Mưa mỗi lúc một to, con sóng ập từng cơn làm con thuyền lắc lư không ngớt. Thuyền đã tới bãi Nồm rồi mà cũng không dám tiến sát vì sợ bị va vào đá. Nhìn từ xa qua làn mưa, mình không có một cảm nhận gì về bãi Nồm quen thuộc vì chỉ thấy màn mưa xối xả…
Con thuyền phải tròng trành qua lại tầm hơn 15 phút chờ cho con mưa gió dịu bớt thì anh Nhứt mới dám nghĩ tới chuyện dùng cái thúng chai đưa từng nhóm vào trong bờ. Thằng bạn lồm cồm bò từ trong cái thúng ra, nó cũng bị ướt sũng nhưng vẫn tươi cười vì tránh được những cơn gió lạnh đến run người. Đi trên thuyền trong cơn mưa hơn 1 tiếng thì không hề cảm thấy say hay mệt mỏi gì, nhưng khi con tàu dừng lại chờ con mưa qua mới cảm thấy say sóng. Tội nhất là cô bạn trên Daklak, chắc hẳn cô ấy lo lắm mà không dám nói ra vì sợ làm mọi người lo lắng. Khi cô ấy lên tới bờ trong chuyến thúng chai đầu tiên, cô ấy mới dám thổ lộ “…..chị ơi, vậy là em sẽ được lấy chồng hả?….”
Ba thằng con trai đi chuyến cuối cùng với anh Nhứt. Không biết diễn tả cảm xúc sao luôn, thấy anh Nhứt hì hục chèo mọi người đi về, đi về mà anh không có gì phiền lòng hay tỏ ra nặng nhọc cả, dù trông xa xa anh có vẻ khá chật vật trong cái thúng chai. Khi anh Nhứt quay về chở chuyến cuối cùng, ai nấy đều rất mừng, ngay lập tức quăng balo lên thúng, rồi hối hả trèo lên, mong cho cái thúng mau mau cập vào bờ. Ngước lên nhìn thấy khuôn mặt ướt đẩm, nước chảy ròng ròng từ đầu cho tới chân mà anh Nhút vẫn luôn cười, chắc là để trấn an bọn này. Anh ấy cố cho cái thúng cập vào, nhảy xuống giữ cho từng người bước xuống, mọi người lên bờ nhanh chóng tìm chỗ trú mưa cho mau, nhiều lắm là một lời cám ơn vội vã. Anh Nhứt chắc đơn giản coi đó như là trách nhiệm của mình, mình cũng vậy, lên bờ có khi còn quên quay lại chào nữa....
Ướt sũng từ đầu tới chân, mọi người tụ tập lại nhà chị Tàu để bàn tính chuyện ăn nghỉ. Mình vẫn còn nhớ cái sân banh ở trước UBND, rồi con đường nhỏ dẫn tới khu chợ chính ở xã đảo này. Anh Chị Tàu vẫn thế, vẫn y như những người bạn mới chia tay nhau hôm tuần trước, sởi lởi, vui tính và rất gần gũi. Mình khá ngạc nhiên khi thằng cu nhỏ vẫn còn nhớ tên mình, mình không nhận ra nó nữa, nó lớn thêm một chút rồi “….Chú Trung ơi, chú Hoàng và cô Nhàn có ghé chơi không chú…..”.
Mọi người thuê hai phòng nghỉ ở khu du lịch mới được xây ở bãi Trướng. Lúc trước làm gì mà có dãy nhà này, mọi thứ trông còn khá nhếch nhác, san hô còn chất cao, giờ thì đã định hình một khu du lịch nhỏ rồi. Mấy cái chòi kiên cố xây sát biển để mọi người ăn uống, ca hát và ngủ ở đó. Một cơ hội mới để thu hút khách du lịch tới đảo, nhưng có vẻ như bãi Trướng không còn đẹp và tự nhiên như lúc trước nữa. Tối đó người party ăn uống ở ngay bãi Trướng, vợ chồng chị Tàu cũng ra chung vui với mọi người, có cá, tôm, mực bánh xèo và beer. Xa xa là ánh đèn hắt ra từ những cái chòi xây sát biển. Những tàu đánh cá đậu phía ngoài biển tạo thành một đường thẳng lấp lánh trong biển đêm. Có những lúc không khí như muốn đứng lại, không một cọng gió nào cả, ngột ngạt và khó chịu. Càng về tối trời càng dễ chịu hơn, gió nhiều hơn…..
