What's new

Một mình ở Đồng Văn

Cuối năm 2007, cái đận rét lịch sử trong vòng vài chục năm qua ở miền bắc, nhiệt độ vùng núi có nơi xuống tới 1, 2 độ, Mẫu sơn xuất hiện băng giá... Hà nội các bạn ấm áp ôm nhau uống rượu trong quán, nói nói cười cười, người đã hẹn bỏ tôi mà đi, để lại món nợ tình muôn đời không thể trả...

Tôi buồn, tôi bỏ nhà đi Đồng văn, chỉ biết cười khi bạn bè can ngăn và lo lắng, AQ nhiều gấp 3 trước những ánh mắt và suy nghĩ về một kẻ, quả thật, rất không bình thường...

Mỗi lần mở lại file ảnh trong chuyến đi có nhiều phần điên khùng đó, tôi lại ước gì mình đang được ở Đồng Văn, được dẫm dân trần lên những mỏm đá lạnh buốt, được thấy váy xòe, khăn màu vướng phất phơ trên cành cây, được rúm ró chui vào chăn với cuốn "Tiếng đàn môi", được thấy buồn muốn khóc khi một mình đứng trên đỉnh "Đồn Cao" hay thắt tim vì hoảng sợ khi một hòn đá dễ có đến 1 tấn rơi ngang mặt đường, ngay trước mũi xe ô tô chỉ trong tích tắc vài giây...

Chuyến đi ấy, hẳn sẽ ko bao giờ lặp lại lần 2 trong đời...
 
Rời Lũng cú, theo sự hướng dẫn của đ.c HDV từ trên trời rơi xuống, chiếc xe lầm lũi qua nhà Vương, Sủng Là rồi tới ngã ba đi vào Phó Bảng, có 7km là tới thị trấn, 4km nữa là ra tới đường biên giới, thế mà đi mất gần 3g đồng hồ, do sương mù dầy đặc cản tầm nhìn khiến chiếc xe cứ lê từng met một với sự chỉ đường của 2 hoa tiêu chạy men theo 2 bờ ta luy âm - dương


picture.php


Có lúc mây tan, vớ được cái bản người Hoa ở thung lũng Phó Bảng y như trong cổ tích

picture.php


Chinh chiến Phó Bảng xong, thoát khỏi con đường mờ nhân ảnh cứ treo bồng bềnh lưng chừng trời, ai cũng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ thì thẳng tiến Yên Minh - Quản Bạ - Hà giang, về nhà thôi, tết ở nhà mẹ đang mong, vợ đang chờ, con cái ngóng trông...

3 người bạn ngồi băng ghế sau đang ôn lại kỷ niệm về cô giáo chủ nhiệm cấp 3. Câu chuyện rất hào hứng và nhiều cảm xúc, có vẻ như khi nói về những ngày đã qua của thời thơ ấu, ai cũng nói bằng những niềm hân hoan rất khó tả... Anh lái xe chăm chú nhìn đường, vừa qua một góc cua, con đường đang leo xuống, sương mờ vẫn giăng giăng... trước mặt là một cái cua tay áo đang trổ xuống.

Tôi ngồi băng ghế trên, ko biết lúc đó nghĩ gì, mắt nhìn xuyên qua ô cửa kính, có lẽ xuyên về tận cuối trời ...

Đột nhiên, từ trên núi một hòn đá nho nhỏ, xinh xắn lăn ra cái "uỵch" nằm thu lu chắn giữa đường. Cả tôi và người lái xe đều kêu "Ối" một tiếng hốt hoảng rồi câm tịt. Chiếc xe fanh két lại giữa đường, mặt đường trơn, thiếu điều lê ra phía ta luy âm. 3 siêu nhân ngồi băng sau nhỏm dậy hỏi, cái gì thế? Chỉ chỉ ra đằng trước, ú ớ nói có hòn đá chắn ngang đường. 2 người ngồi 2 bên cửa bèn bảo, ờ, ra xem thế nào? Rồi mở cửa chạy xuống..

picture.php


Trông ảnh này cũng nhỏ nhắn xinh xắn hey!

Tôi chả hiểu vô thức hay thói quen, ngồi im thin thít, tự dưng lôi toẹt cái máy ảnh ra, bấm choạch choạch choạch để ghi lại vài bức ảnh, rồi cũng mở cửa xuống xe chạy về phía hòn đá.

Đến lúc 3 anh em gặp hòn đá. Choáng váng! To như một khối lập phương mỗi chiều một mét. Hai anh kia lúc đó chỉ biết là có hòn đá đứng thù lù giữa đường, chứ ko hề biết là hòn đá này vừa rơi chỉ cách chúng tôi vài mét đường trong 3 giây đồng hồ là cùng.

Thấy căng thẳng vì hòn đá to quá, ko biết làm thế nào, chúng tôi cùng quay lại xe để bàn tính chuyện xem giải quyết tình trạng này. Chả thấy bóng dáng chiếc xe nào đi cùng chiều hay ngược chiều suốt từ sáng đến h. Cả cao nguyên cứ lạnh lẽo cô độc, có lẽ vì lạnh qúa, nên người ta vào nhà ngồi thu lu bên bếp sưởi cả, họa có điên như cái bọn điên mới thò mặt ra đường ...

Còn đang chưa biết tính sao, quay về hay dùng cáp để kéo hòn đá ủn qua một bên lấy chỗ để lách thì đột nhiên có tiếng động cơ ầm ì ở bên dưới vọng lại. Một chiếc xe khách đi ĐVan ở Hà giang xuất hiện y như một cứu tinh. Một người trong bọn tôi chạy về phía trước xua tay đừng tiến lên vì hòn đá nằm chắn lù lù ở đoạn giữa của một khúc quanh chữ z mà mỗi đầu bây giờ là đứng chình ình một con xe...

picture.php


Vậy là huy động chục thanh niên trai tráng trên xe khách xuống, nào hò dô ta nào, hò dô ta nào ... sau vài lần hò hét thì hòn đá từ trên trời rơi xuống cũng lăn vô lề


picture.php


Lúc ngồi trên xe tiếp tục chạy về HG, cả 5 siêu nhân nghe tường thuật lại cú rơi đá trời cứu ấy đều lạnh tóc gáy, chỉ cần chúng tôi đi nhanh hơn 3s, chỉ cần hòn đá rơi chậm lại 3s ... có lẽ giờ này, trong số những bạn bè yêu mến tôi và HG, hẳn một năm đã có thêm 1 chuyến về nguồn cho riêng tôi...

Viết nốt câu chuyện này, để topic "một mình..." khép lại. Để bảo mình, chốn đó có gì hay, ngoài những cánh đồng tam giác mạch???

Hãy cố mà quên!!!
 
Mình đọc bài này vào lúc 12g30 đêm, cả nhà tắt đèn tối thui hết rồi. Đọc từ post đầu đã rùng mình liên tục, tới giờ thì gai ốc nổi hết trơn.
Lọ mọ mãi trong phượt gần nửa năm rồi vẫn chưa khám phá hết những chuyến đi của mọi người. Ngày nào cũng lang thang, say xưa...rồi mơ mộng.
Chỉ nước Việt mình thôi, sao còn nặng nợ quá!
 
Đêm qua em đọc topic của chị xong, ngoài những cái rùng mình thì kèm cả một giấc mơ.

Em mơ mình sống trong căn nhà trình tường có bờ rào bằng đá, nằm chênh vênh, thầm thương một người con trai dưới xuôi nhưng bố mẹ bắt lấy trai bản. Em chạy, chạy mải miết giữa màn sương mù dày đặc mong anh ấy tới cứu, mà chạy mãi gót chân tứa máu vẫn chỉ thấy mây mù mịt... cô đơn kinh hoàng.
 
bài viết tuyệt vời, bức ảnh cũng để cho người xem nhiều ấn tượng. Nhớ Hà Giang quá, nếu được đi Hà Giang vào mùa đông chắc ấn tượng lắm
 
Buồn! tổng thể là rất buồn!1 mình đi như thế rất buồn...nếu như có ai chia sẻ thì sẽ hạnh phúc bít mấy! thôi đầu năm anh em đi phượt đê!
 
biết đâu đó đi bụi 1 mình sẽ tìm được cái thú vị ?

nhiều khi ai cũng sợ "solitude", đôi lúc bạn phải học hỏi enjoy "nó"
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
36,681
Bài viết
1,135,138
Members
192,381
Latest member
Khoa11zz
Back
Top