What's new

Mấy tháng không tiền, lang thang Châu Á, chia sẻ cùng mọi người.

Những câu chuyện dưới đây được viết dựa trên 2 cuốn hồi kí trên đường của tôi hồi năm ngoái! Nếu mọi người thấy không quá nhàm chán, tôi sẽ tiếp tục Post.


Xe trả khách, và tôi biết mình đã thực sự bắt đầu một câu chuyện mới. Ai nấy đều có quá khứ riêng họ, tôi cũng có cái thứ đó, có điều hơi bẽ bàng một chút. Nhưng dại gì mà cứ đóng khung cuộc đời mình bằng những thời điểm, nghĩ vậy nên tôi dấn thân vào chuyến đi này lòng đầy quyết tâm và háo hức.

Thả bước dọc theo dòng sông Ka Long đi về phía cửa khẩu, tôi lôi tấm bản đồ thế giới điểm lại kế hoạch lớn lao của mình. Bắt đầu từ Trung Quốc đại lục, sau khi có một số vốn tiếng Trung, tôi đi đến Côn Minh để tìm đường sang Tây Tạng huyền thoại. Từ miền đất thánh này tôi sẽ nỗ lực vượt qua dải Nepal vĩ đại để đến với quê hương Đức Phật. Sẽ dừng chân ở Ấn Độ để tiếp tục mưu sinh và học tiếng, chuẩn bị cho hành trình tới Biển Đen. Qua Pakistan, men theo bờ biển Ả Rập, tôi sẽ tới Iran, từ đây, tiếp tục hướng về phía tây đi theo vịnh Oma. Đến biên giới Irak, ngược về hướng Bắc sẽ đến giao miền Nam Á và Đông Âu, chắc phải nghỉ ở Ankara. Sau đó tiếp tục đi để đến Roma và dừng lại ở Kinh Đô Ánh Sáng. Châu Âu văn minh sẽ mang lại cho tôi một cuộc sống giàu sang và hiện đại, điều này chắc chắn rồi, vì kiều bào nào về nước chẳng toát lên cái vẻ dễ thấy của mấy người thành đạt. Rồi tôi cũng sẽ là một Việt kiều lắm tiền nhiều của, chẳng cần phải cứ đi mãi một con đường, thành Rome còn nhiều ngả đến. Niềm tin đó là hành trang có giá trị nhất thôi thúc tôi lên đường với ba bộ quần áo, ba cuốn sổ ghi và một hộ chiếu mới có duy nhất một tấm Visa Trung Quốc.

Cứ nghĩ đến việc mỗi vùng đất đi qua đều thấm những giọt mồ hôi lao động của mình tôi lại thấy phấn khích lạ thường. Và cũng chẳng có lựa chọn nào khác để đi và tồn tại với một kẻ vô sản ngoài việc làm bất cứ việc gì ra đồ ăn, ra vé xe và ra Visa, miễn là tới được Paris, tới được sự giàu sang, tôi sẽ làm bất cứ công việc chính đáng nào.

Tôi ghép chữ thành thơ, trịnh trọng ghi nó lên trang đầu tiên của cuốn nhật ký hành trình bên cạnh một số thông tin liên lạc trong trường hợp cần thiết.

Nụ cười dọa những phong ba
Bàn chân dọa những đường xa gập ghềnh.
Cơn gió cuối đông rung rung cọc nhọn lòi lên ở giữa dòng sông làm mọi thứ trông hao gầy một cách thảm hại, chào Tổ quốc và hẹn ngày gặp lại!

Ngay lập tức, tôi lao vào tìm việc. Thành phố Đông Hưng có nhiều người Việt làm ăn và sinh sống nên không khó để giao tiếp. Trong đám xe ôm nhao nhao tìm khách có một khuôn mặt khắc khổ, dáng người nhỏ con, ông nói tiếng Việt lơ lớ “Đi đâu ông chủ?”. Haha, ông chủ đi tìm việc. Tôi cười sảng khoái như bị cù léc.