Hôm sau lại được anh chị Tàu mời ra bè chơi, he he he lại được ăn seafood, uống beer và tắm biển thoải mái cho coi. Lần này đi lại trên mấy thanh xà của bè tôm, mình cảm thấy dễ dàng hơn lần đầu nhiều. Bè tôm cái nào cũng như nhau cả, có những lồng nuôi tôm cùng với lồng nuôi mực, cá, ốc…..Thấy có khách tới chơi mấy anh bạn vui hẳn, đoàn lại có nhiều bạn gái nữa thế là có món gì ngon mấy anh cũng mang ra giới thiệu. Mọi người cũng chuẩn bị trước vài món mang theo, chị Tàu lúc nào cũng thế: cẩn thận, chu đáo và khéo tay. Beer được ướp lạnh trong mấy cái thùng phuy, giữa trời nắng nhìn thấy beer lạnh là thích ngay. Các món cá nướng, ốc luộc, ốc nướng cứ từ từ mang lên, cái bè nhỏ có vẻ như không đủ cho chục người, mấy cái tấm bạt xung quanh bè được thả xuống để che bớt nắng. Thoa một lớp Banana, ào xuống biển đã thật, thả người trôi tự do trong làn nước trong xanh, cảm giác quá là cool. Mấy bạn kia lúc đầu cũng do dự, sau thì cũng thay nhau nhảy xuống, đeo cái kiếng lặn của mấy anh bạn, tha hồ ngắm nhìn đàn cá lớn nhỏ bơi quanh mấy cái bè. Ku kia không biết bơi mà cũng tự tin mặc cái áo phao và nhảy xuống biển, tay chân đập ầm ầm….
Bơi đã xong lại leo lên uống beer, ăn seafood tiếp. Con tôm hùm to gần bằng bắp chân cũng được mang ra, nhìn cái râu và càng nó nhìn cũng khiếp luôn, chị Tàu dùng cái bếp than nướng luôn. Vỏ nó dày thế kia nướng chắc phải lâu lắm, con tôm từ từ đổi sang màu hồng rồi đỏ gạch. Phần thân được cắt ra chia cho mọi người, nhìn cái khoanh thịt chia cho mình mà tự hỏi sao con tôm này thịt đâu mà nhiều thế. Dân đảo uống beer khỏe thật, bao nhiêu cũng hết, càng uống không khí càng náo nhiệt, cô bạn hát vài bài lấy thêm khí thế cho bữa tiệc. Hôm ấy vui quá, mình cũng uống khá nhiều, bơi cũng khá nhiều. Đi chơi hôm đó về mà 3 tuần sau da lưng vẫn còn bị tróc dù đã thoa không ít Banana lotion. Đi thúng chai trong cơn gió bão mấy lần không sao, giờ trời đang yên lặng, đẹp thế kia mà bị lật thúng mới đau. Chả là mọi người bơi qua cái bè đối diện để ngắm cảnh, nằm phơi nắng, lúc muốn về thì lại thấy xa quá nên nhờ anh chủ bè dùng thúng chai chèo về lại. Ghe đang đi ra khoảng giữa thì cu kia nổi hứng nhảy cái ùm ra biển, mọi người thì đang ngồi quanh mép cái thúng để giữ thăng bằng nên không ai để ý gì. Ùm……mình không biết cái gì luôn, theo phản xạ nhìn lên thấy trước mặt mình là nguyên cái vành tròn trịa của cái thúng, trời tối xầm, mắt cay xe, miệng mặn chat luôn. Chới với vài giây mới kịp hiểu cái gì mới xảy ra, nhớ ra chị bạn không biết bơi vội quay ra tìm, may bà này có cái áo phao nên cũng không sao, dìu nhau bơi sát vào cái thúng chai làm chỗ tựa cho đỡ mỏi. Ku kia hồn nhiên không biết là nó mới làm lật cái thúng luôn. Đoàn này VIP đúng nghĩa luôn, anh bạn gọi phone trước cho chủ tàu chạy từ Bình Ba về lại cảng Ba Ngòi book chỗ cho đoàn, rồi nhờ tàu chạy ngang qua ghe đón mọi người luôn. He he he, thế là ai cũng không lo bị trễ thuyền về, ăn nhậu bơi lội cho sướng, trước khi tàu chạy 5 phút thì chuẩn bị vẫn còn kịp. Về lại đất liền mà vẫn nhớ ngày ở Bình Ba, nhớ những con đường ximang nho nhỏ, cái chợ bán đủ loại thức ăn có tôm, có cá, có mực. Rồi cả những người bạn hiền nữa, chị Tàu lúc nào cũng thế, chuẩn bị món ăn thì thật nhiều, làm thật ngon và chị cứ hối thúc mọi người “ăn đi….ăn nhiều vào…..ăn tự nhiên…..ăn hết đi kẻo uổng”. Chị thì chả ăn gì nhiều....