Chúng tôi rời Vang Vieng bằng chuyến xe cuối cùng trong ngày để đi Luangprabang. Xe bus nặng nhọc chạy trên cong đường ngày một leo cao dần, lắt léo vòng vèo uốn lượn trên các dãy núi.
Đêm đó còn chưa tròn nhưng không hiểu sao rất sáng, nhìn xuống đồi núi bên đường trập trùng trong ánh trăng loang loáng, đẹp nhưng cũng lạnh lùng và ghê rợn. Anh dân quân trẻ măng ôm khẩu súng aka ngủ gà ngủ gật cuối xe. Tôi nằm ở băng ghế sau, ngửa đầu nhìn ra cửa sổ, đôi lúc ánh trăng rọi vào, cứ có cảm giác như luồng ánh sáng đó cũng lạnh.
Thỉnh thoảng một đám đốt rừng trên núi làm ánh sáng ấm lên một màu vàng đỏ ửng, cùng với khó mờ mờ. Rồi lại lùi lại đằng sau, để bên vách đá ám mờ khói.
Đến ngã ba Pukhun đã tối mịt, dừng lại chút, chả có khách nào lên. Từ Pukhun đi lên, đường càng dốc và uốn lượn.
Khi đến Luangprabang, đã gần nửa đêm.