MÙA THU MÂY TRẮNG - XỨ ĐOÀI
LINK MAP: https://mapsengine.google.com/map/e...er=0&authuser=0&mid=zqV__l3kuDbY.kXaPva-V0D98
Theo Đường Cầu Diễn (QL 32) Qua Thị Trấn Đan Phượng (Phùng) Gần đến ngả ba giữa QL32 cũ và đường tránh TT. Đan Phượng thì rẽ phải, cách đường lớn chừng chừng 200 m viếng tượng nhà thơ Quang Dũng – tác giả Đôi Mắt Người Sơn Tây; Tây Tiến…Tượng đặt trong khuông viên trường Tiểu Học Thị Trấn Phùng Đan Phượng. Chi tiết nầy trên Internet đã ghi sai là: Tượng đặt trong khuông viên trường PTTH Đan Phượng.
Mười chín tuổi, Người Thơ Quang Dũng đã viết trong bài Chiêu Quân...chắc chư huynh đệ còn nhớ:
"Tuyết trắng che mờ đường ải nhạn
Trường thành xa lắm Hán vương ơi
Chiêu Quân sẽ khép mền chiên bạch
Bắc quốc trời Phiên thấm lạnh rồi."
Thơ cỡ đó mà chỉ gian truân...được chết trên giường bệnh thì phước lớn như trời rồi. Khổ đau chắc chỉ để trui rèn thêm chính khí và tư lương mà thôi..chuyện nhỏ.
Đầu đường có một cửa hàng bán hoa tươi. Khi đặt một tràng hoa để viếng, “nhiều chuyện” hỏi thăm…thì cô bán hàng cho biết:
- Cháu bán hoa ở đây bao năm, nhưng đây là lần đầu bán cho người đặt để viếng Nhà Thơ. Thôi thì để góp chút công, chú xe cộ cồng kềnh cứ vào trước, cháu sẽ mang hoa vào cho chú…
Tác giả, nghệ nhân tạc tượng là một người nghệ sỹ tài hoa…Tác phẩm khiêm tốn về kích cở, chất liệu đồng cũng không được tinh khiết (nên hoen rỉ qua năm tháng nắng mưa…) nhưng khi nhìn kỹ (phải nói là kính - ngưỡng: kính: là cái cần cổ; ngưỡng: ngẫng ngước lên cao ) thì ta thấy được thần thái nhà thơ của Tây Tiến, của Đôi Mắt Người Sơn Tây, của Chiêu Quân…đã được thể hiện một cách thật tài tình.
Qua TX. Sơn Tây để thăm Thành Cổ Sơn Tây.
Theo QL32 để thăm làng cổ Đường Lâm.
Về Sơn Tây, đi qua những làng ven đê của xứ Đoài, ven sông Đuống…nhìn mây sương trắng hướng Ba Vì xa xa…Lòng người lữ khách dâng trào một cảm xúc vừa mãnh liệt mà cũng vô cùng tinh tế sâu sắc…đến độ những ngôn từ đời thường theo kiểu “giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt” đều trở thành bất lực. Còn chăng chỉ là lời của những thi nhân…
Bao giờ trở lại đồng Bương Cấn
Về núi Sài Sơn ngóng lúa vàng
Sông Đáy chậm nguồn qua Phủ Quốc
Sáo diều khuya khoát thổi đêm trăng
Trích - Đôi Mắt Người Sơn Tây của Thi Nhân Quang Dũng
Thương nhớ ơ hờ, thương nhớ ai?
Sông xa từng lớp lớp mưa dài
Mắt kia em có sầu cô quạnh
Khi chớm thu về một sớm mai?
Trích Đôi Bờ - Quang Dũng
https://scontent-hkg3-1.xx.fbcdn.ne...=d5f3b8f184fc121a9a10d3d2b12787f3&oe=56E8911B
Cô bé hàng nước nầy tên Giang Thanh Phương - Hậu duệ đời thứ 14 của Thám Hoa GIANG VĂN MINH. Người đã lẩm liệt cất lời chính khí "ĐẰNG GIANG TỰ CỔ HUYẾT DO HỒNG" để khẳng khái đáp lại câu tiền đối ngạo mạn của hoàng đế Minh triều - Minh Tư Tông vào năm 1637 khi ngài dẫn đầu đoàn sứ sang Tàu... : "Đồng trụ chí kim đài dĩ lục" ...dù biết rằng với khí phách "Đại Cồ Việt" đó ngài sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống của mình. Mệnh ấy tuy yểu nhưng mà danh ấy thọ. Khi ta vào nhà thờ lạy ngài...lòng phải dặn lòng phải làm sao cho xứng với cái danh: "Bất nhục quân mệnh" của ngài.
Ta của xứ Đoài, ta của em
Đồng đang cỏ mật, hồ đang sen
Sông Đáy đang mùa chiều lên bãi
Nắng đã Ba Vì, mây Tản Viên.
