Tôi vẫn thường sợ, nếu tôi đặt lưng xuống và ngủ quên, cuộc sống ngoài kia sẽ trôi đi mất, sẽ đổi khác, sẽ tàn lụi... sẽ không còn là chính nó khi tôi thức dậy.
Tôi vẫn thường sợ, trong những giấc mơ đi của tôi, tôi sẽ đi quá xa và quá lâu để rồi tôi không còn thức dậy được nữa, tôi sẽ mải miết đi trên những triền núi đầy hoa và tia nắng lạ cuối ngày xuyên qua những rừng thông rậm rạp... Tôi sẽ không thể quay về thành phố đầy khói xăng của tôi...
Ấy vậy mà đã bao lâu rồi tôi đã ngủ quên và cuộc sống ngoài kia vẫn trôi rất gấp. Mọi thứ đã đổi thay rất nhiều từ lần cuối tôi đặt chân lên những con đường tít tắp.
Cô gái bán rượu ngô đã ko còn cười nụ cười năm cũ, rượu ngô bây giờ liệu có còn vị của ngày xưa?
Quán phở chua không bao giờ có thịt, liệu có thay đổi theo nhu cầu của con người?
Còn nữa những bản làng xa ngái, liệu có còn chân chất hoang sơ...Tôi vẫn nhớ một chiều cuối năm nào đó, tôi và anh dừng chân bên ngôi nhà rẻo cao biên giới, con ngan đuổi theo cuộn len đỏ, con chó đứng canh chiếc máy khâu bỗng sủa váng lên khi thấy người.
Có còn không những con đường lổn nhổn đá lẫn trong mây mù. Người đi thấy tóc dính bết vào sương, hổn hển những tiếng cười mệt nhoài khi ngày sắp tàn mà con đường vẫn còn hun hút
Liệu có còn không thất cả những dư âm ngày cũ... Liệu có phải chỉ cần lên đường thôi rồi tôi sẽ gặp lại tất cả hay cuộc sống đã chảy trôi mất rồi?
Cuộc sống ấy đã trôi đi mất đúng không? ngay cả sự hồn nhiên của chính tôi hay bạn bè tôi, những người đi đã đổi thay nhiều rồi.
Tự dưng tôi muốn thức dậy quá, thức dậy khỏi triền miên những ngày tháng này, công việc này, cuộc sống này. Thức dậy để được ngửi mùi gió mới, thấy nước mắt chảy dài hai bên thái dương khi những cơn gió lạnh bay vào mắt... Thích được thấy đít quần đầy đất và cỏ dập mỗi khi nghỉ chân ngồi bệt xuống đường. Đun một ấm cafe đen, nghe một bài hát cũ
Hỏi gió phiêu du qua bao đỉnh trời...
Trời ơi, tôi muốn thức dậy biết bao....