Còn đây là trần tình của Casper_HN về vụ nổi loạn trên chuyến xe Hải Muối
Tiếp nối mạch của chuyến đi, đoạn này là đoạn nói về tám kẻ nổi loạn.
Đúng như Linga kể, với quan niệm hạnh phúc của tôi là :”Một xe đạp, một máy ảnh, một cung đường offroad, một người để yêu thương” tôi đã đi khắp nơi với chiếc máy ảnh, xe đạp, với các cung đường và với hình ảnh một người trong tâm trí. Nhưng điểm yếu của tôi là bị quăng lên xe khách, bị xáo xào lẫn lộn trong đám mùi màu giãy giụa, bị hất tung, bị lắc phải đổ trái và cay cú hơn là bị đày ải cấm túc trong khoảng vài chục cm vuông. Tuy chưa lần nào gặp chị Huệ hay cổ vũ cho Li Vơ Phun, nhưng gần năm tiếng đồng hồ bị xay sinh tố trong cái chuồng lợn Hải Muối cũng đủ khiến tôi thấy 180km dưới nắng >40oC còn hơn triệu lần nửa ngày trên xe khách! Cũng đã có lần vượt qua quãng đường tương tự từ Quy Nhơn về Quảng Ngãi trong khoảng 12h nên tôi quyết định kêu gọi nổi loạn khi nhà xe nghỉ cách Hồi Xuân khoảng 15km.
Bê bết với chuyến xe Hải Muối
Khi cả bọn rũ rượi ngồi nghỉ, tôi thấy thảm cảnh này tồi tệ hơn nhiều đạp xe đêm mưa gió xuyên đường tre. Tôi lập tức bảo Alooo kiểm tra xem con đường khác có thể về tới HN bằng xe đạp và được thông báo là ~180km bằng cách từ Hồi Xuân cắt ra đường Hồ Chí Minh rồi xuôi qua Cúc Phương, về Xuân Mai tới Hà Nội. L2L lập tức hưởng ứng (chắc do hôm qua đi lạc cùng tôi giữa trưa nắng nên cảm chưa khỏi), sau đó là phiếu của Aloooo và phiếu cuối là của Trieunam, cậu ấm Hà Thành đã nằm bệt xuống đất ngay khi xe Hải Muối dừng. Tôi cảnh báo là về tới Hà Nội cũng phải qua nửa đêm đến gần sáng, tất cả đều đồng thanh hô “Đánh!”…
Vậy là tôi cầm đầu đám nổi loạn lên kế hoạch chi tiết, nào là đạp tới đâu nếu tình hình khó khăn thì làm gì… Mọi chuyện có vẻ xuôi chèo mát mái lắm…
Lại lên xe và chờ điểm xuống Hồi Xuân (cái tên địa danh hài phết). Bỗng gần đến nơi thấy Từ Thức và kcs báo là cũng xuống đấy, tôi ngẩn người chả hiểu chuyện gì xảy ra, và khi tìm được một bóng mát ven đường, nhà xe thả xuống 8 cái xe đạp và 8 con người, để lại Linga và nongdancoi trên xe! Tôi vẫn chưa hiểu đầu đuôi là sao!? Chúng tôi vẫy khăn chào tạm biệt nhau!
Sau khi may mắn được cô chủ quán cho vào nhà nghỉ ngơi nhờ, tôi mới biết là 4 kẻ còn lại bị say xe thì phải chả hiểu đầu đuôi sao cũng theo chúng tôi. Thú thực giờ mới dám nói là lúc đó tôi hiểu kế hoạch đã phá sản rồi bởi tôi biết thể lực mọi người đến đâu. Từ Thức thì chắc chịu được ~ 50km nữa là chết hẳn, nico với gadaubac thì chắc được… 10km, may ra có kcs theo được chúng tôi.
Không thể nói ra điều này trước mọi người, tôi vẫn lên kế hoạch chi tiết cho đường đi, pha cho mỗi người một cốc sữa với thực phẩm Herbalife và khởi hành sau một giờ nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nhiệt độ mặt đường đo được là 42oC, sau 3km và vài con dốc, kế hoạch đã tan tành. Người dẫn đầu thì bỏ xa tốp phía sau, đến con dốc cao khoảng 300m thì gadaubac đứt hơi, còn nico… dắt bộ. Lúc này tôi mới thấy giá trị của các “Mông dân hèn hạ”, những kẻ có kinh nghiệm chinh chiến mới có thể gánh vác được việc điều tiết cho một chuyến đi khó khăn như thế này, giá như có vài kẻ như vậy cùng tôi, một mình tôi KHÔNG THỂ đưa được 7 con người này theo lịch trình dưới nắng gắt và dốc cao!
Tránh phá sức vô ích, tôi gom cả nhóm lại nghỉ và tuyên bố hủy kế hoạch (dù sao tôi cũng đã tiên lượng được điều này khi có thêm 4 người nữa theo đoàn). Sau vài cuộc thương lượng bất thành với đám xe tải, tôi bỗng vớ được một chuyến xe khách Thanh Hóa - Sầm Sơn còn vắng khách chịu chở 8 xe và 8 người. Tôi vui mừng thông báo với bọn đang nhễ nhại ngồi nghỉ là kế hoạch thay đổi theo chiều hướng rất đáng mừng, đó là thay vì đạp tiếp chúng ta sẽ… đi xe khách ra tận Sầm Sơn ăn chơi nhảy múa. Tin này như một liều thuốc tiên khiến cả đám tươi tỉnh hồ hởi như chưa đạp xe 1m nào
Tất cả lên xe, với mỗi người mỗi ghế đàng hoàng, chờ tới biển ăn chơi trác táng…
Dọc đường, tôi nhận được tin từ Linga và nongdancoi báo là đã tới Thanh Hóa và hỏi mọi người có về cùng không thì sẽ mua vé Hoàng Long để tất cả về. Quay ra hỏi tất cả thì cả đám đều… không về mà muốn ăn chơi Sầm Sơn. Mắt đứa nào cũng ánh lên nào mực nào ghẹ nào tôm, tôi đành thông báo lại như vậy…
Đi thêm đoạn nữa thì tin tới tấp đến, hai kẻ lỡ đò kia không chịu cảnh cô đơn chay tịnh, cũng quyết định bỏ Thanh Hóa vào Sầm Sơn tụ với cả hội, chúng sẽ đến Sầm Sơn trước để… kiếm chỗ nghỉ, thay đồi bơi và đặt đồ ăn đón đám nổi loạn, tin này được nhận một tràng pháo tay lớn khiến cả xe ngơ ngác.
Xuống đến nơi, đạp xe trong chiều hè mát mẻ hơi mặn mòi của biển, chúng tôi lòng phơi phới… Được một đoạn gặp hai kẻ lạc bầy đứng ven đường loi choi vẫy vẫy. Vậy là “như chưa từng có cuộc chia ly”, đoàn Mường Lát sau khi chinh phục cực Tây Thanh Hóa giờ chuyển qua cực Đông ăn chơi…
Câu chuyện tiếp theo và hành trình đơn lẻ của hai kẻ lạc đàn thế nào, nhờ Linga tiếp tục, nghe nói cũng ăn chơi nhảy múa ở Thanh Hóa…