở đây cũng xa mũi né, mai mà đi vào lại tốn thời gian chưa kể nắng nóng, giờ đang mát mẻ thì tới luôn chứ còn gì nữa.

AVvXsEhhlYY4YKv3eYQ7G4TQ2Sc3CEMzDDsI_g71gz_WMfafUyNew6aD3gY21yxqTsZ7-aixfzzx_1vnoT9ntPt5G_JaTKSdeBXSDLfdGwFFSbOBUrnWwvm1Z5dpvvE59sWUjCSVQj0lMrcxR2bnBcnWiw2MFI0To5NC7ID_pOh08483EiaE9MCOrtUYK0DLawhl=w613-h408

AVvXsEgJOvOe0yWH7wZdGbw7mj2ReWZ9Voda3IiJEw-oZRIvSCKLNijx4QDjnT2GGsX_965CKIoxY556kSElNS_8FJBau_J5riwktyG2UAIWZ99mLT2-YnyQBnx01ZzupSLdxOZgBfjVHycbaNBRkXWTWYZPsZDGlB7en5pA3h50cpKkNlbuUk82eZwRuVu-pKq0=w576-h383
 
Ở Bàu Trắng thì đặc sản là cát, cát đầy mồm mũi tai, và thêm một đặc sản nữa là phi xe jeep vượt đồi cát, cảm giác nhiều khi muốn bay mẹ ra khỏi xe, sợ vãi tè nhưng vui vãi đái. Có mấy lần mình phải ôm chặt con mẹ Cáo để nó đỡ bay khỏi xe, nó vẫn cười hỉ hả dù giãy đành đạch trên xe mém rớt mấy lần

AVvXsEg2Au5XLx_XVaKXXQjXjqxrrHPqr7ymSvRhJJz-eqp4hacIUqhLeT4mPfB69T1S1ZPDEnQ86Y0cz0NqdNeQXgxY-yLQiyoZoVkfpsqb09Qpzzz395Vt2VSEI2twRyBCJ_9yrIl8hC9wVoJeGT__9JKCpbi68hIF0nFVrky7DlTxm1Wr55BS-cGDyX6ubO55=w532-h354

AVvXsEiP70Os3S_oBZRT4Y3bV7orbP1tLruywyd15sbHhLHT_w4nQLGdk6G6_ZS9ISv9wrMjO21QmFaX-SUl89IsRr2joJGh4F_HUML7i8yzi4HeMjyz8gNtB1suKVzpPecAw5_I7LllX1n63JpWa5W0SCryCKwpyrMhthdUwWlQ2wLLHr1LaJ7gTR-TbT_4b_M7=w523-h348


AVvXsEiOWTIeLWBRzx9kC7f9CKYSCbnCE7qjSdvqLaHAIlPkPdnmgeE4Weo3f3juXwnR-A3IZ_cww0AC33Xl8xgGr6IeT2RlzQEyIxl_jFw149wHEV_bED_OBPsksBNtf5Jr57GysYXSouEafw3LY4TvMlocC41lSCPhldCIV9jK_ZHGDFJVAJzuUKuKl09uqTpZ=w536-h357

AVvXsEgZT7cf0W9s35Dft-LzJLH3mv-MYEJxeJIpslO2XanAxAYJE8MRBHMxTFlKtsbkZpObzS61ZTa68fYGH2k4zwuCOuICTX4IwFNgP6nei5kuvKZ572R5JvqsG0l0eCOFnI1-sDIdifB0MzmkVvfaAJ16kLjpeCDaXxixCrJP60TwdYHWT_6LLP_Z9SOUi68g=w543-h361


AVvXsEgu-RB_QXaBTR4nPRgeTKfEY81uTjl5MaPjWuKMAjNVyazySAH5LcPIZJ2_1t8yapZ1OqxbfTgGvetRfEnl8HQgBcEhshcHWsKywvEGF6qsGpaZkT4dplUhlFi5E7WEKxnpn0gIdZPtpPuAzC4lM7XA-U-3IJTTFTQ4T2OXH-m_F9HviqMUOzI5362BlAUy=w550-h412

AVvXsEiMwv1J42RMLpzGk8exojS1ZzqkDsAgUJ221EcjwI-wwgN8iVwmAMe0UGf-rMZ7jQ4Cyt4JSN7yRF_UGDbi7Yj-Bpkx60B8iRo9f3walx0LjmDI6la8BtP9uESd-0WzkP3a6N4DqsAUqbJ3Qt0AaL3gd6IbrvI1GqkDYA08p6DIMBuBkAKoeUqpiMxD0Ez7=w624-h468

AVvXsEhltSDx73TjG3vm2WBdvJ222ZwhxKXyIhQz9NH4Ct4nTr84qxzSgTqSFH3J6tl68zwmwscnjO0mwSCsY2zxnjOfyyupsbhgzVc6zb_I4Cxk4jBYr6YmnZRWdVA5GeMFKIZBdre-dZzNirOqihN1IldMEBbaLqTxpzcdMBowMJiDv57CtAbBC7zVNi4VuRqC=w625-h416

AVvXsEiJbkvAmnoU7q_nT9bZleFBplZYMwBNlClmMoMD0qozwBwWKvuILuGDDLpfwFVYjndd4CjeNMdP8FbgKpI88vSsyvqUohQNRyw6pLdXZshMqCracQKfg8faERN0NkJL7GVTERMgReDolO3mTvqKoLl4tNUMxzjzVUy8zZPriP0RE_ev3aRV1__r60I7tPWY=w635-h423

Và như tinh thần ăn chơi bất diệt của họ nhà Cáo, chúng mình là những người cuối cùng rời khỏi khu Bàu Trắng, khi trời đã tối om, và quãng đường về Mũi Né của mình chỉ toàn là bóng tối :D

Bọn mình ở 1 cái khách sạn hình cái thuyền ở giữa khu Mũi Né, và đi ăn ở một cái nhà hàng được review khá nhiều trên mạng, nhưng nói thật chả ngon lắm, mọi thứ cứ mặn chát và đắt lòi kèn. Mũi Né công nhận là đắt, nhưng thôi cũng phải thử cho biết


AVvXsEhiOsaxt5HyHoiQYXb5BJ3MI59jsBBwKaKni_ADh1JJdv_8_X0ochdwNjhfuDgoAH2pWz3X__QUlnZPo_yunJlkJcydTA3YyNzYhhGk1HTu8uhpAzu1yTPbcuQTAsXLUUsHZpaqPjvPvAXWqoJEFYo7pOY3-gEKkdEcdiqnwxK1pRRXwdjjUNZchUmTJNLp=w592-h444


Đêm ở Mũi né, mọi người cứ vắng vẻ dần, hình như cũng lại do thiếu khách Nga thì phải. Mà thôi, vắng càng đỡ ồn, mình xoa bụng một cái, nghĩ xót xa cho bữa ăn vừa đắt vừa không ngon vừa rồi rồi cũng lăn quay ra ngủ để hồi phục cơ mông cho chuyến đi dài cả ngày.
 
AVvXsEg7y8xIvhJKzCBQqYWXk43gEJRxobyPPNBbPzU45jcGuhD2DQ3kDU5GSddPGBxwH1GeNqRhyafkyVanp87W9IePqNiUSX2EttNtiT8JaBFJykYNq4ZQbivsT5kgpMFgjqHoHotnJz-HZ69VltlgQw8dst_HwPPr9_IXHlWHpIBuR-UtsYsV7NpUgmLCFGGi=w571-h428


Mình chưa bao giờ có dịp tới Mũi Né, phải thú nhận rằng đây là lần đầu tiên luôn. Trong trí tưởng tượng của mình thì Mũi Né nổi tiếng với những sa mạc cát, những bãi cát và bãi biển trải dài, cùng hàng tấn hải sản phong phú ngập mồm với giá rẻ giật minh. Trong lòng mình quả thật rất nhiều háo hức trước khi đến Mũi Né. Vào buổi sáng đầu tiên tại dải đất này, mình nhìn ra phía biển và giật mình... Sao mà cụt lủn thế này? Mình cứ như nhảy từ bờ ao xuống nước vậy, hoàn toàn chẳng có tí cát nào, và bờ biển thì bị cắt vụn ra những miếng bánh Gato. Mỗi nhà ven biển ở đây lại xây một cái kè chắn phân lô, và cát thì cứ thế xoáy đi mất. Chưa kể đến rác rưởi khắp mọi nơi, trôi dạt vào sát bờ đủ thể loại chai lọ vỏ mì tôm. Thất vọng quá, cả nhà ngồi ngáp ngắn ngáp dài, may giời còn có cái bể bơi trong khách sạn cho trẻ con nó vẫy vùng.

AVvXsEhnTNMUgdgn3zeqcR5Qt6aU5B8KnhSMElC6WcCB8MWgt5CDSs-axqxdBqBuyZsMa9eZHsBdDKUjR4gOSgZPODafbC6f2zQnl9idmJQ2_BgD7SM5_50G9Z1K7z9OVV07jXN5N73VQXiT2fA3XStPZ5n7j5wsdpW3l3qvoLyYxv68Nm__oHniKWWJWTt5UrHO=w558-h419


Tự dưng mình đứng vươn vai cửa khách sạn, nhìn thẳng sang bên kia đường, thấy cái biển ghi điểm dừng chân thăm quan suối Tiên, ô lạ nhỉ? té ra mình ở ngay cạnh suối Tiên mà đêm qua không ra rình Tiên nghịch nước. Thế là cả nhà hò nhau khăn gói quả mướp xách dép sang bên kia đường để ngắm suối Tiên.


AVvXsEiPb_Bc9-016f6UMyVOH9u3W43sg4rJlcl2kK4kM-LVyvzB_hwnE7nanNTjKm19FlrEWKRDnInCWttBcYcqApjbq3vtK0HohDHi-v3f5cjqbUrjdQEbziWgH_G0uHk9LIX_HyiK7Ju7R7mx2TNgnNb5A9RcqHYM6P9rOQVZ_LjiB27mbbxQ5jk5btDVS_BA=w608-h405


Suối Tiên nói thật giống hệt cái kênh nước mương ngày bé mình hay lội, nước suối là nước rỉ ra từ những đồi cát đỏ ven suối, đi hết suối chắc tầm hơn 1km, với mình thì thấy cũng... thường, nhưng trẻ con thì thích mê, cứ chân trần chạy bộ, tay leo cây, chân đá cát. ĐOạn này thì chỉ review bằng vài tấm ảnh được thôi chứ chả biết tả gì.

AVvXsEipge36bvF03XlEV2bs3vsAVffsQu8uVYP0JCJRsgszRLYY62GHpGtxX2yxHXKY1IKHCa8PsO5CKjD2BR9t95_sXJkkwRAWgNk73pL0Nm2VyBj8zgjS3Ry0lHwZl1wJ2mpdA0s43VhFgKBl1X6DSPurrth3nnZPPX2B4iQtmz_Tw48-OW-7fJwYUutpg4fy=w598-h398



AVvXsEjetccvDzm4Tsh-2E4c9kxIyP3I-brzw4Ensaamtot8Zn4laoRpBIgCLng7GkL9IbVzr0lLE5Sq-tO3AdXHktgyQ0Bjv3RG9I1szTh2BHsDK3UNb9MHwfsWAV0CuCofH-Cu9mMxrm2RIpB5p2OJ04lNpmA_yvlYKMCvpuK8nr4sutR6SJSzlrQEQg9x5jCZ=w601-h400



AVvXsEil5NKUCn045Thtn4Jz2hvP23Y6rh-zzCxMlW-p84aITws-78cVFe00wLP5Qhm2PRuux0ha0yg-F0OXYRMChYlQoPMYXqXflXI4iYJZYtklltN6PHAW8btVb_tHTuoXji3Cup1hAlKf130Fayvuugki0vNf3M7Ka2dhbWjXaWSpxPUD-bIVlMHCQdQ5HpfV=w609-h456


THông thường người ta sẽ đi 1 dọc suối rồi xe sẽ phi ngay sang đầu suối bên kia để đón cho tiện, vì đầu suối cũng là đường nên sau khi đi 1 lúc, cả nhà mình mới té ngửa ra là đang bò đến ven đường quốc lộ chứ không phải rừng núi thượng nguồn gì cả. Nhà người ta là vậy, nhưng nhà mình vì đi bộ nên sau khi chiêm ngưỡng con thác cao hẳn 3m ở đầu nguồn thì lại lững thững xách dép đi bộ ngược lại.

AVvXsEhOJl1NAngHLTDEnr1OBrZXnNAWBDD9V6t1VX3ePDQLlyTO2vZ_gVstQNoMTY9Yr9djlGFrB0jQST-06-CfkaQnV9wLLUmoOeBBg0-Rf5z0ms3z8ANm_XHCwR7PIP6sxocAyCfqsO8ntfLYVpZvQEOT9rihoMd8Slz8OOtgGhiCLCsCPKRAB_H5fXdUD5uS=w614-h461


Ở giữa suối có 1 số quán ăn, có cả homestay và ao câu cá, mình rất khoái món này nên 2 bố con vào xách cần câu luôn, tranh thủ ăn trưa 1 tí cho đỡ nhọc

AVvXsEi6ifsjD_0K0Lb_5-Z3WgUICzukhTKwv0jhoNQFwYAxVbKg1VMH1esMnuoeSpbWRx-8iTjsHCwJ1xwqNqEzpNu-V-aGfI3rRlKq8JVRDZJuq4alzpkGmMF6dky3iyt0XaLhM0MpoX4-7Qu9pz_DUx935p7QOQVHXaeNDUVlvAX_uSE7ZlBSWV_N8g3vMYQ4=w588-h441


AVvXsEi74GofF1ad0K1zh056M7k_Sg4IWBlDOkMGfZ6QWbcG3qKbzaBsWXOkHwPDdQiDhROJy_pO9RJhqip9HIS4cSa152VkW4gx55H8VgrrnJdQaGAB8eLCZ7K1naSK8KhBa6JYeQlEcZWvJRN5ZAX0wpAn3Kx-q0dQEU-mPRoM6yy-qxnxJGuwYLx0ZQ34NgMu=w411-h548
 
Cảnh vật thì vớ vẩn thế thôi nhưng mình đánh giá rất cao con người ở Mũi Né. Số là thế này, buổi tối hôm đó cả nhà mình có đi ăn kem dừa ở 1 quán bình dân ven đường, kem ngon lắm, ăn xong cả nhà lững thững ra về đánh một giấc đã đời... Sáng hôm sau, lúc chuẩn bị đồ để đi tiếp thì mình té ngửa ra, chẳng thấy cái túi máy ảnh đâu cả, túi máy chứa tất cả ảnh, thẻ nhớ ống kính của mình đã không cánh mà bay. Tí thì suy sụp. Lần gần nhất mình nhớ là rút ra chụp ảnh ở quán kem dừa. Nhanh hơn tia chớp, mình hộc tốc lấy xe phóng thẳng ra quán, vừa nhìn thấy mặt mình, anh chị chủ quán đã kêu ầm lên là sao tối qua không qua lấy đồ để người ta chờ mãi mất cả nguruuuuu :( Hợ hợ, mình mừng quá vì bao nhiêu kỉ niệm chuyến đi đã được lấy lại. Quán kem ngon một mà chủ quán ngon mười luôn <3 Chả biết làm gì hơn ngoài vote 5 sao cho quán kem số 1 đất Mũi Né này

AVvXsEg1S6nEf2JqP7GIhOeE4no3_-NKFLbMlzcUM0iRZ3twTrmat-4KfbZyGLBQX9hQNRmzxwB6O8FcTRS9rYWpxVJDpzZj5eCI9O7CzN0hj2eK6zTIQ9msXrGJTjn6bPWVPfydzTS1TPyGQyUi5qwRAqeHAo2X6RdpPCFwopZY6FjkC_jnslDNQlXQHb6OJpUF=w640-h480


AVvXsEhp8Dyvg2-lODJ5cZ7eKkF5JeG29L7B4Sb5OecweJ3d2KDc9jJ0X4Mep7Zv2fOHUkWyWu6Rnr-JhhWnCaoy-L14ybEzD61fYOItvmnW3GqAZcrXovd00ry2X32WSE1Cbc4Zt8OLP8vRr1BGLKhGhNC2Mi9QqmMrp9DQxfuY5FdyGXBRFJ1a9L04n8i5_Q-s=w457-h1016

Quả menu dài hơn thực đơn khách sạn :D

Về chuyện ăn thì sau hôm đầu ăn khá đắt và không ngon, lần sau chúng tôi vòng vèo ra tận cảng cá, mua đồ hải sản và người ta sẽ chế biến luôn tại chỗ cho mình, rẻ và ngon hơn khá khá luôn. Ở đây hay bán cả chậu hải sản kiểu đổ đống, giá rẻ nhưng nhiều khi thấy không được tươi lắm. Các bác nào mà đi thì cân nhắc nên đi từ sáng sẽ có nhiều đồ mới lên bến hơn.

AVvXsEgQZ1eUxRIpiiwG0Q-vAD2KhadUW-L-OtvtPGsJSPWwrjy0PO8GczwIkUos88wBt5ml2wOuqUYZVxP5-kF05cw_SnTbOG8kN7z8JFkgcFAoTFT35XQetdJGDfHaf8VrMC5eS9T6nOvLIBVLTvtMjuAq3l8J1ra6v1CuTtr65jdJPiPljy2-wWdEFbmwMLTc=w615-h461


Nói chung thì ấn tượng về Mũi Né không nhiều, cũng có thể vì chuyến đi đã dài nên Mũi Né dễ phải chịu nhiều sự so sánh với các đệ nhất bãi biển dọc đường mình đã đi qua. Nếu lần sau có dịp quay lại đây, mình sẽ thử tiếp cân với một góc nhìn khác
 
AVvXsEhPEenpYTYNn0mNIlA-BxlHtT1vi_ZRFMZh_Lcl-ZkgEJIsX07fFZ60Wx4YzDK4Tp6QQbrvdkwLv3QGAy-k-syaOs573HaT4seCxflqPFRu8e54xFCLfpY7MgjanN-cmx2n8mg549FTM4Stt0-Zzd9QfRDlHiJoXwuUtnZW5rG-6uznlUduYCLh2Z9yrXA5=w654-h491

Bên trạm xăng ven đường

Sau 1 phen hú hồn vì tí mật mẹ nó túi mấy ảnh, tôi cảm thấy chuyến đi thật sự vẫn còn rất may mắn khi đến giờ mọi thứ vẫn rất ổn. Lúc đầu tiên tôi vừa sợ hãi vừa lo lắng khi nghĩ tới những khó khăn có thể sẽ gặp phải trên đường đi, sợ hãi vì có thể có những khó khăn khiến chuyến đi phải hủy bỏ, nhưng nhiều khi tôi vẫn nghĩ nếu có một chút thử thách thì chuyến đi sẽ thi vị biết bao nhiêu. Nhưng đến giờ này thì phải nói là tôi cảm thấy may mắn khi cái lốp chưa thủng lần nào, chiếc xe chạy ngon và chẳng ai lăn ra ốm...

AVvXsEipCxhb7g0BtBpASHCA99nLrOKpLPErwc84ufWAABcZlUauSOx__SCqAOBlAvRQwXijncqpPTB3If-3lzLOGhMwC0D4yK7XuTzVgx6K6DjmxBRJgYQUUUs4U3bEebPiDC_MTN3i1GT3QjMUuE6adwCUdfmi6tbU_v8PLVZ_jldlv-40r1wUqZiUoIgk51Mm=w591-h443

Đường dài và xa xôi lắm

Thật sự hôm nay tôi không biết mình sẽ nghỉ lại tại đâu, càng đi về phía nam thì kiến thức địa hình địa vật của tôi càng ít đi, tôi cũng không còn thạo đường nữa mà đa phần sử dụng bản đồ hết. Nếu đi tiếp về Vũng Tàu thì có vẻ xa quá, mà nghỉ giữa đường thì chẳng biết chỗ nào, tôi áng chừng khoảng cách và tính toán rằng mình sẽ đến Hồ Tràm là hợp lý nhất. nhìn trên vệ tinh thì khu này có vẻ nhiều bãi biển đẹp, nhưng nhìn khách sạn nhà nghỉ thì có vẻ hẻo, hoặc đắt quá. Thôi thì kệ mẹ, tôi chẳng thèm đặt trước khách sạn gì hết. Mục tiêu đơn giản cho đời thanh thản: Trưa đến được Hải đăng Kê Gà và ăn trưa tại đó.

AVvXsEjzFSLlny1nYskv5XayXJ1yvp1aG-8ikE5lDV7feSYLYefal1t_2ZLcx1pE79nwUmkk3on2N-5bhkGKBvccsZwxSOQktUmNc0MWXyVLmtKUJs5CqA-_1iokEeHHwTAVbxny_TFcuoJqR4mnABM6kk6qnS64yw6zlzxJ8N6d-8hVK65UzReqTWbQFT4KN2zT=w425-h567


Trên đường đi đến hải đăng, chúng tôi vòng vèo qua cả một số địa danh của Mũi Né như bãi đá Ông Địa hay lâu đài rượu vang, nhưng nói thật chẳng đọng lại cảm xúc gì, cơ bản thì gia đình tôi không thích thú lắm với rượu chè hay lâu đài nhân tạo, có con Cáo thì chắc nó thích, nhưng nếu tốn mấy trăm nghìn tiền vé vào thì chúng tôi xin rút lui. Thành phố Phan Thiết đông đúc và tấp nập hơn những gì tôi nghĩ và chắc là sau này một lúc nào đó chúng tôi sẽ có dịp quay lại đây, nên để khám phá đầy đủ Phan Thiết thì có lẽ là một dịp khác. Thành phố trôi vèo sau lưng những con người đã quen với đường dài... con Cáo béo ngồi phía sau, lúc mệt thì ngủ một chút, lúc tỉnh táo thì hò hét ca hát như thường, có khi bản thân nó cũng đã quen với tinh thần xê dịch của ông bô bà bô rồi.

AVvXsEhBfDBtZdbVEHQ_ldACjr2a-rIr0gapK_1GJhlOmdYsg6mxMRo1e4n-kDdbma8mOeUopvpnQEF7VuVzROcm67BqLPQMuHxwEE27CPo5UZDAKDq0RC96ROJtvDIpWyO1OLTnp68XIm58S-J3jSPWvZNs8keI1QNjBTYhBHOiHMOcembFxIrykvDXf2g_umE_=w616-h410


Ra khỏi thành phố và đi một đoạn đường ngắn nữa là chúng tôi được chào đón bởi một con đường mọc lên đủ loại resort và khu nghỉ dưỡng, nhiều và và na ná nhau nên tôi cũng chẳng ấn tượng gì nhiều với mấy khu này. Kể ra có tiền chui vào thì cũng thích đấy, cơm bưng nước rót đến mồm, biển tắm đến phòng, nhưng để đề phòng lỡ sau này giàu nhanh quá không kịp hưởng cái nghèo nên chúng tôi mới đi cái chuyến này. Mải nghĩ quá mà vèo một cái tôi đã phóng qua ngã rẽ vào Hải đăng, cái ngã rẽ bé tí teo mà ngay ngoài đường đã có mấy biển thuê thuyền thăm hải đăng rồi.

AVvXsEhOhLRYvcXYalkBweBF6v4FGiO4dhZ6QSMATynpGY0DUduD_lusD4vsQAr1KGO-Ey13M-AEAHaQuMGWNV51juI0gPfrYafNknItJVLUchPY0RP7g2KlSyDyB6wI7ujtNTK-3IXJxboHCSPozAZ43eiHGpu4dpZTf3kEfuu1vHTMOV-8GHpo81rhZITF9e2W=w557-h418


Phi vào kịch đường mới thấy hôm nay là một ngày vắng vẻ, giữa trưa rồi mà cũng chỉ có chúng tôi với vài người tìm thuyền ra Kê Gà. Một chị vừa bán quán vừa tranh thủ mời chúng tôi đi cano của nhà, rồi nhanh nhẹn dẫn chũng tôi đi bộ theo một con đường hẹp men theo một khu nhà đang xây dở để đến bến thuyền. Từ bến thuyền ra Hải đăng chắc chỉ vài trăm mét, nhìn gần lắm, nghe người ta nói đã có lúc người ta nối dây từ đảo vào đất liền, thuyền nào đi qua chỉ việc bám cái dây lần theo là ra đảo.
 