Thơ: Nguyễn Việt Chiến (link: http://vannghesontay.com/en/news/Tho/TA-CUA-XU-DOAI-254/)
Sông Đáy buồn chi mây vẫn trắng
Xứ Đoài thương nhớ xứ Đoài ơi
Ngàn sau vẫn biết rồi dâu bể
Sao mắt người sâu quá bóng chiều rơi
Link: http://poem.tkaraoke.com/17817/Son_Tay_Ngay_Ve.html
Thơ Lê Thường Nhiên (link: http://poem.tkaraoke.com/11056/Le_Thuong_Nhien/)
Ngồi bên những quán nước của “cô hàng xén răng đen - cười như mùa thu tỏa nắng ” ven vệ những con đường làng Mía mà xưa Bố Cái Đại Vương - Phùng Hưng, Tiền Ngô Vương Quyền, Đệ Nhất Giáp Tiến Sỹ - Cập Đệ Tam Danh – Thám Hoa - Giang Văn Minh…từng trảy bước,,, uống chén nước trà xanh pha nhẹ hương gừng già, nếm chút bánh chè Lam…mà lòng dạt dào như dậy một khúc tráng ca…vừa pha phôi ngậm ngùi hương bi thương thế sự.
Chỉ tiếc một điều là cái dấu xưa tài hoa thuần khiết, cái quốc bảo của ngôi làng Việt cổ nầy nay đã bị pha tạp nhiều quá…!
Cũng đành rằng “ngày đồng tiền lên tiếng hát…” thì khúc dân ca mộc mạc, bàng bạc ngày nào đành lẫn khuất tận nơi rất xa xôi trong miền trí tưởng của điếm canh, mái đình, bên cổng làng, nơi ao giếng cũ…
biết làm sao được?!
Thi Nhân Quang Dũng như linh cảm được điều gì….khi hạ mấy câu thần bút kết bài thơ Đôi Mắt Người Sơn Tây:
Bao giờ tôi gặp em lần nữa
Chắc đã thanh bình rộn tiếng ca
Đã hết sắc mùa chinh chiến cũ
Còn có bao giờ em nhớ ta ?
Ôi…
Về Sơn Tây ngộ niềm Quang Dũng
Cám cảnh Ba Vì xa…kế bên
Đồng nương xa vắng bao mùa nuối
Xanh ngắt niềm vui úa nỗi buồn
Thơ Lê Thường Nhiên
Nếu rãnh, mời các bác xem phiên bản ảnh động có nhạc nền của bài nầy:
Ghi Chú: Người xem vào setting ở góc dưới bên phải, chọn chất lượng phim là HD để có hình ảnh và âm thanh tốt nhất.
[video=youtube;Gs4WelyQj1Q]https://www.youtube.com/watch?v=Gs4WelyQj1Q[/video]
LINK MAP: https://mapsengine.google.com/map/e...er=0&authuser=0&mid=zqV__l3kuDbY.kXaPva-V0D98
Theo Đường Cầu Diễn (QL 32) Qua Thị Trấn Đan Phượng (Phùng) Gần đến ngả ba giữa QL32 cũ và đường tránh TT. Đan Phượng thì rẽ phải, cách đường lớn chừng chừng 200 m viếng tượng nhà thơ Quang Dũng – tác giả Đôi Mắt Người Sơn Tây; Tây Tiến…Tượng đặt trong khuông viên trường Tiểu Học Thị Trấn Phùng Đan Phượng. Chi tiết nầy trên Internet đã ghi sai là: Tượng đặt trong khuông viên trường PTTH Đan Phượng.
Mười chín tuổi, Người Thơ Quang Dũng đã viết trong bài Chiêu Quân...chắc chư huynh đệ còn nhớ:
"Tuyết trắng che mờ đường ải nhạn
Trường thành xa lắm Hán vương ơi
Chiêu Quân sẽ khép mền chiên bạch
Bắc quốc trời Phiên thấm lạnh rồi."
Thơ cỡ đó mà chỉ gian truân...được chết trên giường bệnh thì phước lớn như trời rồi. Khổ đau chắc chỉ để trui rèn thêm chính khí và tư lương mà thôi..chuyện nhỏ.
Đầu đường có một cửa hàng bán hoa tươi. Khi đặt một tràng hoa để viếng, “nhiều chuyện” hỏi thăm…thì cô bán hàng cho biết:
- Cháu bán hoa ở đây bao năm, nhưng đây là lần đầu bán cho người đặt để viếng Nhà Thơ. Thôi thì để góp chút công, chú xe cộ cồng kềnh cứ vào trước, cháu sẽ mang hoa vào cho chú…
Tác giả, nghệ nhân tạc tượng là một người nghệ sỹ tài hoa…Tác phẩm khiêm tốn về kích cở, chất liệu đồng cũng không được tinh khiết (nên hoen rỉ qua năm tháng nắng mưa…) nhưng khi nhìn kỹ (phải nói là kính - ngưỡng: kính: là cái cần cổ; ngưỡng: ngẫng ngước lên cao ) thì ta thấy được thần thái nhà thơ của Tây Tiến, của Đôi Mắt Người Sơn Tây, của Chiêu Quân…đã được thể hiện một cách thật tài tình.
Qua TX. Sơn Tây để thăm Thành Cổ Sơn Tây.