Ông nói, người Việt sang đây làm công nhân nhiều lắm. Xưởng gỗ, xưởng điện tử, xưởng sản xuất máy lửa, nhưng phải đến rằm tháng giêng thì xưởng mới mở cửa làm việc nhiều, bây giờ còn ít lắm. Visa có hạn nên tôi không thể chờ đến cả tuần, tôi nhờ ông chở đến các xưởng đã mở cửa. Đúng như lời A Quốc nói, đi đến đâu tôi cũng thấy có công nhân người Việt, họ đều nhiệt tình giúp tôi nói với ông chủ nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu vì không biết tiếng Trung. Vạn sự khởi đầu nan, tôi biết vậy nên vui vẻ đón nhận những khó khăn đầu tiên, đáp lại nó bằng tất cả nhiệt huyết.
Xế chiều, mọi việc vẫn chẳng có gì khá hơn, tôi cảm ơn và từ biệt A Quốc, hẹn ngày mai gặp lại. Phía bên kia dòng sông là đất nước mình, có tòa nhà cao mấy chục tầng, người ta gọi là tòa nhà cao su vì của Tập đoàn Cao su đầu tư. Tôi thấy nó lênh khênh trơ trọi trong buổi chiều đông ngược gió. Mấy con đò đìu hiu đợi khách qua biên trên dòng sông khô cằn. Mới chiều qua thôi, còn ấm áp bên bữa cơm gia đình, nay đã cô quạnh một mình nơi biên ải. Có lo toan dấy lên trong mớ cảm xúc bộn bề, liệu tôi có đi qua được bẽ bàng của quá vãng, viết nên những trang mới mẻ cho cuộc đời mình, hay chỉ là câu chuyện lặp lại với kết thúc chẳng tốt đẹp gì! Mọi thứ trùng xuống một cách nặng nề, có vệt đen dài trên dòng sông cạn, từ bờ này đến bờ bên kia. Không, phải nói là từ đất nước này đến đất nước kia mới chính xác. Ô kìa, đúng rồi! chính là cái bóng của tôi, không ngờ ánh tà dương đông tàn yếu ớt cũng có thể làm cho cái bóng của mình hoành tráng đến vậy. Đừng hoài nghi nữa, câu chuyện cuộc đời mình có thể là chuyến phiêu lưu bất tận, là cuộc tình lãng mạn nhất hành tinh, là bất cứ thứ gì mà ta muốn nó thành. Cứ tiếp tục bắt đầu thôi! Nhuệ khí của tôi lại dâng lên như chú gà trống choai chuẩn bị đập cánh.

Rồi chợt thấy từ xa xa có đám người xuống lên, khuân vác, tiến lại gần mới hay người ta đưa hàng qua biên giới bằng cách này. Toàn là người Việt, tôi hỏi một người nhìn giống ông chủ nhất “Chú ơi, ở đây có việc gì không cho cháu làm với?”. Ông nói mới qua Tết nên ít hàng, phải đợi thêm vài ngày nữa thì sẽ có thể tìm được một chân bốc vác với mức lương khoảng 100 tệ một ngày ở đây. Trong lúc chờ hàng xuống đò, chúng tôi có nói chuyện qua lại. Thấy tôi ăn nói hoạt bát, nhanh nhẹn, cuối cùng chú nhận tôi về làm trong quán ăn của gia đình tại thị trấn biên ải này. Tôi làm phụ bếp, bồi bàn, kiêm dạy tiếng Việt cho cô con gái út nhà cô chú với mức lương một ngàn năm trăm tệ một tháng. Họ là người Hoa gốc Việt nên muốn con cái gìn giữ tiếng nói quê hương. Đúng là sự khởi đầu tốt.

Tại gia đình nhà chú, tôi được bố trí ở một phòng rộng rãi, có tivi to và toilet, sang trọng không kém gì một nhà nghỉ. Công việc cũng không vất vả gì, 5h sáng tôi dậy để dọn dẹp bàn ghế, chuẩn bị bán hàng, đến 7h tối thì đóng cửa, 8h đến 10h đêm, dạy tiếng Việt cho cô gái út Lưu Ái Chi. Thời gian cứ trôi đi đều đặn, một tháng ấy cuộc sống của tôi cứ như một công thức, đều đặn và chính xác. Ái Chi khá xinh xắn, đó là lí do khiến tôi dạy em rất nhiệt tình, bù lại, chính sự nhiệt tình ấy khiến trình độ tiếng Trung của tôi lên nhanh đến bất ngờ. Tôi đã có thể mua bán và giao tiếp cơ bản.

Ngày nhận lương cũng là ngày tôi nói lời từ biệt, cô chú làm một bữa ăn chia tay thật thịnh soạn. Chú chúc tôi thành công, cô chúc tôi sức khỏe, Ái Chi mong tôi sớm tìm được người trong mộng, tôi bước vào màn mưa phùn phơ phất xa dần những cánh tay vẫy chào.

Người lái đò bên kia bờ sông thấy tôi vẫy tay lại tưởng khách gọi đò, tôi chỉ định chào xứ sở trước khi đi sâu vào lục địa Trung Hoa. “Em quen họ à?” Có anh đứng bên cạnh hỏi tôi. Thế là những câu chuyện bắt đầu, cho đến tận khi các hàng quán lên đèn. Anh là thương nhân Sài thành, có nhiều thứ để chúng tôi nói về thành phố quê anh, nơi gieo bao mơ ước to lớn mà chỉ gặt hái được bẽ bàng - một thời của tôi. Anh đến đây để tìm hiểu về thị trường điện tử và cần một người biết tiếng Trung đưa anh vào lục địa, thành phố Quảng Châu.

Tôi vào vai một trợ lý, một phiên dịch, một hướng dẫn với thù lao quá hấp dẫn, ba ngày bằng cả một tháng, lại được miễn phí đi lại ăn ở. Hai anh em lên xe ngay trong đêm hôm đó.

Chiếc xe lầm lũi lao vào màn đêm thưa thớt lạnh. Những giọt nước mưa nối đuôi nhau lăn vệt dài trên ô cửa kính. Mọi thứ nhòe đi, tôi như kẻ ngoại đạo ngắm bức tranh sơn dầu trừu tượng. Mưa nặng hạt dần, làm chẳng thể ngắm được ngọn đèn le lói giữa rừng đêm mà tôi yêu thích, chỉ thấy hình hài phản chiếu lại từ tấm kính. Tôi thấy chính mình, tự hỏi sao cái mặt mình tươi đến thế rồi tự cười với ảo ảnh.

Chúng tôi tới bến xe Việt Tú tại trung tâm thành phố Quảng Châu lúc trời nhập nhoạng sáng, vẫn còn mưa nhưng có lẽ không khí ấm hơn. Lần đầu tiên tới một thành phố lớn đến thế, cả anh và tôi đều bỡ ngỡ. Chúng tôi dành cả buổi sáng để đi thăm chợ đường hầm, chợ Bạch Mã, đi tàu điện ngầm và thưởng thức đồ ăn Kungfu. Những nơi lạ, những thứ lạ thật hấp dẫn.

Bản thân tôi cũng hơi bất ngờ về khả năng phiên dịch của mình, suốt hai ngày ở Quảng Châu, gặp tất cả ba đối tác, tôi đã giúp anh tìm được một cơ sở uy tín và giá thành rẻ như anh mong muốn. Phần của tôi ngoài một ngàn năm trăm tệ thù lao, tôi còn được khách của anh mời đi ăn đủ những sơn hào hải vị nơi này, ngủ khách sạn ba sao, đi chơi quán bar và đặc biệt là trải nghiệm cô gái Trung Hoa. Người Trung Quốc tiếp khách không thể tốt hơn.

“Khi nào trở lại Việt Nam thì liên hệ với anh nhé. Cố lên chàng trai!”

Anh chào tôi nghe nặng bàn chân giang hồ. Sân bay Bạch Vân lớn hơn cả cái làng, tình nghĩa quê hương đất nước tôi gửi anh mang về, chỉ còn trái tim yêu tự do với cái ba lô nhỏ tiếp tục theo tôi trên đường dài, chào anh.

Tôi trở lại Nam Ninh để chuẩn bị đi Côn Minh.


............(Còn nữa)


Nguyễn Nhật Lâm
 
Tôi cũng từng lang thang không tiền ở vài nước bạn đã đi, tôi thấy phần bạn tả việc xoay sở ở xứ người có vẻ sơ sài và đơn giản? có thể bạn đã làm kiếm tiền ở 1 nơi nào nhưng bịa thêm cho có vẻ là đã đi bụi không tiền ở tất cả những Quốc gia đó? tôi nghĩ bạn là 1 du lịch ba lô có tiền đấy, muốn đi tìm cảm hứng và chất liệu để viết chứ không phải vì phiêu lưu thì đúng hơn. Dù sao chuyện bạn sáng tác hay đấy!
 
Last edited:
Mới đọc bài viết đầu tiên của bạn đã thấy thật khó ngửi. Bạn có biết 1 người phiên dịch chuyên dẫn khách đi lấy hàng ở Quảng Châu, thành thạo tiếng Trung-Việt cũng chỉ có tiền công 200 tệ/1 ngày. Vậy mà bạn bịa ra ông nào đó kinh doanh từ tận Sài Gòn mà sang TQ (đi đường Móng Cái chứ không đi đường Lạng Sơn), chưa có người phiên dịch, lại còn phải thuê bạn (như bạn tả thì tiếng Trung cũng không phải là khá lắm) và trả cho bạn 1500 tệ/3 ngày. Nói phét thì nó cũng phải gần thực tế một chút.
 
Cố đọc thêm 1 bài nữa xem bạn bịa những gì thì thấy thật vô lý khi bạn là người cần phải tiêu tiết kiệm thì lại dùng hết 3000 NDT trong có vài ngày khi chỉ đi có 1 chặng ngắn từ Quảng Châu - Nam Ninh - Lào. Có thể bạn đã đi qua tất cả những địa danh kia thật, nhưng những gì bạn viết về hành trình đó, cách kiếm tiền trên những chặng đường đó thì chỉ lừa được những người ít kinh nghiệm chưa đi đâu bao giờ.
 
Một Huyền chip nữa à?

Có mấy nhận xét thế này: Lừa đảo giờ quá nhiều; truyền thông bẩn thỉu tác quái; dân trí quá thấp, nghe mấy đứa phét láo mà há hốc mồm ra nghe, cảm ơn rối rít.
 
Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Thà lựa chọn tin tưởng để mình còn thấy cuộc sống thú vị, muôn màu muôn vẻ, còn cảm hứng để mà tiếp tục với sự lựa chọn của mình. Với niềm tin: khó thế mà người ta làm được, thì việc của mình, mình cũng làm được. Chuyện con người ta gặp may mắn hơn người khác là chuyện rất bình thường. Ko phải mình nghĩ khó, ko được thì người khác cũng vậy. Bình thường công việc đó sẽ kiếm được thu nhập nhiêu đó, nhưng người ta kiếm nhiều hơn thì ko tin, có gì đâu. Ngày trước tôi từng đi làm phiên dịch giá 1 ngày là 20 usd, nhưng có vài bạn may mắn được 50 đến 100 usd mỗi ngày và chúng tôi thấy vui vì bạn may mắn gặp khách sộp. Cũng như tôi bắt đầu một sự nghiệp với số vốn rất thấp, một ngành kinh doanh mới lạ mà người xung quanh ai cũng bàn ra, ngăn cản và ko tin tôi có thể làm được. Nhưng chỉ với niềm tin, sự nỗ lực của bản thân, lạc quan tin tưởng vào con đường mình lựa chọn, rốt cuộc thì cũng thành công, bây giờ thu nhập ko chỉ là quá tốt, mà còn đảm bảo và có thể đi du lịch nước ngoài hàng năm vài chuyến thoải mái. Ngay sự thật tôi đã làm được, có được mà vẫn còn khối người ko tin. Nên rất hiểu và thông cảm cho những người làm được những việc mà nhiều người nghĩ là ko được, xong rồi cho là người ta chém gió và những người ngưỡng mộ, khen ngợi thì bị cho là dân trí thấp. Haiza...
 
Mới đọc bài viết đầu tiên của bạn đã thấy thật khó ngửi. Bạn có biết 1 người phiên dịch chuyên dẫn khách đi lấy hàng ở Quảng Châu, thành thạo tiếng Trung-Việt cũng chỉ có tiền công 200 tệ/1 ngày. Vậy mà bạn bịa ra ông nào đó kinh doanh từ tận Sài Gòn mà sang TQ (đi đường Móng Cái chứ không đi đường Lạng Sơn), chưa có người phiên dịch, lại còn phải thuê bạn (như bạn tả thì tiếng Trung cũng không phải là khá lắm) và trả cho bạn 1500 tệ/3 ngày. Nói phét thì nó cũng phải gần thực tế một chút.

Kể cả người ta không có đi nhưng người ta viết ra được cũng hơn mấy cái lại anh hùng bàn phím chỉ biết ngồi ở nhà nói như cct
 
Một Huyền chip nữa à?

Có mấy nhận xét thế này: Lừa đảo giờ quá nhiều; truyền thông bẩn thỉu tác quái; dân trí quá thấp, nghe mấy đứa phét láo mà há hốc mồm ra nghe, cảm ơn rối rít.
*** các bố chuyên lừu đảo người khác lên h nhìn đâu cũng nghĩ là lừa đảo sao
 
Biết anh Lâm hồi xem Chat với 8x, thật sự chút bất ngờ sau vài entries biết được chủ topic chính là Lâm dế ngày nào. Em hồi sinh viên cũng được truyền lửa bằng những quyển sách best seller kinh doanh khởi nghiệp, những hình mẫu tuổi trẻ dám nghĩ dám làm, vậy mà giờ cảm thấy ê chề với chính mình của hiện tại...
Anh viết hay quá, đan xen cảm xúc hiện tại, quá khứ, đọc như thấy một phần của bản thân trong đó.
Chúc anh ra mắt những đầu sách mới và tiếp tục có những cuộc hành trình bất tận khác.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
59,305
Bài viết
1,174,986
Members
192,032
Latest member
sunwinrestaurant
Back
Top