AVvXsEhqlSY-y3jOhFNrWXx1ug2WEmtmP2ZXDxq6MCNVIFfbQzscJ1Xcq8v58_cCje7tives1HQzhMtznTOCdG4JR9S2AEL2khQixwXjYNwQjP87Kgm3wVKOpd9UsRfR-mOrCctSaBsZ8797zkrr8O9yo2PO1bq7w642SemTpxDorMnrjrGTeR9oiBMIf54PKd7V=w517-h388


Chúng tôi cập đảo sau vài phút đi ca nô với một cái bến thô sơ và nhảy nhót trên vài tảng đá để lên đảo chính. Một vài nhóm đã lên đảo trước chúng tôi và bắt đầu bày la liệt đồ ăn uống ngay gần khu nhà của mấy anh cán bộ hải đăng để cắm trại. Kể ra nếu gần gần ra đây thì thích thú lắm, biển trong, hoang sơ vẫn còn cua cá bơi lội tung tăng, gió thì mát lịm. Không rõ hôm nay là ngày thứ mấy nữa, nhưng có khi nếu dịp lễ tết và cuối tuần thì trên đảo sẽ đông vui hơn chăng? Từ đảo đứng nhìn về đất liền thấy kha khá các khu resort xanh đỏ phía xa xa. Nhưng tất cả đều kém xa vẻ hoành tráng của ngọn Hải đăng có tuổi đời cả trăm năm sừng sững phía bên này. Trên đảo có cán bộ thu vé để ủng hộ anh em canh Hải đăng, cái này chúng tôi quen rồi.

AVvXsEjchR24oxCgqauaISqHaVy-eAoUhtjFkWaseajgzQEFvyG6oiJEFwXQ1mG2TuA4Ns-Tbo5zCbdmTBD1KR_Nd5PJFAu2jAf4YmCJ_QnGi2d5e2Ev_0zSiD6i6TjxHATvgDgXMob-snf6UZN3NLV29t7y5Po_on-EPSq7ubcR-S4aKYzgcdRkMtUOcE9WnJs5=w455-h683

AVvXsEiXUJgNczlRjXHEr4MMVNvcKnxmNgYAKiXB3pNOfMWfyYc93Zi90tFkL4MgtJLDDd2MAfd3rsz_v5VUcWkduPkUxB_g30ALApMmB1vcYfOV56BC9OYWRu5MAFg19XZxl3Sr9xrxj7N30Dc2h-YMgaGflBioKiciCtaVACBeWuyE4tTMDaAYskfdaXebFqB4=w500-h751

AVvXsEi5XMUY5BAS1BwX_ByOjHrCNHpGPlspQBlqkHm7g7MaLVKHt-I3hbmTMM5VnDZerRrm9PbK8lpwx6N2L0VmMrpIJd4BL_lr73C1Ql6_YC15QK5tzOWULLDPcD5O9xC10ITQSrcuPSzoHMvCWLb3bNAJjvwyd_d_XuklarvCxmFSgo5uf0vybUB6p_WgcCE7=w604-h402

AVvXsEg_lDwIP3iV9LUodyvymrW0RY07Za4UOYx1_-ENtfNhmXnQfNUcObqs_8QO4-fzUUUMJPRjqiUFd9qlGSGNYxx53VPusolfhguXs1JmEuD_UjN04SkMuC99jRuXPM2mpl1ZxwG7XwhnNkVUA8Ud5VYXGG1LxzD73uvOAW7ykScz3VHaLv5JVFBuVvAVjf30=w481-h641


Bò lên đến chân Hải đăng để chơi thì chúng tôi mới nhận ra ngọn Hải đăng này đã khóa cửa, cái này thì tôi có biết, trước kia thì người ta có thể leo lên đỉnh ngọn đèn biển để ngắm nhìn khung cảnh bao la, nhưng sau đó do khách du lịch đến nhiều quá nên người ta khóa lại không cho khách lên ngọn nữa. Kể ra cũng rất đáng tiếc vì với khung cảnh này thì trên ngọn hải đăng sẽ đẹp lắm với tầm nhìn 360 độ. Tuy nhiên xung quanh đảo cũng rất nhiều chỗ để ngắm nhìn với tầm view không hạn chế rồi. Bất chợt một cơn mưa rào ập đến khiến cả nhà tôi chạy bừa vào chỗ mấy anh cán bộ trạm hải đăng đang chuẩn bị ăn cơm để trú tạm. Lúc này tôi bắt đầu mở máy giao lưu làm quen và lân la tìm cách dẫn dắt câu chuyện, câu chuyện của những chú bìm bịp lắm mồm, sở dĩ nói là bìm bịp vì nhiều tình tiết trong chuyện tôi có hơi bốc phét để nghe cảm giác nó phiêu lưu và khó khăn lắm chúng em mới đến được đây... Sau nhiều phút hàn huyên tâm sự thì tôi có ngỏ ý nhờ anh em cho đi lên hải đăng xem, chả gì thì gia đình mình cũng đi từ xa xôi lắm đến rồi. Cán bộ trạm bảo nếu không đông thì còn du di được chứ đông khách quá sợ ai cũng đòi lên họ không quản được. Rồi thì lại vài ba câu chuyện đưa đẩy nữa, cuối cùng anh cán bộ trạm đưa luôn tôi mượn bộ chìa khóa, bảo tôi leo lên nhớ khóa cửa lại rồi chơi ở cái phía không ai thấy ý :)) Được lời như cởi tấm lòng, cả nhà tôi canh lúc trời quang mây tạnh nắng lên một cái là tót đi ngay. Thế là hôm đó, dù các đoàn khách chỉ đến chân hải đăng rồi đành quay về mà không biết rằng 3 chú bìm bịp đã đột nhập được vào đây...

AVvXsEik9NoKKT2n3H0QoqUp8NofPZSmBQcPG0MzRE9eeVql1kmVgI-9hvZ61d9BLbYir17LOlUcKO5MnwUWno7D6BzgzFypsIYQth2uyBzTvpic8U9BAr946k3pZnRoqiHJAS2T6VEVq5P-Do8GpOqV2lthXZs3EVrDzbYXBTVwf5aLXie0qxwGq0kel3fSMD0G=w523-h348


AVvXsEiJg0SnH_yp4db6tmqZlEOYjO6ame8JCOiqensYbVuYLZI6sTxywvxgikc6i_BWjAE3i0qAhmLRF49eLg9TkvFB8gmQpRLYd0KiewPFxavGMR_H-u4kkdMAvGZihAj4C0xXD7FzGt_XBAJcDoLbc2tT3UKHw2P80GgVQW3_Dvfww5-DxYKDoiSGxOT6saTL=w470-h627


AVvXsEgJiYXEPjGNW57T-m0xYLvr0PczYg4L_EwA7KlgVSTHe4hHhksRv3MN6mgCN2k8UCWcUreYBlXmszhgpSQWdF_YpNWo603BRHyTKKPZ1-KpBqxfw-pX_SxWZSn68Zm6i8nWzJMf8pofZ2iaaXzz0UJhkYMNmILbLqGF1INlbn8f3vRm3cw8tTgJb3voXCuQ=w501-h668


AVvXsEhhg9nZQ6QlesmxX1LifvLgwWNMizOp_LIGLnPSreSIVKUBCbt-RhznVqV4NVow9SOZaR3d1kkaBMY_4-6zR2v6X6oT9jZgcaPkPadjOzKwtsKFLEMS-s5-twtTNi1bI-ZVbXL_uTdkcUH6suRjBRqUaCka46jtsvOpjgBAUAGoCSgeGA7MGC0BKTsJaRMd=w564-h423
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
55,666
Bài viết
1,170,974
Members
192,324
Latest member
u888ai
Back
Top