Theo QL32 để thăm làng cổ Đường Lâm.
Về Sơn Tây, đi qua những làng ven đê của xứ Đoài, ven sông Đuống…nhìn mây sương trắng hướng Ba Vì xa xa…Lòng người lữ khách dâng trào một cảm xúc vừa mãnh liệt mà cũng vô cùng tinh tế sâu sắc…đến độ những ngôn từ đời thường theo kiểu “giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt” đều trở thành bất lực. Còn chăng chỉ là lời của những thi nhân…
Bao giờ trở lại đồng Bương Cấn
Về núi Sài Sơn ngóng lúa vàng
Sông Đáy chậm nguồn qua Phủ Quốc
Sáo diều khuya khoát thổi đêm trăng
Trích - Đôi Mắt Người Sơn Tây của Thi Nhân Quang Dũng
Thương nhớ ơ hờ, thương nhớ ai?
Sông xa từng lớp lớp mưa dài
Mắt kia em có sầu cô quạnh
Khi chớm thu về một sớm mai?
Trích Đôi Bờ - Quang Dũng
https://scontent-hkg3-1.xx.fbcdn.ne...=d5f3b8f184fc121a9a10d3d2b12787f3&oe=56E8911B
Cô bé hàng nước nầy tên Giang Thanh Phương - Hậu duệ đời thứ 14 của Thám Hoa GIANG VĂN MINH. Người đã lẩm liệt cất lời chính khí "ĐẰNG GIANG TỰ CỔ HUYẾT DO HỒNG" để khẳng khái đáp lại câu tiền đối ngạo mạn của hoàng đế Minh triều - Minh Tư Tông vào năm 1637 khi ngài dẫn đầu đoàn sứ sang Tàu... : "Đồng trụ chí kim đài dĩ lục" ...dù biết rằng với khí phách "Đại Cồ Việt" đó ngài sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống của mình. Mệnh ấy tuy yểu nhưng mà danh ấy thọ. Khi ta vào nhà thờ lạy ngài...lòng phải dặn lòng phải làm sao cho xứng với cái danh: "Bất nhục quân mệnh" của ngài.
Ta của xứ Đoài, ta của em
Đồng đang cỏ mật, hồ đang sen
Sông Đáy đang mùa chiều lên bãi
Nắng đã Ba Vì, mây Tản Viên.
Thơ: Nguyễn Việt Chiến (link: http://vannghesontay.com/en/news/Tho/TA-CUA-XU-DOAI-254/)
Sông Đáy buồn chi mây vẫn trắng
Xứ Đoài thương nhớ xứ Đoài ơi
Ngàn sau vẫn biết rồi dâu bể
Sao mắt người sâu quá bóng chiều rơi
Link: http://poem.tkaraoke.com/17817/Son_Tay_Ngay_Ve.html
Thơ Lê Thường Nhiên (link: http://poem.tkaraoke.com/11056/Le_Thuong_Nhien/)
Ngồi bên những quán nước của “cô hàng xén răng đen - cười như mùa thu tỏa nắng ” ven vệ những con đường làng Mía mà xưa Bố Cái Đại Vương - Phùng Hưng, Tiền Ngô Vương Quyền, Đệ Nhất Giáp Tiến Sỹ - Cập Đệ Tam Danh – Thám Hoa - Giang Văn Minh…từng trảy bước,,, uống chén nước trà xanh pha nhẹ hương gừng già, nếm chút bánh chè Lam…mà lòng dạt dào như dậy một khúc tráng ca…vừa pha phôi ngậm ngùi hương bi thương thế sự.
Chỉ tiếc một điều là cái dấu xưa tài hoa thuần khiết, cái quốc bảo của ngôi làng Việt cổ nầy nay đã bị pha tạp nhiều quá…!
Cũng đành rằng “ngày đồng tiền lên tiếng hát…” thì khúc dân ca mộc mạc, bàng bạc ngày nào đành lẫn khuất tận nơi rất xa xôi trong miền trí tưởng của điếm canh, mái đình, bên cổng làng, nơi ao giếng cũ…
biết làm sao được?!
Thi Nhân Quang Dũng như linh cảm được điều gì….khi hạ mấy câu thần bút kết bài thơ Đôi Mắt Người Sơn Tây:
Bao giờ tôi gặp em lần nữa
Chắc đã thanh bình rộn tiếng ca
Đã hết sắc mùa chinh chiến cũ
Còn có bao giờ em nhớ ta ?
Ôi…
Về Sơn Tây ngộ niềm Quang Dũng
Cám cảnh Ba Vì xa…kế bên
Đồng nương xa vắng bao mùa nuối
Xanh ngắt niềm vui úa nỗi buồn
Thơ Lê Thường Nhiên
Nếu rãnh, mời các bác xem phiên bản ảnh động có nhạc nền của bài nầy:
Ghi Chú: Người xem vào setting ở góc dưới bên phải, chọn chất lượng phim là HD để có hình ảnh và âm thanh tốt nhất.
[video=youtube;Gs4WelyQj1Q]https://www.youtube.com/watch?v=Gs4WelyQj1Q[/video]
Last edited: